Ngày đầu tiên bọn họ cũng không đi đâu nữa, dù sao cũng không gấp, đi du lịch thì cần phải từ từ hưởng thụ. Lộ Trạch khi thấy cái gì đó thú vị thì đều chụp lại, nhưng cậu chụp Lương Tiêu còn nhiều hơn chụp phong cảnh.
Lương Tiêu hỏi Lộ Trạch có đói bụng không, buổi tối muốn ăn cái gì nhưng lại không thấy cậu trả lời lại.
Vừa nhấc đầu mới phát hiện Lộ Trạch đang hết sức chuyên chú chụp ảnh cho anh.
Lương Tiêu bất đắc dĩ đi lên phía trước, giơ tay lấy đi máy ảnh của Lộ Trạch, “Đừng chụp nữa cục cưng, anh có gì để chụp đâu chứ, có đói không?”
“Cũng hơi đói,” Lộ Trạch nói, “Em phát hiện anh có thể đi làm người mẫu đó, vô cùng ăn ảnh, tùy tiện chụp thôi cũng đẹp.”
Lương Tiêu để lại điện thoại vào trong tay cậu, rồi quay máy ảnh đến chỗ cậu, “Em hướng dẫn đi, anh quay cho em.”
Lộ Trạch chẹp miệng, cúi đầu vừa hướng dẫn vừa nói: “Em biết bản thân rất đẹp trai đó được không?”
Lương Tiêu nở nụ cười, cho tới bây giờ Lộ Trạch đều biết bản thân cậu rất đẹp trai, nhưng đó là tự tin, chứ không phải tự kiêu, càng không phải kiểu người được khen đẹp trai là đã vểnh mũi lên cho người ta nhìn lỗ mũi.
Nhưng cho dù Lộ Trạch có dùng lỗ mũi nhìn người khác thì vẫn rất đẹp trai, Lương Tiêu cũng đã chụp bạn trai 360 độ không góc chết của anh ở mọi góc độ.
Buổi tối hai người đi ăn thịt nướng nổi danh được người dân ở đây truyền miệng. Lộ Trạch ăn no căng rồi xoa xoa bụng nói: “Không được rồi, ăn nhiều quá rồi, ăn không nổi nữa rồi…”
Lương Tiêu uống một ngụm nước, nhíu mày, “Uống nước cũng thấy nghẹn.”
Lộ Trạch nở nụ cười, “Bữa cơm này nặng ít nhất cũng phải ba cân.”
“Ngày mai leo núi xong lại giảm đi thôi.”
Lộ Trạch búng tay, “Có lý.”
Sau ăn thịt nướng xong hai người quay về khách sạn, Lương Tiêu nhường Lộ Trạch tắm trước, Lộ Trạch đứng ở cửa nhà tắm nói: “Hay là tắm cùng nhau?”
Nói xong cậu lại bổ sung thêm một câu, “Chỉ tắm thôi, không làm gì khác.”
Lương Tiêu im lặng nhìn cậu hai giây, Lộ Trạch lại nói tiếp, “Có thể…. Cũng có chút không đơn giản lắm.”
Tấm kính mờ hiện lên bóng hai người ôm nhau đi vào phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm rất lớn nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng những âm thanh khác.
Thời gian tắm rửa có hơi lâu, một lúc sau hai người đi ra chỉ mặc mỗi quần nhỏ rồi chui tọt vào trong chăn.
Lộ Trạch hôn lên vai Lương Tiêu một cách mê hoặc, thấp giọng nói: “Anh Tiêu, có muốn làm chút gì khác nữa không?”
Lương Tiêu đưa tay vuốt lưng cậu, rõ ràng vừa mới tắm xong nhưng bàn tay anh vẫn rất nóng rực, “Ngày mai còn phải đi leo núi.”
Lộ Trạch đang hôn anh thì dừng lại, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của anh. Trong nháy mắt Lương Tiêu cảm giác bả vai mình như tê dại, khàn giọng nói: “Cục cưng….”
Lộ Trạch cười một tiếng, “Vậy để ngày mai, thế nào? Chuẩn bị tốt chưa?”
Yết hầu của Lương Tiêu giật giật, anh cúi đầu hôn lên vành tai Lộ Trạch một cái, khi mở miệng nói cũng mang theo chút nóng bỏng, “Nghe lời em.”
Hai người ôm nhau, đợi cho cảm giác khô nóng trên người bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, Lộ Trạch mới dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt Lương Tiêu, “Tiêu Tiêu, sao em lại thích anh như vậy chứ.”
Rõ ràng là giọng điệu miễn cưỡng nhưng lại có chút quyến luyến và yêu thích sắp tràn ra.
Thật sự khiến cho người ta vô cùng rung động.
Lương Tiêu cảm giác lồng ngực của mình nóng hổi, anh ôm Lộ Trạch vào trong lòng, một lúc sau mới nói: “Anh cũng vậy, thích đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài rồi đây.”
Lộ Trạch đưa tay chạm lên ngực Lương Tiêu, cảm nhận nhịp tim dưới lòng bàn tay mình.
Đây mới là thích.
Đây mới là tình yêu cuồng nhiệt.
Hiện tại chỉ cần nhìn vào mặt Lương Tiêu là cậu đã vui rồi, vui đến nỗi muốn hôn, hôn cũng chưa thỏa mãn, còn muốn làm chút chuyện khác nữa.
Chậc, không biết Lương Tiêu có giống cậu không.
Cuối cùng hai người bọn họ cứ như vậy ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, hai người bọn họ rúc vào trong lòng đối phương, ngủ rất say sưa, ai cũng không muốn dậy
Lộ Trạch mơ mơ màng màng nói: “Đồng hồ báo thức tắt rồi….”
Lương Tiêu dựa vào nghị lực cố gắng mở mắt ra, “Phải dậy thôi.”
Lộ Trạch ôm cánh tay anh thật chặt, làm nũng nói: “Hay là đừng đi nữa…”
Lương Tiêu rất thích dáng vẻ nằm ỳ không dậy nổi mỗi sáng của Lộ Trạch, vô cùng đáng yêu. Anh vô cùng chiều chuộng xoa xoa sau gáy Lộ Trạch, “Được, không đi nữa, em ngủ tiếp đi.”
Nghe anh nói như vậy Lộ Trạch lại mở mắt ra ngay, nhìn thẳng vào mắt Lương Tiêu rồi hôn lên mặt anh một cái, “Sao lại không có nguyên tắc như vậy chứ.”
Lương Tiêu cười một tiếng, “Bạn trai chính là nguyên tắc.”
Hai người bọn họ ăn sáng ở khách sạn xong, mỗi người đeo một cái balo nhỏ trên vai rồi đi.
“Tìm cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn đi,” Lộ Trạch nói, “Trên núi chắc chẳng có gì đâu.”
Sau khi thanh toán đồ xong, Lương Tiêu để hai chai nước khoáng vào trong balo của mình, Lộ Trạch nhìn nhìn anh, “Anh đang định lát nữa lên núi bán cho em 10 tệ một chai hay gì?”
Lương Tiêu kinh ngạc rồi mới bật cười nói: “…Sao có thể chứ.”
“Vậy anh đưa chai của em cho em đi, em tự cầm.” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu chậc một tiếng, không tình nguyện lấy một chai ra để vào trong balo của Lộ Trạch, đồ ăn cũng giả bộ rất công bằng, mỗi người một cái.
Khi lên tàu điện ngầm, Lộ Trạch bỗng nhỏ giọng hỏi Lương Tiêu: “Nếu anh có bạn gái, có phải anh sẽ chiều cô ấy đến nỗi không thể tự gánh vác cuộc sống không?”
“Lấy đâu ra bạn gái.” Lương Tiêu nói.
Giọng điệu Lộ Trạch nghe có hơi ghen, “Nhỡ đâuanh không gặp được em, không chừng một ngày nào đó anh gặp được một khách hàng nữ tâm đầu ý hợp với anh, hai người sẽ ở bên nhau…”
Lương Tiêu bất đắc dĩ ngắt lời cậu, “Sao lại như vậy được, không có nhỡ, lần đầu tiên gặp em anh đã thích em rồi.”
Lộ Trạch dừng một chút, quay đầu nhìn Lương Tiêu, qua một lúc lâu mới nói: “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh em đã nghĩ, anh chàng này sao có thể ngầu như vậy, đẹp trai như vậy, còn đẹp trai hơn cả mình nữa chứ.”
Lương Tiêu nở nụ cười, Lộ Trạch thở dài, “Nói thật đi, anh Tiêu, nếu em là con gái, anh chắc chắn là sẽ không để em vặn nắp chai, hận không thể bế em đi luôn.”
Tàu đến trạm, hai người đổi tàu ở trạm này, cũng có khá nhiều người xuống tàu. Lương Tiêu đi phía sau, đưa tay khoác lên vai Lộ Trạch, Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn hướng chuyển giao, nghe được Lương Tiêu nói: “Cục cưng, em là con trai thì anh cũng sẽ không để em phải tự mở nắp chai đâu.”
Lộ Trạch quay đầu lại nguýt anh một cái, “Giả ngu với em hả?”
“Không có,” Lương Tiêu vô cùng chân thành nói, “Anh thật sự vô cùng thích em, cho nên cưng chiều em, đối tốt với em đều là vô thức. Căn bản anh không cần nghĩ tới, không cần tự hỏi mà đã làm luôn rồi.”
Ở ga tàu đông đúc nói những lời này vô cùng kỳ lạ, nhưng Lương Tiêu vẫn kiên trì nói hết, “Không phải anh chăm sóc người khác thành thói quen, là bản năng thích em để cho anh làm như thế.”
Lộ Trạch nắm chặt tay Lương Tiêu đi về phía trước. Thật ra cậu chỉ sợ Lương Tiêu sẽ coi sự quan tâm chăm sóc từng li từng tí đó trở thành gánh nặng trong tình yêu thôi, giống như lúc anh đối đãi với khách hàng khi trước vậy, sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng nếu Lương Tiêu đây là bản năng do thích cậu, cậu không cần phải lo lắng gì nữa, dù sao cũng không thể khiến Lương Tiêu không thích cậu nữa phải không.
“Em hiểu rồi,” Lộ Trạch vừa đi vừa nói, “Nhưng bạn trai anh cũng có bản năng do thích anh đấy, cho nên anh cũng không cần tự mình vặn nắp chai đâu.”
Lương Tiêu nhướng mày, không nói gì chỉ nhếch miệng lên cười, “Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Không có hoàn tất nhanh như vậy đâu ~ Mỗi lần viết truyện ngọt tôi đều không hãm phanh lại được, rất thích viết những câu chuyện ngày thường dài dòng văn tự. Có một số độc giả lại cảm thấy truyện quá ngọt quá bình thản không có cốt truyện lên xuống, đoạn sau viết quá dài nhìn chán nọ kia, những thứ này tôi đều biết nhưng căn bản là không thu gọn lại được, mà nói thật cũng không muốn thu. Cốt truyện ban đầu nhiều nhất cũng chỉ có 17~18.000 chữ thôi, kết quả lại vượt qua rất nhiều. Đúng là kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch ≡ω≡