Không có chân cũng không được để đám người này bắt nạt!
Đến đây nào!
Khí thế dị thường nhanh chóng bao phủ quanh người Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt thấy vậy, tròng mắt co rút lại.
Anh ấy...
Vậy mà...
Tần Minh Nguyệt khiếp sợ.
Cô ta cảm thấy khí thế này rất quen.
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, đòn tấn công của tên vệ sĩ lại ập tới.
Tần Minh Nguyệt muốn để ý đến anh.
Nhưng không có thời gian, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu!
Ở một bên khác.
Mấy tên vệ sĩ đã vọt tới trước mặt Trương Minh Vũ!
Phi người tung quyền!
Trương Minh Vũ híp mắt, nhắm chuẩn nắm đấm của tên vệ sĩ, mắt sáng lên!
Ta bóp!
Bàn tay nhanh chóng có cảm giác!
Trúng!
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Cơ thể tên vệ sĩ ngừng lại.
Cánh tay tê dại.
Trương Minh Vũ không hề do dự, nhấc đùi lên!
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Vệ sĩ hét lên đau đớn, ôm bụng ngã xuống đất!
Mọi người đều khiếp sợ.
Quan trọng nhất là... Trương Minh Vũ còn chẳng cử động.
Mấy tên vệ sĩ khác nhanh chóng lao tới.
Ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hai người.
Nắm đấm của hai tên vệ sĩ đập xuống.
Trương Minh Vũ tập trung hết tinh thần!
Lại ra tay!
Ta bóp!
Tay phải nhanh chóng có cảm giác chắc nịch.
Trúng rồi!
Nhưng tay trái...
Bốp!
Nắm đấm đập lên lồng ngực Trương Minh Vũ!
Đau đớn ập tới!
Hít!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, khí huyết trong người dâng trào!
Mẹ nó.