Bà hai cau mày, lạnh lẽo hỏi: "Chân bị thương thì không đi được à? Vậy cậu ta tới đây bằng cách nào?"
Trương Minh Vũ nghe nói thế, lòng đã bắt đầu tức giận.
Hiện tại bản thân anh cũng coi như đã có chút thành tựu rồi nhỉ?
Vậy mà đám người này vẫn còn không vừa mắt?
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh ấy tới đây là để thăm ông nội, không phải để tiễn bác sĩ".
Bà hai khinh khỉnh cười nhạt, nói thẳng: "Bố còn cần nó thăm hỏi? Không tiễn khách quý của nhà họ Lâm này thì chính là không tôn trọng nhà họ Lâm!"
Khách quý?
Lâm Kiều Hân cười nhạt, hỏi: "Có thế đã tính là khách quý? Trương Minh Vũ giúp đỡ nhà họ Lâm nhiều như vậy, bác đã từng coi anh ấy là khách quý bao giờ chưa?"
Việc này...
Bà hai bị hỏi, cứng họng không đáp được.
Quả thực Trương Minh Vũ đã giúp nhà họ Lâm rất nhiều, nhưng mà...
Những người khác cũng đều không biết phải biện giải ra sao.
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện ý cười ấm áp.
Lâm Kiều Hân đang bảo vệ anh đó sao?
Lâm Kiều Hân lạnh lẽo nhìn bọn họ, tiếp tục nói: "Bác biết Trương Minh Vũ bị thương đã phải chịu đau đớn cỡ nào không? Có biết anh ấy bận rộn thế nào không?"
"Đau như thế, bận như thế còn bỏ thời gian tới thăm ông nội, vậy mà bác còn nói anh ấy không tôn trọng nhà họ Lâm?"
Bà hai cười nhạt, hỏi: "Nó bận rộn lắm? Không biết nó bận những gì?"
Bà ta vừa nói xong, bà cả và Lâm Tuấn Minh cũng nhếch mép cười khẩy.
Lý Phượng Cầm ngồi cạnh đó, bồn chồn suy tính.
Bênh bên nào bây giờ?
Lâm Kiều Hân nhăn mày, nói: "Đương nhiên anh ấy bận công việc".
Bà hai giễu cợt hỏi lại: "Ôi chao, lợi hại vậy cơ à?"
"Lợi hại như vậy sao không thấy nó nâng đỡ nhà họ Lâm lên được? Lợi hại như vậy còn bắt chúng tôi chui rúc trong xó xỉnh này bao lâu nay?"
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt.
Người này... thật sự không biết xấu hổ!
Bà ta còn dám nói những lời như thế?
Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ.
Người nhà họ Lâm... quả nhiên...
Anh thực sự không biết phải hình dung thế nào mới đúng.
Trương Minh Vũ nhìn họ, lòng lạnh lẽo.
Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, quát lên: "Bác hai, mọi người có còn chút lương tâm nào không thế? Trương Minh Vũ đã cứu các người đấy".
"Nơi này là chỗ cho các người lánh nạn".
Bà hai nhún vai, nói: "Đã ai phủ nhận việc nó cứu chúng tôi đâu, nhưng cô nói nó lợi hại lắm mà".
"Lợi hại như vậy thì đã có thành quả nào rồi?"