Thể diện lần này nhất định phải vớt lại!
Bằng không, về sau làm sao còn mặt mũi nào ra ngoài nữa?
Tần Minh Nguyệt chau mày, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia lo nghĩ.
Chuyện này nếu làm to lên... chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới bản thân cô ta.
Nhưng...
Thù nhất định phải báo!
Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa băn khoăn khó nghĩ.
Bỗng Liễu Thanh Duyệt lại lên tiếng, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi còn chưa tính sổ xong đâu, ông còn tâm tình mà quản người khác sao?"
Hả?
Mọi người đều sửng sốt.
Chu Trường Minh nhăn mày, đanh giọng hỏi: "Cô còn định tính sổ gì với tôi?"
Đáy mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên một tia băng giá, cô ấy lạnh lùng nói: "Dám để em trai tôi chịu khổ như vậy, các người xứng mở bệnh viện sao?"
Giọng cô ấy vô cùng lạnh lẽo.
Đồng thời, trong đó còn mang theo một áp lực vô hình.
Tất cả đều bối rối nhìn cô ấy.
Lời này... có ý gì nhỉ?
Chu Trường Minh siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Vậy cô muốn thế nào?"
Liễu Thanh Duyệt thản nhiên đáp: "Bệnh viện này, ông khỏi làm nữa".
Giọng điệu bình thản lại không cho phép bất cứ ai hoài nghi.
Cái gì?
Vừa nghe cô ấy nói thế, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Bệnh viện khỏi làm nữa?
Đùa gì thế hả?
Tần Minh Nguyệt còn chẳng thể làm gì bệnh viện này, mà cô gái đó lại dám ngông cuồng như vậy?
"Ha ha ha ha".
Chu Trường Minh điên cuồng cười lớn, châm chọc nói: "Có phải cô đang quá coi trọng bản thân rồi không?"
"Cô là ai chứ?"
"Bệnh viện của tôi, há là nơi cô muốn làm gì thì làm?"
Đúng thế!
Mọi người xung quanh đều gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng ngẩng lên, thong thả nói: "Ông hẳn nên cảm thấy may mắn vì đây là Hoa Châu, bằng không... tôi còn muốn lấy luôn cái mạng ông!"
Việc này...
Đám đông quanh đó đã choáng váng.
Cô gái này... lấy đâu ra tự tin mà nói thế nhỉ?
Chu Trường Minh cũng nhìn cô ấy, ánh mắt đầy khinh thường.