Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, hỏi: "Liệu... liệu tôi có thể đi cùng anh được không?"
Mặc dù biết mình đi cùng cũng chỉ vướng tay vướng chân, nhưng... cô vẫn không muốn thấy Trương Minh Vũ một mình dấn thân vào hiểm cảnh.
Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Bên đó khá nguy hiểm, hơn nữa, cô đi rồi, tình hình ở đại viện sẽ không có ai báo lại cho tôi hay".
Hả?
Lâm Kiều Hân mở to mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, bên kia Thần Ẩn chỉ cử ba người tới, tôi lo bên này sẽ gặp nguy hiểm".
Lâm Kiều Hân nhìn anh, đáy mắt đầy phức tạp.
Cô hoàn toàn không thể phân biệt được, rốt cuộc Trương Minh Vũ đang tìm lí do để giữ chân cô ở lại đây hay đó là lời nói thật.
Haiz.
Cuối cùng, Lâm Kiều Hân không thể làm gì khác, đành lặng lẽ thở dài.
Trương Minh Vũ lại dặn dò thêm: "Long Thất vẫn còn ở trong sân, nếu thực sự có nguy hiểm, anh ta sẽ thu xếp cho cô rời khỏi nơi này, nhất định phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, biết chưa?"
Những lời này, Trương Minh Vũ nói với thái độ đặc biệt nghiêm túc.
Đáy lòng Lâm Kiều Hân đột nhiên nảy lên một tia hốt hoảng.
Không biết vì sao...
Một lát sau, Lâm Kiều Hân mới gật đầu thật mạnh, nói: "Tôi biết rồi... Anh cũng nhất định phải cẩn thận, bất luận thế nào cũng phải khỏe mạnh trở về".
"Anh..."
Nói được một nửa, đột nhiên cô cảm thấy khó lòng nói tiếp.
Trương Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt thoáng mờ mịt.
Sao vậy nhỉ?
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, hạ quyết tâm nói: "Nếu thực sự không ổn, anh cứ trở về, bọn họ... không quan trọng bằng anh".
Ơ...
Vừa nghe thấy cô nói thế, ánh mắt Trương Minh Vũ tức thì mờ mịt hẳn đi...
Cô ấy đang...
Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, quên cả việc mình đang làm.
Lâm Kiều Hân cũng đỏ mặt lên.
Lời vừa rồi hình như... có hơi lộ liễu quá.
Đặc biệt là khi thấy được phản ứng của Trương Minh Vũ, mặt cô càng đỏ hơn.
Lâm Kiều Hân vội vã đổi giọng: "Không phải, ý tôi là... bọn họ... nguy hiểm cũng là bọn họ tự chuốc lấy, dựa vào đâu mà bắt anh... bắt anh phải mạo hiểm giúp họ".
Nói xong, cô mới thở phào một hơi.
May quá...
Trương Minh Vũ lúc này mới bình tĩnh lại, anh lúng túng cười nói: "Được, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt".
Mặc dù Lâm Kiều Hân đã giải thích thêm nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy thật ấm áp.
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Minh Vũ lại cười nói: "Vậy nhé, cô cứ chịu khó ở trong này chờ, tôi đi trước đây".
Nói đoạn, anh liền cất bước đi ra cửa.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, đáy mắt vẫn chất chồng lo âu.
Haiz.
Nhưng sau cùng, cô cũng đành lặng lẽ thở dài.