*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tuấn Minh trào phúng nói: "Dù ngoài kia nguy hiểm thế nào chăng nữa thì liệu có nguy hiểm bằng cậu không?"
"Người ta đang giúp chúng tôi, còn cậu thì sao?"
"Cậu chỉ thèm muốn tập đoàn Lâm Thị, còn tưởng chúng tôi không nhận ra chắc?"
"Đừng có tỏ vẻ tử tế thêm nữa đi, tôi nhìn cảm thấy thật sự mắc ói lắm".
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ tức đến độ sắp nổ phổi đến nơi rồi.
Bà hai cũng nhếch mép cười giễu cợt: "Đâu chỉ mắc ói, đã đến nước này cậu ta vẫn còn nghĩ tới chuyện moi tin từ chúng ta kìa".
"Trương Minh Vũ, cậu tính toán thật chu toàn đấy nhỉ".
Nói xong, bà ta khinh khỉnh nhìn anh.
Lâm Tuấn Minh và bà cả cũng nhếch môi cười nhạt.
Tính toán chu toàn thì cũng được gì? Chẳng phải cũng bị chúng tôi bóc mẽ đó sao?
Muốn moi thông tin từ tôi? Mơ đi!
Sắc mặt Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn sa sầm xuống.
Cô không còn tâm tư để đắn đo nhiều.
Lòng cô lúc này chỉ còn lại sự phức tạp và nỗi thất vọng tràn trề.
Trước đây, rốt cuộc Trương Minh Vũ đã phải chịu bao nhiêu ấm ức ở cái nhà này?
Cho tới bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng nổi, lại có người có thể vô liêm sỉ đến mức này!
Không chỉ vô liêm sỉ mà còn ngu xuẩn.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, nói: "Trương Minh Vũ, anh đừng để ý đến bọn họ nữa! Mọi chuyện đều do bọn họ tự chuốc lấy thôi!"
Điệu cười khinh khi trên mặt đám người kia càng thêm sâu sắc.
Phù!
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại hô hấp, cười lạnh một tiếng: "Được, các người có thể đi ra ngoài!"
"Nếu các người còn biết tự trọng một chút thì về sau có gặp phải nguy hiểm cũng chớ tìm tôi làm gì!"
Sắc mặt anh vẫn tức giận vô cùng.
Lâm Tuấn Minh cười nhạt: "Yên tâm, dù chết, chúng tôi cũng sẽ không tìm cậu".
Bà hai khinh thường nói: "Đừng chỉ biết đứng đó lảm nhảm mà không làm gì thực tế, nếu đã đồng ý để chúng tôi đi thì bảo cậu ta cút sang một bên đi".
Nói đoạn, bà ta giơ tay chỉ ra ngoài.
Trương Minh Vũ trào phúng cười cười.
Anh không thèm để ý đến bọn họ nữa, chỉ quay đầu đi vào.
Lâm Kiều Hân thất vọng nhìn bọn họ một lượt rồi cũng xoay người đuổi theo Trương Minh Vũ.
Lâm Diểu nhìn họ đầy bất đắc dĩ.
Cô ta muốn nói gì đó...
Cuối cùng, lại vẫn chẳng thể nói được lời nào.
Hả?
Bà hai nhăn mày, tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Chẳng phải cậu đã nói để chúng tôi ra ngoài hay sao?"
"Cậu lật lọng như thế, có còn biết xấu hổ là gì không?"
"Chuyện vừa mới đồng ý xong mà đã không thèm đếm xỉa tới nữa?"
Lâm Tuấn Minh và bà cả cũng căm giận nhìn theo Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ vẫn không hề để ý đến họ.
Chẳng mấy chốc, anh và Lâm Kiều Hân đã biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Bà hai thấy thế, tức giận đến nghiến răng ken két.
Cuối cùng, ba người bọn họ căm tức nhìn về phía cổng.
Vừa định trút giận, bọn họ lại chợt phát hiện, Long Tam vốn đang đứng chắn ngoài đó... giờ đã không thấy đâu!
Chuyện này...
Ba người nhìn nhau, mắt trợn trừng.
Người kia đi mất từ bao giờ?
Giây lát sau, bọn họ bừng tỉnh, vội vã dẫn theo người hầu đi ra khỏi đại viện.
Ai nấy đều vô cùng kích động, mắt sáng rực lên.
Phía bên kia.
Trương Minh Vũ cùng Lâm Kiều Hân đã về đến biệt thự.
Lâm Kiều Hân tức giận ngồi xuống sofa, hậm hực nói: "Thật là bắt nạt người thái quá, sao bọn họ có thể đối xử với anh như vậy chứ?"