Trương Minh Vũ mỉm cười.
Mấy người chẳng phải lợi hại lắm sao?
Chịu được nổi không?
Ánh mắt Lý Thiên Vinh lộ ra sự hoảng sợ.
Sơn Bản Lộ không cười nữa, mắt lóe lên sự nghiêm trọng.
Người này... không tầm thường.
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng giải quyết mấy tên vệ sĩ trước mặt, sau đó đi đến chỗ Trương Minh Vũ.
Mấy tên vệ sĩ còn lại không chịu nổi sức ép, nhanh chóng lùi về sau!
Bọn chúng chẳng mấy chốc đã lùi ra sau người Lý Thiên Vinh.
Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ Lý, còn ai nữa không?"
Lại là câu này!
Lý Thiên Vinh cuộn tròn nắm đấm, sắc mặt đen như đít nồi!
Tức chết mất!
Ánh mắt bà hai hoang mang.
Giải quyết xong rồi sao?
Một lúc sau Lý Thiên Vinh mới nặng nề nói: "Sơn Bản Lộ, cậu xem..."
Chỗ này là tất cả người của ông ta rồi!
Sơn Bản Lộ mỉm cười nói: "Được rồi, lùi lại đi".
Nói xong liền khẽ vẫy tay.
Chẳng thèm nhìn Lý Thiên Vinh lấy một cái.
Lý Thiên Vinh cảm thấy không cam tâm.
Nhưng...
Cuối cùng ông ta chẳng nói được gì.
Lặng lẽ lùi về sau.
Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên.
Anh rất hiếu kỳ không biết bản lĩnh của tên Sơn Bản Lộ đến đâu?
Có mạnh hơn kẻ lần trước không?
Chẳng bao lâu sau, ánh mắt Trương Minh Vũ nhanh chóng lộ ra sự kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Vẻ mặt Long Tam vô cùng nghiêm trọng.
Sơn Bản Lộ đứng dậy, lại mỉm cười khách khí.
Hắn tiến lên.
Trương Minh Vũ không vội, lặng lẽ đứng đó nhìn.
Sơn Bản Lộ đi đến trước mặt Trương Minh Vũ.
Đi một mình không hề phòng bị.
Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ.
Tên Sơn Bản Lộ tự tin thật.
Sơn Bản Lộ nhìn ba người, cuối cùng nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy lo lắng.
Sơn Bản Lộ cười nói: "Không ngờ tôi đã coi thường anh rồi".
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đương nhiên".
Ánh mắt Sơn Bản Lộ hiện lên sự bất lực.
Đúng thật là...