Trương Minh Vũ đưa tay khẽ nhéo cằm, rơi vào trầm tư.
Thương nhân giàu có?
Làm sao để gây rắc rối đây nhỉ?
Nhưng suy nghĩ rất lâu, Trương Minh Vũ cũng không có ý tưởng gì hay.
Đúng rồi, Lâm Kiều Hân!
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ hào hứng, bước nhanh về phòng làm việc.
Vừa định mở lời.
Lúc này mới phát hiện Lâm Kiều Hân vẫn đang vùi đầu vào trong tài liệu như cũ.
Rất nghiêm túc…
Thức ăn để ở một bên cũng đã nguội lạnh…
Trương Minh Vũ lo lắng nói: “À…Cô trước tiên…”
Lâm Kiều Hân không do dự nói: “Anh không cần phải để ý đến tôi, lát nữa tôi sẽ ăn, lập tức xem xong ngay đây”.
Trong cả quá trình nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên được lần nào.
Đúng là… cuồng công việc…
Mặc dù Trương Minh Vũ đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Chẳng biết tại sao, anh bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận vì đã giao việc của tập đoàn Thiên Minh cho cô.
Cô ấy cũng không giúp được gì cho mình…
Trương Minh Vũ xoay người rời khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng!
Đúng rồi, tìm cô ta!
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nở nụ cười, lấy điện thoại ra.
Trò chuyện mấy câu, Trương Minh Vũ lập tức cúp điện thoại.
Một giờ rưỡi.
Trương Minh Vũ lặng lẽ chờ đợi ở phòng tiếp khách dưới tầng.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Trương Minh Vũ cau mày, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đúng lúc thấy một bóng người cao gầy xinh đẹp đang bước nhanh tới.
Hàn Thất Thất!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Mặc dù Lâm Kiều Hân thông minh và rất giỏi về mặt thương nghiệp.
Nhưng Hàn Thất Thất không giống thế!
Cô ta là tổ tông của việc phá đám gây rắc rối!
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Mau ngồi đi”.
Hàn Thất Thất tức giận trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Mỗi lần cần tôi trợ giúp thì mới nhớ đến tôi”.
Vô cùng bất mãn.
Ờ…
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: “Còn không phải do bận rộn sao, có cơ hội nhất định sẽ mời cô ăn cơm”.
Hàn Thất Thất bĩu môi, nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, miệng của đàn ông đều là quỷ lừa gạt”.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, nói: “Nhờ cô giúp một việc”.
Hàn Thất Thất trừng mắt, nói: “Nói nhảm, không có việc gì cần giúp thì anh sẽ tìm đến tôi sao?”
“Giúp gì, phiền phức quá thì tôi cũng không giúp đâu”.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ phấn khích, thần bí nói: “Yên tâm, chắc chắn cô sẽ bằng lòng giúp chuyện này!”
Hả?
Hàn Thất Thất hơi bất ngờ.