"Lợi hại như vậy thì đã quen biết được bao nhiêu vị tai to mặt lớn?"
"Lợi hại như vậy, vì sao giờ bị thương cũng chỉ có cô đỡ về?"
Nói đoạn, bà hai nhếch môi cười nhạt.
Những người khác cũng giễu cợt hình về phía Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân như chờ xem kịch vui.
Họ muốn xem xem cô định trả lời thế nào.
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, mắt long lên đầy giận dữ.
Không phải cô không thể trả lời bọn họ...
Cô chỉ không ngờ, đám người nhà họ Lâm này lại vô liêm sỉ đến thế!
Sao họ có thể hỏi ra những lời đó?
Lương tâm của bọn họ để đâu rồi?
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, càng lúc càng cảm thấy không đáng thay cho Trương Minh Vũ.
Bà hai thừa thắng xông lên, châm chọc hỏi: "Sao thế, không đáp được à? Chẳng phải cậu ta lợi hại lắm sao?"
"Hiện giờ đãi ngộ dành cho những nhân vật lớn lại thấp như vậy à?"
"Bị thương... cũng không có người chăm nom? Còn phải phiền cô tự mình chăm sóc?"
Nói xong, bà ta trào phúng nhìn hai người.
Lâm Tuấn Minh và bà cả cũng cười khẩy.
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.
Cô đã giận điên lên rồi.
Cô thực sự không hiểu, đám người này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy.
Sau đó, đáy mắt cô chợt lóe lên một tia sáng lạnh, chuẩn bị lên tiếng phản bác.
Nhưng đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy vào.
Người hầu trong nhà vọt vào phòng khách, kích động nói: "Có... Có khách quý tới ạ!"
Hả?
Vừa nghe nói thế, tất cả mọi người trong phòng đều hơi ngẩn người.
Khách quý tới?
Lâm Quốc Phong lạnh nhạt hỏi: "Khách quý nào?"
Người hầu cung kính đáp: "Tôi... Tôi cũng không biết ạ, chỉ nói là đến thăm bệnh".
Thăm bệnh?
Bà hai cười cười châm chọc: "Hẳn là có người tới thăm ông cụ nhà chúng ta đây mà".
"Tiếc nhỉ, có một số người nghe nói lợi hại lắm mà vẫn chẳng có danh vọng bằng ông cụ nhà chúng ta".
Giọng điệu của bà ta đầy khiêu khích.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, đáy mắt lóe lên lạnh lẽo.
Đám người xung quanh đều trào phúng nhìn về phía hai người bọn họ.
Lâm Quốc Phong vội nói: "Vậy mau mời khách vào đi".