Khi đi đến giữa sườn núi, hai người bọn họ đều có chút mệt mỏi, nên đành tìm một nơi để ăn trưa. Lộ Trạch vừa cắn bánh mỳ vừa nói: “Xúc xích thơm quá à.”
Lương Tiêu quay đầu nhìn nhìn. Xe đẩy bán xúc xích phía trước có ghi là mười tệ một cây, mười lăm tệ hai cây.
“Mua hai cây nhé?” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch thở dài, “Bình thường lúc mua hai tệ một cây ăn còn chưa đã thèm.”
Lương Tiêu cười cười, đứng lên xoa xoa đầu cậu, “Chờ nhé, anh đi mua.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Hay là thôi đi, lỗ lắm.”
Lương Tiêu quay đầu lại nhìn cậu, “Chắc chắn không muốn chứ?”
Lộ Trạch lại không lên tiếng, thật sự rất thơm.
Lương Tiêu cười đi mua, chẳng bao lâu đã cầm hai cây xúc xích thơm lừng về.
“To vậy sao?” Lộ Trạch kinh ngạc nói, “Vậy còn được, cũng không lỗ lắm.”
Lương Tiêu đưa cho cậu một cây, “Ăn chậm thôi, nóng đấy.”
Lộ Trạch thử cắn một miếng, lại vội vàng nhả ra, “Xuýt, nóng quá…”
Lương Tiêu thở dài, “Anh nhận ra…”
“Nhận ra em là một đứa tham ăn đúng không?” Lộ Trạch nói trước.
Lương Tiêu gật gật đầu.
Lộ Trạch nở nụ cười, “Cái này thì em không phản bác, đúng là em rất thích ăn uống.”
Lương Tiêu vẫn cầm cây xúc xích, còn Lộ Trạch đã nếm thử ba bốn lần, sau mấy lần bị bỏng thì cuối cùng cũng toại nguyện ăn được một miếng vào miệng.
Cậu vừa ăn nói: “Mịa nó… Thơm quá… Nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi, để nguội ăn không ngon đâu.”
Lương Tiêu cắn một miếng, bởi vì vẫn còn rất nóng nên anh phải lật qua lật lại trong miệng, Lộ Trạch cười đau bụng, “Có phải nóng lắm không.”
Lương Tiêu vẫn còn tâm trạng để ý đến cậu, “Lúc ăn không cho cười.”
Giải quyết xong cơm trưa, hai người bọn họ lại chụp thêm mấy bức ảnh cùng nhau, nghỉ ngơi xong rồi mới xuất phát tiếp, lần này trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy.
Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn lên trên, “Khi đến đỉnh núi có thể xem mặt trời lặn không nhỉ?”
“Chắc là có thể.”
Lúc Lương Tiêu nói chuyện có hơi thở dốc nhẹ, vô cùng gợi cảm, Lộ Trạch cảm giác bây giờ cả người mình đều vàng hoe hết rồi.
“Anh nói xem… Đêm nay chúng ta còn sức để làm chuyện khác không?”
Lương Tiêu chậc một tiếng, “Chắc là có.”
“Chắc cái gì mà chắc.”
“Anh có.” Lương Tiêu nói.
“Chậc, em cũng có.” Lộ Trạch nói.
Hai người bọn họ không đứng lại chụp ảnh nữa, trực tiếp bò một đường lên đỉnh núi. Lên đến nơi như được mở mang tầm mắt, có cảm giác như có thể với tới được mây đang bay trên bầu trời.
Lộ Trạch chống gậy xuống đất, thưởng thức cảnh sắc trước mắt, “Đẹp quá à.”
Lương Tiêu quay đầu nhìn về phía cậu, Lộ Trạch nhận thấy ánh mắt của anh, “Hử?”
“Chụp chung mấy tấm đi.” Lương Tiêu chủ động nói.
Đầu tiên bọn họ ghé sát đầu lại tự chụp, sau đó thì nhờ người khác chụp giùm mấy tấm toàn thân.
Lộ Trạch xem ảnh đầu tiên bật cười, “Nhìn hai đứa mình cứng ngắc dễ sợ.”
Lương Tiêu cũng nghiêng đầu qua nhìn, sau đó cũng cười một chút, “Lại hơi ngốc nữa.”
“Nhưng vẫn rất đẹp trai.” Lộ Trạch nói.
Tất cả những người đến đỉnh núi đợi mặt trời lặn hầu hết đều là người yêu hoặc người một nhà, dường như không có ai giống hai thằng con trai như bọn họ.
Lộ Trạch giơ cameras quay một vòng, “Hiện tại tôi đang cùng anh Tiêu đợi mặt trời lặn. Anh Tiêu, có gì muốn nói không?”
Lương Tiêu suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc trả lời, “Lần đầu tiên tôi ngắm mặt trời lặn.”
Lộ Trạch quay đầu nhìn anh, “Đây không phải lần đầu tiên em ngắm mặt trời lặn, nhưng lại là lần đầu tiên ngắm mặt trời lặn cùng với người mình thích.”
Lương Tiêu mê mẩn nhìn vào mắt Lộ Trạch, đôi mắt sáng lấp lánh, rất xinh đẹp, trong mắt đều là thích anh.
Trái tim Lương Tiêu khẽ động đậy, “Sau này… Chúng ta cùng nhau ngắm lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần nữa.”
Lộ Trạch cười với anh, cũng chĩa máy quay về phía anh, “Được, sau này mỗi năm đều cùng nhau đi ngắm mặt trời lặn.”
Lương Tiêu vô cùng dịu dàng nhìn cậu, “Được.”
Tốc độ mặt trời lặn rất nhanh, Lộ Trạch giơ cameras lên quay, máy quay không ngừng quay lại cảnh sắc trời thay đổi.
Xanh trắng, vàng kim, màu cam, màu đỏ lửa, màu hồng nhạt và cả màu tím.
Khi mặt trời sắp lặn hết Lộ Trạch quay người, hai người cùng nhau đưa lưng về phía mặt trời lặn, mặt nhìn vào máy quay.
“Tiêu Tiêu, anh nói đi.” Lộ Trạch nhẹ giọng nói.
Lương Tiêu cười cười, nâng cánh tay khoác lên vai Lộ Trạch, đầu cũng vô cùng thân mật dựa vào, “Đây là lần đầu tiên tôi và cục cưng cùng nhau ngắm mặt trời lặn.”
Lộ Trạch cảm giác mặt trời giống như rơi thẳng vào lòng cậu.
–
Khi ngồi cáp treo xuống dưới núi, hai người đều như chờ không nổi. Rõ ràng lúc trưa cũng không ăn quá no, nhưng bữa tối lại nhất trí không ăn một bữa quá rườm rà, chỉ tìm một nhà hàng ăn vội vàng mấy miếng rồi quay về khách sạn.
Lộ Trạch vừa vào cửa đã bắt đầu cởi quần áo, “Cùng nhau tắm đi.”
“Ừm.”
Hai người bọn họ không có nghiên cứu qua vấn đề ai trước. Lương Tiêu nhường Lộ Trạch trước, Lộ Trạch lại không làm, nhường Lương Tiêu làm trước, nhưng Lương Tiêu cũng không làm.
Trên người hai người vẫn còn hơi nước cùng lăn lên người, chỉ ôm hôn rồi vuốt ve, hoàn toàn không có bước tiếp theo.
Lộ Trạch đè lên người Lương Tiêu, một tay chống ở đỉnh đầu anh, một tay vuốt ve cổ anh, giọng có hơi khàn khàn nói, “Anh Tiêu, nghe lời, em không kinh nghiệm, anh làm trước đi. Anh chắc chắn sẽ không làm em khó chịu.”
Đáy mắt Lương Tiêu hiện rõ dục vọng nhưng vẫn kiên nhẫn cố chấp nói: “Em trước đi.”
“Mẹ.” Lộ Trạch cười cười, “Có làm được không vậy? Chắc chúng ta không phải cặp gay đầu tiên không làm được vì thứ tự đâu nhỉ?”
Lương Tiêu ấn vào gáy Lộ Trạch, sau đó kéo cậu xuống rồi hôn lên khóe miệng cậu, có ý đồ quyến rũ cậu, “Cục cưng, bé ngoan, em trước được không?”
Nếu nhịn nữa chắc hai người bọn họ sẽ đều sẽ không chịu nổi nữa. Lộ Trạch khẽ cắn môi, một hôi trên trán chảy xuống, vừa hay rơi xuống mũi Lương Tiêu.
Cậu nói: “Kéo búa bao đi, ai thắng thì nghe người đó.”
Ngay lập tức Lương Tiêu nghĩ tới tối hôm đi chơi ở công viên giải trí về, hình như anh không thắng Lộ Trạch được lần nào cả.
“Không…”
“Không được cũng phải được,” Lộ Trạch nói, “Nhanh lên coi.”
“Ba ván…”
“Một ván quyết định thắng bại!”
Lộ Trạch ra kéo, Lương Tiêu ra bao, thua không chút nghi ngờ.
Lương Tiêu bất lực nói: “Cục cưng, đây là em đang ăn gian. Em biết rõ anh không thắng được em mà.”
Lộ Trạch nhẹ giọng cười cười, cúi đầu cắn một cái không mạnh không nhẹ lên môi Lương Tiêu, “Anh à, em thắng rồi đó, không cho phép chơi xấu đâu nha.”