Một lúc sau, Sơn Bản Lộ nói: "Được rồi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với anh".
"Cho anh một cơ hội, đưa ông cụ Lâm đến cho tôi".
“Nếu được tôi sẽ cho mấy người một con đường sống".
Lúc nói câu này, mặt hắn vẫn hiện lên ý cười.
Nhưng ánh mắt rét lạnh vô cùng.
Trương Minh Vũ mỉm cười chế giễu.
Đánh nửa ngày, giờ bảo tôi đầu hàng?
Vừa định nói đột nhiên cảm thấy khí thế lạnh lẽo lan ra!
Cái này...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Khi nhìn vào mắt Sơn Bản Lộ, anh cảm thấy hoảng sợ.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Long Tam cảm thấy nghiêm trọng.
Mọi người đã sợ đến mức lùi về sau lâu rồi, họ sợ bị liên lụy.
Sơn Bản Lộ cười nói: "Nghe chưa?"
Khí thế lạnh như băng lại lạnh thêm mấy phần.
Trương Minh Vũ run sợ.
Người này... sao có thể như vậy?
Cái này cũng...
Anh chỉ mới cảm nhận được khí thế như này trên người Long Tam.
Người này... không đơn giản.
Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng.
Lúc này mới phát hiện ra ánh mắt của mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Chỉ có...
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, cảm thấy hoang mang.
Tần Minh Nguyệt... không có phản ứng gì?
Mặc dù sắc mặt nghiêm trọng, nhưng vẻ mặt kia... như không cảm thấy được khí thế lạnh lẽo kia vậy!
Trương Minh Vũ không nhìn nữa.
Bây giờ anh không có tâm trạng nghiên cứu Tần Minh Nguyệt, làm thế nào để rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất!
Trương Minh Vũ híp mắt, nghiêm trọng nói: "Tôi không thể giao người nhà họ Lâm cho anh, đổi điều kiện đi".
Sơn Bản Lộ không cười nữa, lạnh lùng nói: "Tôi không thích mặc cả".
Nói xong ánh mắt đột nhiên lóe lên sự ác liệt.
Không ổn!
Trương Minh Vũ căng thẳng!
Định tránh ra nhưng đùi vẫn không dùng được sức.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Sơn Bản Lộ vung tay lên!
Con ngươi Trương Minh Vũ bỗng nhiên co rút!
Không hiểu tại sao lòng chợt chết lặng.
Hắn... quá khủng khiếp.
Trương Minh Vũ đờ đẫn đứng đó, quên mất tránh né.
Mọi người trợn tròn hai mắt.