Bây giờ cũng không phải thời điểm mọi người đi du lịch nhiều nên người đi leo núi cũng không nhiều lắm. Dưới chân núi có rất nhiều người bán gậy leo núi, Lộ Trạch chụp xong lại hỏi Lương Tiêu, “Muốn mua không? Vừa mới bắt đầu không dùng được đâu, cảm giác có chút hơi vướng víu.”
“Có thể không cần mua ngay đâu, ” Lương Tiêu nói, “Nửa đường chắc vẫn còn bán, đến lúc đó đi không được nữa thì mua cũng được.”
Lộ Trạch lại quay người chụp anh hai tấm, “Sẽ không thể đi được nữa sao?”
Lương Tiêu ngẩng đầu lên nhìn nhìn, Lộ Trạch lại vội vàng thay đổi góc độ chụp hình.
Lương Tiêu cũng quên mất chính mình muốn nói gì, trực tiếp tiến lên nắm lấy cổ tay Lộ Trạch, “Đi, lên núi.”
Ngọn núi này không phải ngọn núi nổi tiếng, cũng không quá dốc nhưng phong cảnh cũng khá ổn, lên núi còn có một con đường lát đá không quá rộng cũng không quá hẹp, hai bên đều là rừng cây, vừa đi vào đã có cảm giác vô cùng yên ắng, trong lòng cũng cảm thấy thanh tịnh hơn.
Lộ Trạch đi được vài bước đã bị tụt lại phía sau, Lương Tiêu quay đầu lại nhìn cậu, Lộ Trạch khoát tay, “Anh đi trước đi, em chụp một tấm bóng lưng anh đã.”
Trước kia cậu không phải người quá yêu thích việc chụp ảnh, máy ảnh cũng là tùy tiện chụp chơi nhưng mà bạn trai cậu lại quá ăn ảnh, không nhịn được chỉ muốn chụp ảnh, hận không thể chụp hết tất cả những nơi có anh và cậu.
Một mình Lương Tiêu chậm rãi đi lên phía trước một đoạn, Lộ Trạch nhanh chóng từ phía sau chạy lên, cúi đầu nhìn ảnh vừa chụp: “Cả bức ảnh đều là chân của anh…”
Lương Tiêu đưa tay đỡ lấy khuỷu tay Lộ Trạch, “Nhìn đường.”
Lộ Trạch vẫn cúi đầu nhìn vào máy ảnh, “Có anh rồi mà, chẳng lẽ em còn có thể ngã sao?”
Lương Tiêu không lên tiếng mà là quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, không có ai.
Anh vừa ngả người về phía trước thì bỗng nhiên Lộ Trạch ngẩng đầu, Lương Tiêu dừng lại, Lộ Trạch nhìn anh vài giây rồi hỏi: “Có phải vừa rồi anh muốn hôn em không?”
Lương Tiêu hơi kinh ngạc nhìn cậu, Lộ Trạch nở nụ cười, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Lương Tiêu một cái: “Đi thôi.”
Lương Tiêu giữ chặt cổ tay cậu, “Là anh muốn hôn em”
Lộ Trạch cười đưa mặt qua, “Nào nào nào, anh hôn đi.”
Hôn tới hôn lui ở nơi công cộng… Lương Tiêu vẫn hôn lên mặt cậu một cái.
Khóe miệng Lộ Trạch vẫn đang nhếch lên, Lương Tiêu đi vài bước rồi lại nhìn cậu, không nhịn được đưa tay đụng đụng khóe miệng cậu một cái, “Rốt cuộc là em đang cười gì vậy?”
Trong nháy mắt Lộ Trạch lại cười nghiêng ngả, vừa cười vừa nói thầm vào tai anh, “Biết vừa nãy lúc xem ảnh, em suy nghĩ cái gì không?”
Lương Tiêu ngơ ngác, “…Nghĩ cái gì?”
Lộ Trạch hắng giọng một cái, thấp giọng thì thầm nói, “Mông anh vểnh thật đấy, em muốn cắn một miếng.”
Lương Tiêu sững sờ ngay tại chỗ, bày ra bộ mặt khó tin được nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng cảm giác lời mình nói quá biến thái, sải ba bước chạy lên bậc thềm.
Lương Tiêu vô thức nhìn chằm chằm vào mông Lộ Trạch, cũng rất căng mềm mà.
Anh đuổi theo, “Lộ Trạch!”
“Hả!” Lộ Trạch đáp một tiếng, nhưng lại càng chạy nhanh hơn.
Lương Tiêu vừa cười vừa nói: “Em càng chạy anh càng nói to hơn đấy!”
Lộ Trạch quay đầu lại nhìn hắn, “Nói cái gì!”
Lương Tiêu lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu: [Mông em cũng rất vểnh]
Hai giây sau, Lộ Trạch dừng chân lại, liên tiếp nói, “** má ** má ** má…”
Cậu xoay người chạy lại, “Em sai rồi em sai rồi, anh đừng có lên tiếng!”
Lương Tiêu ngửa đầu cười tươi với Lộ Trạch, vừa nhướng mày vừa cười đắc ý. Ánh mặt trời xuyên qua cành lá trên đầu chiếu bóng xuống loang lổ trên mặt anh, rất đẹp trai, đẹp trai tới nỗi Lộ Trạch chỉ mải nhìn mà không chú ý nên đã bước hụt chân lên cầu thang.
“Ôi đệt…” Lộ Trạch lảo đảo trực tiếp nhào về hướng Lương Tiêu.
Lương Tiêu hoảng sợ, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cậu. Lộ Trạch sợ mình nhào tới làm anh mất cân bằng ngã lăn xuống cho nên cố gắng để bản thân ngửa ra sau.. Hai người đứng ôm nhau nghiêng nghiêng ngả ngả, cuối cùng khi suýt nữa ngã ra thì mới đứng vững lại được.
“Đệt, làm em sợ muốn chết…” Lộ Trạch cười nói, “Nếu chúng ta cùng nhau lăn xuống chắc phải lên ti vi đấy nhỉ.”
“Còn cười nữa,” Lương Tiêu cau mày, nghĩ mà sợ nói, “Đừng chạy nữa, nhìn đường đi.”
Lộ Trạch thở dài, “Vừa nãy không phải là do em chạy, lúc đó là đang nhìn anh.”
Lương Tiêu bỗng nhiên bỏ ba lô xuống, mở khóa lấy ra một chiếc khẩu trang màu đen.
Lộ Trạch ngẩn người, “Mẹ nó chứ… Sao cả khẩu trang anh cũng có vậy? Đúng là túi thần kỳ mà.”
Lương Tiêu đeo khẩu trang lên che hết một nửa khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt lộ ra, rầu rĩ nói: “Hiện tại không cần nhìn nữa.”
“Hiện tại còn đẹp trai hơn,” Lộ Trạch búng tay, “Siêu ngầu luôn!”
Trước kia Lương Tiêu biết mình đẹp trai, nhưng cũng chỉ coi là biết. Anh chưa từng quan sát kỹ gương mặt của mình, cũng chưa từng có ai ngày nào cũng ghé vào tai khen anh đẹp trai cả.
“Có phải là do em dùng filter quá đà không đấy?” Lương Tiêu có chút nghi ngờ nói.
“Có phải anh cũng không tự soi gương không?” Lộ Trạch vô cùng chắc chắn nói.
Cậu mở camera của điện thoại ra, xoay ngang màn hình rồi ôm lấy bả vai Lương Tiêu, nghiêng đầu qua rồi chụp liên tiếp mấy tấm.
“Nhìn xem, vô cùng ngầu nha.”
“Gửi cho anh đi.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch gửi ảnh qua cho Lương Tiêu, Lương Tiêu lập tức để làm ảnh nền, Lộ Trạch cười lên rất đẹp.
“Ngầu đúng không.” Lộ Trạch nói.
“Ừm,” Lương Tiêu thuận miệng lên tiếng, “Đẹp.”
Được, vốn dĩ đây không phải là đang nhìn chính mình đâu.
Lộ Trạch cười cười, cũng lấy ảnh này làm hình nền điện thoại. Đây là lần thứ ba cậu đổi hình nền trong hai ngày nay, dù sao mỗi tấm ảnh của bạn trai cậu đều rất đẹp.
–
Đi được khoảng một phần ba thì hai người dừng lại ở một bãi đất trống để nghỉ ngơi. Lộ Trạch ngồi trên chiếc ghế dài, Lương Tiêu đặt balo xuống ghế rồi tháo khẩu trang ra, lấy từ trong balo ra một chai nước, đang tính vặn nắp chai ra thì Lộ Trạch bật người nói: “Từ từ!”
Đôi tình nhân ngồi bên cạnh cũng bị giật mình, nhìn về phía hai người.
Lương Tiêu nhìn về phía cậu, “Sao vậy?”
Lộ Trạch ngoắc ngoắc ngón tay, “Đừng nhúc nhích, đưa nước cho em.”
Lương Tiêu đưa chai nước cho cậu.
Lộ Trạch vặn nắp chai ra nhưng lại không uống mà đưa lại cho anh.
Lương Tiêu cúi đầu nhìn chai nước trong tay cậu, nở nụ cười, “Làm gì vậy?”
“Mở nắp chai cho anh đó,” Lộ Trạch nói, “Cầm đi, còn muốn em đút cho sao? Cũng không phải không được…”
Lộ Trạch nói xong định đứng lên, Lương Tiêu vội vàng đè vai cậu lại, đưa tay nhận lấy chai nước, Lộ Trạch vui vẻ cười nhìn anh.
Đôi tình nhân bên cạnh khiếp sợ nhìn hai người bọn họ. Cô gái cúi đầu nhìn chai nước trong tay mình, “Chai này ai vặn nắp vậy?”
Bạn nam có chút chột dạ, “Tự em...”
“Vãi,” Cô gái ném chai nước cho bạn trai, “Không uống, em đi WC.”
“Hả, anh cũng đi…”
Sau khi hai người bọn họ đi rồi, Lộ Trạch không nhịn được cười. Lương Tiêu đưa nước cho cậu, “Không uống sao? Cũng khá ngọt.”
Lộ Trạch uống hai ngụm, nghi hoặc nói: “Ngọt á?”
“Ngọt,” Lương Tiêu khẳng định, “Bạn trai mở nắp cho đó.”
Lộ Trạch nhướn mày, “Tiêu Nhi, em phát hiện có lúc anh cũng rất biết cách tán tỉnh đó “
“Tạm được thôi.” Lương Tiêu cười nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, đứng lên vỗ vỗ mông anh một cái, “Em đi vệ sinh, anh ở lại trông đồ nhá.”
Không quá một phút đồng hồ, Lương Tiêu nhận được một tin nhắn: [Cảm giác cũng khá tốt]
Lương Tiêu: [Cục cưng]
Lộ Trạch: [Hử, đây]
Lương Tiêu: [Đi tiểu đàng hoàng đi]
Lộ Trạch: [** má]
Lộ Trạch: [Con mẹ nó em đang ở trong nhà vệ sinh cười như một thằng ngu luôn đây!!!]
Lộ Trạch: [Sao anh biết em không phải đi ị chứ?]
Lương Tiêu: [Em không lấy giấy cục cưng à, có cần anh mang đến cho không?]
Lộ Trạch: […]
Lộ Trạch: [Không cần, em không đi nặng nữa]
Lương Tiêu: [Vậy đi tiểu đi, ngoan]
Lộ Trạch không nhắn lại, Lương Tiêu đoán chắc cậu phải ở trong đó cười xong năm phút rồi mới đi ra được.