Chuyện này...
Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc!
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.
Mộc?
Tần Minh Nguyệt tỏ vẻ trầm tư.
Trương Minh Vũ phấn khích hỏi: "Vậy... bây giờ chị cả đang ở đâu?"
Nhiếp Lang cau mày hỏi: "Anh không biết sao?"
Trương Minh Vũ vội vàng lắc đầu!
Mấy chị gái khác chưa bao giờ tiết lộ tin tức của chị cả!
Nhiếp Lang bật cười đắc ý nói: "Nếu cô ấy đã không nói với anh thì tôi cũng không thể nói nhiều”.
Ồ...
Trương Minh Vũ vô cùng thất vọng.
Nhưng dù thế nào anh cũng đã mãn nguyện rồi.
Dù sao... chị cả đã đến giúp, anh tin rằng không bao lâu nữa chị cả sẽ xuất hiện!
Nhiếp Lang cau mày hỏi: "À, sao anh lại mang họ Trương?"
Hả?
Trương Minh Vũ đờ đẫn nói: "Bố tôi họ Trương thì đương nhiên tôi cũng mang họ Trương...”
Tên của anh là do sư phụ đặt.
Nhiếp Lang hơi nhíu mày, hỏi: "Cô Mộc... không phải là chị gái ruột của anh à?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không phải, sao vậy?"
Do dự một lát, Nhiếp Lang chậm rãi nói: "Không có gì”.
Nhưng một biểu cảm kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Chuyện gì thế?
Nhiếp Lang lạnh lùng nói: "Được rồi, thu dọn hiện trường đi”.
Thái độ của anh ta đã lạnh lùng hơn rất nhiều.
Trương Minh Vũ rất bất lực.
Lạ nhỉ?
Tần Minh Nguyệt ra lệnh.
Những binh lính đã ngã xuống lại đứng dậy một cách khó khăn.
Không lâu sau, đám người Thần Ẩn bị đẩy vào một phòng giam cao cấp khác.
Sếp Trần cũng trong số đó.
Trương Minh Vũ yên lặng ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, trong lòng hỗn loạn.
Khi nào chị cả mới xuất hiện?
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt truyền đến: "Bọn họ đâu?"
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Nhìn xung quanh, lúc này mới thấy đám người Nhiếp Lang đã biến mất.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Đi rồi”.
Nói đi là đi luôn à?
Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: "Chúng ta cũng đi thôi, hôm nay anh đã vất vả rồi”.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô còn khách khí với tôi vậy à?"
À thì...
Tia sáng lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.
Sao lại không khách khí chứ?
Tần Minh Nguyệt và Trương Minh Vũ nhanh chóng bước ra ngoài.
Trời đã tối om như mực.
Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: "Mọi việc đã xử lý xong chưa?"
Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: "Bọn chúng đều bị bắt rồi, đợi người của chúng tôi đến sẽ đưa thẳng chúng về Ninh Châu”.
Trương Minh Vũ gật đầu.
Quả thật...
Ninh Châu an toàn hơn.
Hai người đi về phía trước.
Tần Minh Nguyệt tò mò hỏi: "Chị cả của anh là ai?"
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Nếu tôi nói tôi không biết thì cô có tin tôi không?"
Tần Minh Nguyệt không chút do dự gật đầu, nói: "Tin”.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thật lâu sau, anh cười toe toét.
Tần Minh Nguyệt liếc nhìn bóng đêm, hờ hững nói: "Đã muộn rồi, để tôi mời anh ăn một bữa nhé”.
"Đợi anh về Ninh Châu, tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không cần cảm ơn đâu, ăn một bữa là được”.
Dù sao anh cũng đói bụng rồi.
Chẳng mấy chốc, hai người lên xe.
Tần Minh Nguyệt đạp ga lao ra ngoài.
Trương Minh Vũ hoàn toàn dựa vào ghế, lặng lẽ nhìn cảnh đêm của Tĩnh Châu.
Hôm nay lại là một ngày khó khăn.
Vẫn may...