Hai người đi leo núi một ngày trời nên đều rất mệt, Lương Tiêu bảo sẽ xoa bóp toàn thân để Lộ Trạch thả lỏng trước.
Vừa mới bắt đầu lực tay của Lương Tiêu rất nhẹ, sợ Lộ Trạch cảm thấy đau.
“Shhh…” Lộ Trạch cắn cắn môi dưới.
Lương Tiêu dừng động tác, biểu tình vô cùng nghiêm túc giống như đang nghiên cứu một vấn đề khó vậy, “Anh lại nhẹ hơn.”
Lộ Trạch nở nụ cười, úp mặt xuống giường, vùi mặt vào trong gối, ngại ngùng nói: “Không sao, một lát là quen ngay.”
Lúc đầu xoa bóp thì có hơi đau, nhưng sau khi quen dần rồi thì càng ấn càng dễ chịu. Lộ Trạch sướng đến mức kêu ra tiếng, “A…”
Lương Tiêu dừng lại một chút, sau đó tăng thêm độ mạnh.
Anh hôn lên chiếc lưng cong xinh đẹp của Lộ Trạch, Lộ Trạch quay đầu lại nhìn anh, khóe mắt có chút hồng, “Anh Tiêu, anh… Hôn em, hôn môi.”
Lương Tiêu nghe lời hôn lên, ngăn chặn đôi môi của Lộ Trạch.
“Cục cưng.”
“…Hửm?” Lộ Trạch chỉ phát ra giọng mũi.
Lương Tiêu vuốt ve mặt cậu, “Ngoan quá.”
Một lúc sau, hai người thay đổi vị trí, Lộ Trạch xoa bóp cho Lương Tiêu.
Có Lương Tiêu làm mẫu nên Lộ Trạch cũng đã có chút kinh nghiệm, nhưng lúc bắt đầu xoa bóp vẫn không tránh được đau đơn.
Tay Lương Tiêu nắm chặt lấy ga giường, một lúc sau mới chậm rãi buông ra.
Lộ Trạch thấp giọng hỏi anh, “Có được không?”
Lương Tiêu nhẫn nhịn “Ừm” một tiếng, Lộ Trạch không nhìn thấy sắc mặt của anh nên vẫn làm nhẹ hơn một chút.
Sau đó khi xoa bóp đến bắp đùi, Lộ Trạch thật sự không nhịn được, cắn một cái lên mông Lương Tiêu.
Lương Tiêu sửng sốt vài giây mới phản ứng ra Lộ Trạch đang làm cái gì. Anh vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng quay đầu lại, còn Lộ Trạch nhếch môi cười nhìn anh.
“Đệt…” Lương Tiêu mắng một tiếng, quay mặt chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mặt cậu nữa, cả hai lỗ tai đỏ như nhỏ máu, các bắp thịt trên người cũng căng cứng lại.
Lộ Trạch cúi người hôn lên tai anh, cười nói: “Tiêu Tiêu, bé bự, anh ơi, em sai rồi, thả lỏng đi được không…”
–
Ngày hôm sau hai người trực tiếp ngủ thẳng đến giữa trưa, rèm cửa ở khách sạn rất dày nên khi kéo vào giống như còn tôi. Sau khi tỉnh lại Lương Tiêu ngơ ngác một lúc, sau đó vất vả mò mẫm sờ điện thoại xem thời gian, mười hai giờ hơn.
Lộ Trạch nhíu nhíu mày, trong lúc ngủ mơ màng túm lấy cánh tay anh kéo vào trong lòng mình, mơ hồ nói: “Đừng nhúc nhích…”
Trong lòng Lương Tiêu mềm nhũn, không nhúc nhích nữa, định chờ Lộ Trạch ngủ đến khi tự tỉnh nhưng chẳng được bao lâu Lộ Trạch lại đột nhiên mở mắt ra.
Lương Tiêu nhìn cậu một lát, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy cục cưng?”
“Mấy giờ rồi?” Lộ Trạch hỏi.
“Mười hai giờ hơn.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch nở nụ cười, “Thảo nào lại thấy đói.”
Cậu vươn cánh tay ôm lấy Lương Tiêu, mè nheo dán lên người anh, lại hôn lên môi anh một cái.
Lương Tiêu vuốt ve lưng cậu, chờ Lộ Trạch hôn xong anh lại hôn lại, nhưng chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhàng. Hai người ngày càng thân mật hơn, càng dính nhau hơn, bầu không khí giữa hai người lúc này khác hoàn toàn với trước kia.
Lương Tiêu cọ cọ chóp mũi lên mũi Lộ Trạch, giọng nói dịu dàng, “Muốn ăn gì? Anh gọi đồ ăn ngoài nhé, ăn xong lại ngủ thêm chút nữa.”
Lộ Trạch lại hôn lên chóp mũi anh một cái, cũng dùng giọng điệu mềm nhũn nói: “Đều được.”
Hai người bọn họ nhìn nhau cười ngây ngô một lúc, Lộ Trạch vuốt ve mặt Lương Tiêu, “Tiêu Tiêu ơi.”
“Cục cưng ơi.” Lương Tiêu học cậu.
Lộ Trạch cười ra tiếng, nhéo nhéo mặt anh mấy cái, “Không có gì.”
Hai người xuống giường rửa mặt, Lộ Trạch đánh răng còn Lương Tiêu dựa vào cửa đọc cái loại đồ ăn ngoài cho cậu.
Vừa ngẩng đầu, anh phát hiện Lộ Trạch căn bản không nghe, mà đang nhìn anh từ trong gương.
Lương Tiêu buông điện thoại xuống, ôm lấy Lộ Trạch từ phía sau, cằm cọ cọ lên vai cậu.
Lộ Trạch nghiêng nghiêng cổ, “Nhìn kiệt tác của anh nè.”
Lương Tiêu hôn lên mấy dấu đỏ ở cổ cậu, “Trên người anh cũng có rất nhiều.”
Lộ Trạch không biết lại nghĩ tới cái gì, trong nháy mắt cười không ngừng được. Cậu nhổ bọt kem đánh răng rồi xả nước, mãi đến khi rửa mặt xong vẫn cười.
Lương Tiêu ngăn cậu lại hỏi, “Lại cười cái gì.”
Lộ Trạch dứt khoát ôm lấy anh, đầu cọ cọ lên vai anh, “Trên mông anh… chắc là có dấu răng của em nhỉ.”
Nói xong còn nhẹ nhàng xoa xoa mông Lương Tiêu một chút.
Lương Tiêu nắm chặt eo Lộ Trạch không buông, “Cục cưng, có phải em nên anh cắn lại một cái không hử?”
Lộ Trạch từ chối cho có, “Mông em không được như của anh.”
“Có được không thì cắn mới biết được.”
Hai người bọn họ cùng nhau ngã lên giường, Lương Tiêu đè Lộ Trạch lại, đang muốn cởi quần của cậu ra thì Lộ Trạch bắt đầu màn diễn xuất nhập tâm: “Ai yo, tối qua ăn không no mấy, đói sắp ngất rồi——”
Lương Tiêu chậc một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn dừng tay lại, “Ăn cơm trước.”
Ăn cơm trưa xong hai người bọn họ lại lên giường nằm, không ai có ý định ra ngoài cả.
Lộ Trạch vào trong nhóm chat nhắn tin với Tôn Trác Vũ một lúc, “Hôm nay có ra ngoài không?”
Lương Tiêu cũng đang nhắn tin, “Nghe em, anh đều được.”
Lộ Trạch tựa đầu vào vai anh, “Vậy không đi nữa, cứ nằm như này cũng được.”
Lương Tiêu ngửi được mùi thơm mát từ tóc Lộ Trạch, giống như nghiện mà xích lại gần một chút, “Được.”
Thế là Lộ Trạch bắt đầu chọn ảnh để làm video, Lương Tiêu trả lời hết tin nhắn xong để điện thoại sang một bên, ôm cậu lẳng lặng xem.
“Đăng tấm này lên vòng bạn bè được không?” Lộ Trạch hỏi.
“Được.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch chậc một tiếng, “Anh nói có lệ quá à, ít ra cũng phải nhìn một lúc mới trả lời chứ.”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Lúc em chọn ảnh anh cũng xem hết rồi, đều đẹp hết.”
“Được rồi.”
Lộ Trạch chọn ra chín tấm ảnh, để tấm ảnh cậu với Lương Tiêu chụp chung ở đỉnh núi đặt vào chính giữa, những tấm khác đều là phong cảnh hoặc dáng lưng đằng sau.
“Đăng nha,” Lộ Trạch nói, “Nhưng em cứ cảm thấy như vậy lại quá rõ ràng rồi.”
“Hửm?” Lương Tiêu khó hiểu lên tiếng, âm thanh khá nhẹ, nghe còn khá đáng yêu nữa.
Lộ Trạch cười nghiêng đầu nhìn nhìn anh, “Những tấm ảnh đó đều viết rất rõ mấy cái chữ to anh là bạn trai em.”
“Vậy đừng đăng nữa,” Lương Tiêu nói, “Hoặc là chia thành các..”
Anh nói còn chưa nói xong, Lộ Trạch đã ấn vào nút đăng, rất giả dối nói: “Ai ya, trượt tay mất rồi.”
Lương Tiêu bất đắc dĩ cười thở dài.
Lộ Tĩnh Lãng là người đầu tiên like, còn bình luận dưới bài đăng nữa.
Lộ Tĩnh Lãng: [Chụp được đó, lần sau không cần chụp nữa đâu]
“Vãi…” Lộ Trạch nở nụ cười, “Xem ra thật sự rất rõ ràng.”
Từ Tinh Tinh cũng nhanh chóng ấn like, hơn nữa còn trả lời bình luận của Lộ Tĩnh Lãng: [Cục cưng chụp đẹp như vậy, anh có phiền không hả]
Có vẻ nhìn không ra.
Lộ Trạch nhẹ nhàng thở ra nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi áy náy. Trước kia khi cậu yêu đương chưa từng giấu diếm Từ Tinh Tinh, nhưng hiện tại khi gặp được người mình thích nhất thì Từ Tinh Tinh lại không biết gì cả.
Mao Hâm: [Có thể đổi sang nghề nhiếp ảnh rồi đó Trạch]
Tôn Trác Vũ: [Vãi chưởng, hai người cũng lãng mạn quá đấy. Tao cũng muốn ngắm mặt trời lặn cùng Thiến Thiến]
Mạnh Thiến trả lời Tôn Trác Vũ: [Chị ghen tị đó nha! Tôn Trác Vũ em nhanh lên!]
Lữ Huyên: [Chậc Chậc Chậc, nhiếp ảnh gia là bạn trai đúng là không tầm thường mà]
Bạn trung học có quan hệ không tệ: [Đã sớm muốn hỏi, đây là… bạn trai sao?]
Lộ Trạch trả lời lại: [Đúng]
Sau đó phía dưới là một đám bạn trung học của cậu cùng bình luận “Tôi đệt”.
Lộ Trạch cười cười, đặt tấm ảnh chụp mặt trời lặn làm ảnh bìa trên vòng bạn bè, rồi lại đổi ảnh đại diện thành tấm ảnh bóng lưng của cậu do Lương Tiêu chụp cho, sau đó vô cùng hài lòng thưởng thức một lúc.
“Anh cũng đổi hình đại diện đi, thành ảnh đôi luôn.” Lộ Trạch nói.
Vừa dứt lời Lương Tiêu đã cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cậu, ảnh bìa trên vòng bạn bè giống nhau, hình đại diện là bóng lưng cậu chụp cho anh.
Lộ Trạch lại thưởng thức một lúc, sau đó cảm thán nói: “Hợp thật đấy.”
Lương Tiêu hôn cậu một cái, “Đúng vậy.”