Bất bình thay cho mình sao?
Nghĩ thế, Trương Minh Vũ lập tức tủm tỉm nở nụ cười.
Cơn phẫn nộ trong lòng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Có người quan tâm đến mình thật là tốt!
Ngẫm lại trước đây...
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa, dù sao thì người chịu khổ cũng chính là bọn họ mà".
Sắc mặt Lâm Kiều Hân chợt như cứng lại.
Không biết vì sao, trong lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác vô cùng kì quái.
Chẳng lẽ không phải cô mới là người cần lên tiếng an ủi đối phương hay sao?
Sao bây giờ lại thành Trương Minh Vũ an ủi cô rồi...
Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Tôi không tức giận, tôi chỉ..."
Chỉ đau lòng thay cho anh.
Đương nhiên, những lời này Lâm Kiều Hân không nói ra được.
Trương Minh Vũ cười cười: "Không tức giận là tốt rồi, cũng không cần suy nghĩ nhiều, rồi bọn họ sẽ phải tới cầu xin chúng ta".
Hả?
Đáy mắt Lâm Kiều Hân thoáng lóe lên một tia sáng khác thường.
Tự tin đến vậy sao?
Bỗng trong đầu cô như vừa có một tia chớp lóe ngang qua.
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân tròn mắt như không thể tin nổi: "Bọn họ thực sự sẽ gặp nguy hiểm?"
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì chuyện này có liên quan tới Lý Thiên Vinh".
Cái gì?
Lâm Kiều Hân kinh ngạc trố mắt.
Lý Thiên Vinh?
Nếu quả đúng như Trương Minh Vũ suy đoán, bọn họ...
Ngay sau đó, những lo âu và nôn nóng trong đáy mắt Lâm Kiều Hân chầm chậm tan đi.
Cũng nên để bọn họ chịu khổ chútđi!
Nhưng...
Tuy nghĩ thế, Lâm Kiều Hân vẫn cứ băn khoăn khó xử.
Trương Minh Vũ thấy thế, chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Chuyện làm Lâm Kiều Hân khó nghĩ cũng chính là chuyện khiến anh khó xử.
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, Long Tam đã đi theo bọn họ rồi, sẽ không có chuyện gì lớn đâu".
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân lập tức tròn mắt lên nhìn.
Long Tam đi theo bọn họ rồi?
Đi lúc nào?
Lâm Kiều Hân khiếp sợ nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt mờ mịt hoang mang.
Trương Minh Vũ chỉ lặng lẽ nở một nụ cười đầy thâm ý.
Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng không nói gì thêm.
Nhưng ấn tượng của cô về Trương Minh Vũ lại được đổi mới một lần nữa.
Cô chợt phát hiện, bà hai có nói một câu rất đúng.
Trương Minh Vũ quả đúng là người biết tính toán chu toàn.
Nghĩ thế, cô mỉm cười vui vẻ.
Đối với bà hai và những người khác thì đây là một tin xấu, bởi vì bọn họ sợ Trương Minh Vũ.
Nhưng đối với Lâm Kiều Hân mà nói, đây tuyệt đối là chuyện tốt.
Trương Minh Vũ càng tài giỏi thì càng tốt.
Nghĩ tới đó, nụ cười trên môi cô càng thêm tươi tắn.
Cô cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Trương Minh Vũ ngồi bên, nhìn mà sửng sốt.
Vì sao cô ấy lại đột nhiên cười nhỉ?
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh phát hiện, càng ngày mình càng không hiểu nổi Lâm Kiều Hân...
Lát sau, Lâm Kiều Hân mới chầm chậm thu lại nụ cười, khôi phục như bình thường.
Trương Minh Vũ vẫn đang chìm trong dòng suy tư.
Lâm Kiều Hân đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì?"
Trương Minh Vũ chỉ cười cười đắc ý: "Chờ thôi".
Chờ?
Lâm Kiều Hân nhìn anh, ánh mắt thoáng phức tạp.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Chẳng mấy chốc đã tới 8 giờ tối.