Abby thở phào khi ngồi xuống bàn ăn. Harry đã ngồi ngay bên cạnh cô, và cô thấy biết ơn vì điều đó. Dù Nick không còn ám chỉ gì với cô, cô vẫn thích tránh xa anh ta.
Antonia giới thiệu thực đơn, và tuyên bố, “Vì đây là bữa liên hoan, hãy cho phép tôi mang rượu sâm panh tới.” Cô tìm thấy nụ cười khi Harry cảm ơn và hơi bồn chồn chấp nhận. Rõ ràng ông ấy không chắc lắm rằng Antonia có phải đang đề cập tới bữa liên hoan, hay sự thành công của vụ kinh doanh, hoặc vụ đính hôn giả. Hai người đàn ông chọn thức ăn, và Antonia với niềm vui sướng thái quá mở một chai sâm panh nho, rót chỗ rượu lấp lánh vào những ly thủy tinh.
Harry nâng ly và chạm nhẹ cốc với Abby, ngọt ngào nói, “Chúc mừng cho chúng ta nào.” Nụ cười nhân từ bao phủ lấy tất cả những người xung quanh trong khi tránh nói ra lý do cho bữa tiệc chúc mừng. Nick Kardis không có được sự kiềm chế như vậy, và Abby ngay lập tức nghĩ tới chuyện sắp xếp chỗ ngồi khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn giết người của anh ta.
“Hai người đính hôn lâu chưa?”Nick nhẹ nhàng hỏi. “Tôi không thể không để ý là cô không đeo nhẫn đấy Abby.”
Hãy tin anh ta, cô cay đắng nghĩ thầm, anh ta chưa từng bỏ qua một câu nói dối nào.
Nặn ra một nụ cười khá giả tạo, cô ngọt ngào đáp trả. “Không lâu đâu, nhưng tôi không muốn một cái nhẫn nào, và Harry đã đồng ý với tôi. Anh ấy quá thật thà, và lời hứa của anh ấy là đủ rồi.” Cô biết Nick hiểu được nghĩa ngầm của cô, cô có thể cảm nhận sự căng thẳng của anh ta và thấy anh ta không thoải mái, cô không thể cưỡng lại niềm vui đang dâng lên trong cô.
“Tôi từng nghĩ là mọi người đàn ông đều tặng đồ trang sức cho phụ nữ để xoa dịu lương tâm tội lỗi của họ. Chị đồng với tôi chứ Melanie?” Cô cố tình hỏi, nhìn vào cái vòng cổ bằng kim cương người phụ nữ đó đang đeo. Cô biết rõ Nick đã mua nó cho thư ký của anh ta, và người đàn bà ấy đã phục tùng nó như cách mà anh ta lợi dụng cô ấy.
“Thật là may mắn đó Harry. Ông sắp có một người vợ rất rẻ đó,” Nick mỉa mai đốp lại.” Chắc chắn là cô đã thay đổi rồi Abby à. Tôi còn nhớ khi chúng ta kết hôn cô thấy vui thế nào khi tôi tặng cô trang sức, và thể hiện sự biết ơn rất nhiệt tình.”
Abby tái xanh, sau đó không thể ngăn một chất lỏng trào lên họng cô. Ký ức sống động về việc Nick trao cô chiếc nhẫn kim cương hiện lên rõ trong đầu cô. Cô thấy mình đang tự hỏi nên cám ơn anh thế nào, và nhớ lại câu trả lời khàn khàn của anh, ‘hãy chỉ cho anh thấy’ – và cô đã làm theo. Cô cởi áo khoác của anh qua bờ vai rộng, chầm chậm cởi cúc áo của anh, và cuối cùng lột hết đồ của anh, cô đã tôn thờ sự cân xứng hoàn hảo ở cơ thể đầy cơ bắp rắn chắc của anh. Cô lắc đầu xua đuổi hình ảnh ấy, chống lại cảm giác ấm áp mà suy nghĩ đó mang tới. Cô hận anh và những gì anh đã làm với cô. Những ngày đó đã qua khi chỉ một ánh mặt từ đôi mắt xám ấy có thể châm lên ngọn lửa nhục dục trong cô, điều mà chỉ anh mới có thể làm dịu.
“Cô đỏ mặt đấy, Abby. Ở đây quá nóng với cô sao?” Nick hỏi nhỏ. Lực hút nam châm của người đàn ông ấy đã không mảy may giảm đi chút nào trong những năm đã qua. Anh biết rõ cô đã nghĩ tới điều gì.
“Không,” cô vội vã bác bỏ, nhưng đôi mắt anh nhìn và giữ lấy ánh mắt cô, và cô không thể phá vỡ mối liên hệ ấy. Không thể phủ nhận tia chớp nhận thức về thể xác đã lóe lên giữa họ. Tiếng bọt của chai sâm panh đã chụp được chủ đề căng thẳng về tình dục, và Abby nhanh chóng cúi đầu xuống để nhìn lơ đễnh vào chiếc khăn trải bàn màu trắng.
Chất hóa học vẫn ở đó, nhưng Abby tự nhủ, giờ cô có thể nhìn xem nó là gì. Sự thèm khát, sự thèm khát rõ ràng cổ lỗ. Thật xấu hổ khi cô đã không nhận ra nó trong những năm qua, và tự giúp mình thoát khỏi nhiều nỗi đau. Đột nhiên cô không còn cảm giác tự tin vào khả năng thoát khỏi buổi tối này bình yên vô sự.
Thức ăn được mang lên, và cô cố thư giãn, nhưng đó là một cuộc đấu tranh khó khăn. Cô không thể nào cảm nhận được hương vị của món nấm nhồi thịt nấu bằng bơ tỏi, và phải thật cổ gắng nuốt món chim trĩ ngay sau đó. Nick với một vài lý do cô không thể hiểu nổi, đang chẳng cố gắng che giấu sự thích thú hiển hiện với cô. Cuộc nói chuyện tập trung vào liên doanh kinh doanh, và Abby biết ơn để cho nó bỏ qua cô, nhưng cô cảm nhận được đôi mắt xám lạnh lùng nhàm chán nhìn cô, bắt cô phải để ý tới.
Abby nhờ sự kiểm soát tuyệt vời đã giữ được đôi mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mắt dù cho cô đã không nhìn thấy thức ăn một tháng rồi. Cô ghét anh… Nick Kardis, một doanh nhân tỷ phú có đạo đức và thói quen của một con mèo hoang. Ồ, cô thật sự ghét anh! Cô lặng lẽ bốc hỏa. Sức mạnh cảm xúc đã khiến cô nắm chặt cái dĩa cho tới khi tay trắng bệch lại. Cô đã đổi lvề tên thời con gái của mình sau khi ly hôn, và khi con trai cô sinh ra đã được đăng ký dưới cái tên Jonathan Kardis Jones, và ngay lập tức sau đó cô ước cô đã xóa cái tên Kardis hoàn toàn.
“Thêm sâm panh nữa chứ Abby?” Giọng nói đang ghét lả lơi hỏi cô. Cô ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng rót đầy ly trong tay. “Không phải cho tôi, cám ơn anh,” cô từ chối, chẳng buồn thể hiện sự không thích thú trong mắt.
“Không giống em chút nào, em yêu – em thường thích uống rượu mà. Một ly nữa không gây tổn hại gì đâu. Dương như anh nhớ rượu gây ra tác động đáng yêu nhất với em,” Nick nói kéo dài đầy mỉa mai, ánh mắt anh nhìn vào chiếc cổ áo khoét sâu chữ V của cô, và nhìn dán mắt vào những đường cong lộ ra của ngực cô trước khi quay lại nhìn gương mặt cô.
“Không, cám ơn.” Abby lặp lại một cách cộc lốc, lờ đi lời xúc phạm trắng trợn đầy nhục dục của anh. Cô biết anh đang đề cập tới điều gì, và còn ghét anh hơn nữa. Khi cuộc hôn nhân đổ vỡ, cô đã ở một mình hằng đêm trong khi anh uống rượu và ăn tối với người tình, và cô đã thường có một cốc G & T. Cho đến một đêm anh về nhà khá muộn, và Abby với lòng tự trọng đã bị nghiền nát, đã yêu cầu anh ngủ với cô. Cô sẽ không bao giờ quên lời xúc phạm của anh – “Tôi không ngủ với người say, em yêu ạ.” Từ lúc đó cô chưa từng động đến một giọt rượu nào.
Bề ngoài Abby đã cố giữ được vẻ mặt lạnh nhạt của một người phụ nữ trưởng thành lạnh lùng, nhưng bên trong cô cảm nhận được những dao động của nỗi sợ hãi thật sự hình thành trong lòng cô. Tại sao Nick lại cố tình khiến cô đau đớn? Cô chẳng có nghĩa lý gì với anh, mặc dù anh đã sôi lên vì tức giận đêm nay. Nó có thể bởi vì anh nghĩ cô đã đính hôn không? Không… anh là kẻ vô tâm và vô đạo đức, và những sai lầm của anh không thể đếm hết, nhưng sự ghen tuông nhỏ nhen không nằm trong số đó? Vậy thì tại sao? Cô tự cho rằng cuộc gặp gỡ của họ tối nay là sự trùng hợp đơn thuần, nhưng giờ cô bắt đầu tự hỏi…
“Abby.”
Đầu cô ngẩng lên khi nhận ra Harry đang lay mình.
“Anh hỏi em có muốn uống cà phê không, em yêu.”
“Vâng,” cô trả lời, thật sự nhìn Harry lần đầu tiên sau một lúc lâu. Đôi mắt xanh của ông đang quá sáng. Cô cau mày, nhìn thấy ba chai sâm panh trên bàn, cô đã quá chú tâm tới suy nghĩ của mình mà không để ý tới tốc độ rót rượu của Nick. Cô tức giận nhìn anh và cái miệng cứng nhắc cười thông cảm. Rõ ràng anh ta không có uống nhiều, nhưng hai người còn lại đều ngà ngà say.
Abby ngồi thẳng lên, đôi mắt xanh cứng như ngọc lục bảo. Trong lúc cô tập trung hết năng lực chỉ để thoát khỏi buổi tối này, Nick đã chuốc say Harry và nói tự do. Đã quá muộn khi cô để ý tới cuộc nói chuyện. Cô sợ hãi nhận ra Harry đã bước vào vở kịch nơi ông cứ tưởng Nick là một người bạn tuyệt vời, và đang khá ủy mị.
“Anh biết đấy Nick, khi lần đầu tôi gặp anh, tôi chỉ biết anh nhắc tôi nhớ tới ai đó, nhưng tôi không thể nghĩ đến ai cả. Tôi không thể tin là mình lại ngớ ngẩn tới vậy. Cậu bé Jonathan là một hình ảnh thu nhỏ của anh, giống như hai hạt đậu trong một quả đậu, đúng, anh hẳn đã sinh ra cậu bé.”
Abby muốn cuộn tròn lại và biến mất, giờ Harry lúc nào cũng có thể nhỡ miệng nói ra họ không thật sự đính hôn. Tuyệt vọng tìm cách chuyển hướng cuộc nói chuyện, cô được cứu nhờ Melanie. Nhà hàng tự hào có một sàn khiêu vũ mới khai trương, và một bộ ba để chơi nhạc. Melanie nắm tay Nick, mỉm cười quyến rũ với anh.
“Nickie, anh yêu, cùng nhảy nào.”
Abby thở phào nhẹ nhọm, một nụ cười hiện lên trên cái miệng đài các của cô. Nickie – anh ghét người ta gọi anh như vậy. Nhưng nụ cười ấy biến mất khi cô không thể ngờ được bản thân mình bị một cánh tay to lớn kéo mạnh ra khỏi ghế rồi siết chặt lấy cô.
“Ý hay đó, Melanie, nhưng chúng ta không thể bỏ quên những vị khách. Anh chắc Harry sẽ thích nhảy cùng em đấy.”
Trước khi Abby kịp hiểu xem chuyện gì đang diễn ra thì cô đã đứng giữa sàn nhảy, tay Nick giữ chặt lấy cô. Cô hít một hơi sâu cố bình tĩnh và đã kịp giữ lại lời từ chối kiên quyết cô muốn nói. Nhờ sự ngạo mạn anh có thể xem nó như một thách thức, và cô không muốn góp phần cổ vũ. Tự tạo cho mình lớp mặt lạ lịch sự, cô cứng nhắc trong vòng tay anh, khước từ nhận ra hơi ấm thân thuộc của cơ thể anh.
“Vì Chúa, thư giãn nào Abby!” Anh thẳng thắn yêu cầu. “Anh không định ngửa em ra ở giữa sàn nhảy đâu.”
“Tôi không nghĩ anh dám làm thế!” Cô đốp lại.
“Tốt,” anh kéo dài giọng mỉa mai. “Anh cứ tưởng em sợ anh đó.” Và, tay anh giữ lấy hai tay cô đưa chúng lên trên bộ ngực cơ bắp của anh, anh trượt một tay khác quanh eo cô và kéo cô vào sự tiếp xúc thể xác không thể tránh khỏi.
Cô run lên khi tay anh lười biếng vuốt ve chiếc lưng trần của cô. Sự rắn chắc cơ bắp của đùi anh di chuyển duyên dáng cạnh đùi cô khiến cô thấy hoảng hốt nhận ra cái vật nam tính mạnh mẽ của anh. Trong một chốc cô suýt nữa không chịu nổi được lời mời quyến rũ của cơ thể anh, sau đó sự tỉnh táo đã chiến thắng. Cô cố gắng lách khỏi cái ôm khiêu khích của anh, nhưng anh dễ dàng giữ được cô. Anh cười, thì thầm vào tai cô.
“Thật quá tốt khi lại được ôm em , Abby. Chúng ta luôn gắn kết với nhau đến hoàn hảo. Chúa ơi, và anh đã nhớ em đó.”
Dây thần kinh khổng lồ của người đàn ông này khiến cô khó thở, và cô phải cố kiềm chế không đá vào chân anh. “Đừng bận tâm, Nick. Tôi đã tất cả những điều này rồi. Tôi là Abby, nhớ không? Tôi biết chính xác anh là một kẻ nói dối như thế nào, vì vậy hãy dành cuộc nói chuyện ngọt ngào này với những ả tình nhân của anh, được chứ?” Cô mỉa mai nhắc anh.
Trong đôi mắt xám của anh ánh lên cái nhìn ngạc nhiên, nhưng nó nhanh chóng biến mất khi anh ngẩng đầu lên xem xét biểu hiện của cô.
“Nếu chúng ta nhắc tới những kẻ nói dối, Abby yêu dấu, chắc chắn em phải giành giải Oscar rồi?” Anh chế nhạo, ôm chặt lấy eo cô. “Hãy nói cho anh biết, vị hôn phu đầy tính toán của em sẽ nói gì nếu anh nói với ông ta rằng đứa con mà em bảo là của người chồng cũ của em thật ra là con của một gã mà em chọn trước khi chúng ta ly dị?”
“Anh thật không thể tin nổi,” Abby khinh bỉ đáp lại, lờ đi câu hỏi của anh. “Anh thậm chí còn tự dối lừa mình. Đó chính là cách anh an ủi lương tâm mình sao? Không cần trả lời đâu, tôi thật sự chẳng có hứng thú,” cô kết luận, nhận ra Michael đang bước vào nhà hàng. Cô chỉ muốn bỏ đi. “Xin thứ lỗi,” cô thì thầm, và cố gắng gỡ tay Nick ra, nhưng anh lại kéo cô lại gần hơn.
“Giờ, xin hãy đợi một phút!” Lời yêu cầu nghiêm khắc và cứng lại vì tức giận. “Nếu lương tâm ai đó cần được an ủi thì đó chính là lương tâm của cô. Chúa ơi, chắc chắn cô đã biến tôi thành thằng ngốc. Tôi chẳng nợ nần gì cô và con cô.”
Abby tái xanh trước sự khinh bỉ lạnh lùng trong đôi mắt xám của anh. Cô có thể cảm nhận được những ngón tay của anh đang găm sâu vào eo cô, và cô nhanh chóng cảm thấy rằng anh sẽ thích làm thế với cổ cô hơn. Sau đó nó bất ngờ khiến cô đau đớn. Cô biết tại sao anh lại quá giận dữ cả tối nay, tất nhiên – vì tiền. Một nụ cười hằn lên nơi khóe miệng cô, nhưng cô nén lại. Cô sẽ thích điều này.
“Anh có ý gì?” Cô giả ngây thơ hỏi.
“Ôi, thôi nào, Abby. Tôi đã đưa cho cô khoản tiền khổng lồ cho vụ ly hôn theo các tiêu chuẩn của bất cứ ai. Cô nên hãnh diện vì cô là người duy nhất khôn ngoan hơn tôi. Điều duy nhất tôi không thể nghĩ ra là tại sao cô còn đi làm – chắc chắn không phải vì cô cần tiền, trừ khi Harkness lừa hết tiền của cô rồi,” anh mỉa mai nói.
Cô không hiểu việc anh đề cập tới Ian Harkness, và cũng không định hỏi, nhưng phần cuối câu chuyện đã rất rõ ràng. Cô cười nhạt. “Tôi nhận ra anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với tiền của anh. Tại sao? Anh từng nghĩ rằng tôi sẽ cư xử như một nữ anh hùng lãng mạn trong tiểu thuyết và không động đến một xu trong đó ư?” Cô hỏi câu hỏi mà biết chắc rằng có lẽ anh cho rằng cô chỉ làm thế. Anh chưa từng là một kẻ keo kiệt, nhưng một triệu bảng là một số tiền lớn, thậm chí so với tài sản khổng lồ của Nick. Cô có thể nhận ra điều đó. Anh đã tạo ra một cử chỉ lớn, chưa từng nghĩ rằng cô sẽ giữ lấy nó. Thật sự suy nghĩ đầu tiên của cô là trả lại tiền cho anh, nhưng ông Farlow đã không đồng ý làm vậy, khăng khăng rằng cô nên đợi và nghĩ đến chuyện đó sau. Cô thấy vui vì giờ cô đã làm thế.
“Không, tôi đã thật lòng tin tưởng đưa cho cô. Lúc đó tôi nghĩ rằng cô xứng đáng nhận nó,” anh nói dài giọng, ngọt ngào hơn, “Cô là một đối tác đặc biệt quyến rũ trên giường – quá sáng tạo.”
“Rồi anh sẽ thấy hài lòng khi nghe được tôi đã sử dụng nó theo một cách rất sáng tạo đấy.” Cô mỉa mai anh, trong khi run lên dữ dội vì những ký ức mà anh vừa gợi lên.
“Cô đã sử dụng hết rồi sao? Tôi thấy thật khó tin dù tôi vẫn thấy băn khoăn sao Trevlyn lại cần nhiều tiền bên ngoài trong khi hôn thê của ông ta là một người đàn bà giàu có.”
“Vậy hãy để đầu óc anh nghỉ ngơi đi. Tôi đã không dùng một xu nào của anh. Mọi thứ tôi có đều là do tôi tự làm ra. Tiền của anh được sử dụng trong vòng hai tháng.”
Abby thật sự thích bản thân mình. Đó là cảm giác phấn khởi. Cảm giác trả thù mới ngọt ngào làm sao… Đôi mắt xanh của cô lấp lánh chiến thắng nhìn vào đôi mắt phòng vệ của anh.
“Và cô không thể đợi để nói cho tôi biết sao,” Nick nhắc nhở.
“Tôi đã có được sự trợ giúp. Ông Farlow, luận sư của tôi đã sắp xếp tất cả. Những người hưởng lợi là trại trẻ mồ côi Battersea, căn nhà của một diễn viên đã về hưu, và – tôi chỉ biết rằng anh sẽ thích điều này, được góp phần vào lối sống của anh – quỹ Terrence Higgins cho những người nhiễm AIDS.”
Miệng ảnh mở to vì ngạc nhiên và sững sờ khi cô nói. Abby không nhìn thấy phản ứng của anh, nhưng cô lách ra khỏi tay anh và đi thẳng tới chỗ an toàn bên bàn anh và sự đồng hành của những người khác.
Michael chào cô cười gượng và thì thầm, “Ba tôi chắc chắn đang thích lắm – hơi quá một chút, chỉ cần nhìn ông là thấy rồi. Nào hãy ra khỏi đây trước khi ông ấy nhảy lên sân khấu rồi hát.”
Abby đồng ý. Nick đã theo cô ra khỏi sàn nhẩy, và cô thận trọng liếc anh, hi vọng thấy anh tức giận. Cô thấy ngạc nhiên khi anh vẫn rất vui vẻ, đôi mắt xám bạc sáng lên nụ cười khi anh bắt gặp cô nhìn trộm. Cô đột nhiên thấy kiệt sức. Tại sao cô lại thấy phiền vì mắc câu anh? Cô sẽ không bao giờ hiểu nổi anh dù cho dù có một triệu năm nữa, và cô không còn hứng thú khi cố làm như vậy. Giờ Nick chẳng có ý nghĩa gì với cô. Anh thậm chí không đáng để cô ghét.
Abby thở sâu hít vào chỗ không khí lạnh ban đêm, thấy thư thái khi cuối cùng họ cũng bước ra khỏi khách sạn. Những lời tạm biệt được kéo dài. Nick làm như không có chuyện gì khoác lên hình ảnh một chủ nhà lịch thiệp quyến rũ đến hoàn hảo, quá hoàn hảo tới mức Abby tự hỏi liệu cô có tưởng tượng ra cơn giận mới đây của anh không. Năm người họ đứng ở tiền sảnh khách sạn trong mười phút trước, trong khi Nick khẳng định lại chủ ý đầu tư vào khu phức hợp khách sạn, báo cho Harry biết rằng anh sẽ quay lại Luân Đôn vào buổi sáng hôm sau và sẽ chỉ đạo phòng hành chính nhanh chóng giải quyết tài liệu. Mọi thứ dường như nhẹ nhàng và ngọt ngào, vậy tại sao Abby vẫn có cảm giác khó chịu dai dẳng?
“Xin lỗi về vị hôn thê của ông,” một giọng trầm trầm mỉa mai vang lên trong tai cô.
Abby bắt đầu thấy ngạc nhiên, Nick đang giữ lấy vai cô. Cô để ý thấy cái nhìn khinh khỉnh nhằm vào Harry và ngay lập tức chiếu lên người bảo vệ của cô.
“Người tình của em sẽ không tốt với em đêm nay đâu, Abby thân mến,” anh chế giễu.
“Nickie, anh yêu, em lạnh lắm, chúng ta có thể về phòng không?” Giọng nói mờ nhạt của Melanie đã hiện lên dưới không khí lạnh ban đêm.
Abby không thể cưỡng lại nhìn vào anh bằng đôi mắt xanh to thơ ngây, bao phủ trong đó là sự mỉa mai, cô nói mát, “Nickie của em, anh yêu. Anh đã thay đổi rồi – lên giường với những kẻ say. Thật buồn làm sao.”
“Touché,” (Chuẩn), Nick nhỏ nhẹ đáp lại, và trong chốc lát cô có thể khẳng định rằng mình nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt xám bạc của anh trước khi anh quay đi và bước vào trong.
Abby cuộn tròn trên giường, ôm cái chăn hoa quanh người. Cô thầm cầu nguyện và chúc Jonathan ngủ ngon, và nhắm mắt lại, cố ngủ nhưng sự im lặng của căn nhà dường như khiến cô thấy trống trải. Cô hoàn toàn thấy cô đơn, một nỗi cô đơn khắc sâu vào xương mà lần đầu tiên cô trải qua khi cha mẹ bị giết trong một vụ tai nạn máy bay.
Họ từng là diễn viên, cha cô làm việc cho RSC và mẹ cô làm một chuỗi chương trình truyền hình. Từ bé cô đã biết mình được bản thân cô là một sai lầm mà ba mẹ đều không biết nên làm gì với nó. Những người diễn viên thất nghiệp trở thành vú nuôi của cô, cho đến khi cô được chuyển tới trường nội trú năm tám tuổi. Cha mẹ cô chỉ cố gắng cho cô có được tuổi thơ bình thường là vào những ngày nghỉ ở Cornwall. Năm cô tuổi, cha mẹ cô chết, và sự cô đơn vỡ vụn đã vô tình chộp lấy cảm xúc của cô. Ông Farlow, luật sư của họ, và Tony Bonajee, người đại diện của họ đã được chỉ định là người ủy thác và người giám hộ của cô. Không phải cha mẹ cô đã để lại nhiều của cải – một căn hộ ở Kensington, và đủ tiền để giúp cô học hết. Với Abby, cuộc sống chỉ thay đổi có chút ít, trừ việc vào những ngày nghỉ cô thường ở lại trường.
Trái lại, cô có thể thấy chắc hẳn Tony Bonajee đã sốc thế nào, khi là một cử nhân tuổi, phải chăm sóc một cô bé tuổi vị thành niên. Ông đã cố hết sức, gọi điện thoại tới trường và thường xuyên đưa cô ra ngoài, và ba ngày dịp nghỉ lễ Giáng sinh ở biệt thự của ông ở Mayfair. Ông đã thông qua mong muốn được đi học ở trường nghệ thuật của cô, và chỉ sau một học kỳ, cô nhận ra cô sẽ không bao giờ trở thành một Turner khác, ông đã dùng sức ảnh hưởng của mình để giúp cô bắt đầu sự nghiệp làm người mẫu.
Abby trở mình không ngừng, những suy nghĩ bủa vây lấy cô. Cô đã đề nghị Tony tiễn cô khi cô kết hôn, và họ có những thỏa thuận của riêng họ. Ông muốn cô đợi cho tới khi ông đặt ra một số câu hỏi về Nick Kardis. Ông từng biết một người Kardis lớn tuổi hơn, người có một danh tiếng rất không tốt đẹp với những người phụ nữ trẻ tuổi. Cha nào con nấy, ông từng nói vậy, nhưng tất nhiên Abby đâu có nghe.
Giá như cô đã… lẽ ra cô có thể cứu mình trước những nỗi đau khủng khiếp ấy. Chúa ơi, nhưng lúc đó cô đã quá ngây thơ. Cô đưa đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào bóng tối. Cô đã tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp cho Jonathan và chính cô, và thấy hài lòng, nhưng khi thấy đêm nay Nick gợi lại những vết thương cũ, những ký ức về tuổi trẻ bị khuấy động, nhưng thứ mà cô thề đã quên rồi.
Cô đã gặp Nick lần đầu tiên ở khách sạn Ritz ở Luân Đôn. Hôm đó có một đám cưới rất lớn. Anna, người bạn duy nhất trong thế giới người mẫu của cô, lấy Eric, một nhà ngoại giao đấu tranh bằng những phương tiện độc lập, và Abby là phù dâu của họ.
Cô đang đứng trên bậc cửa của Ritz, bị đám đông đang vẫy tay chào cặp đôi hạnh phúc chỉ trích, thì có tay một người đàn ông đặt lên vai cô cử chỉ muốn xoa dịu. Giọng nói của Anna vang lên rõ như tiếng chuông.
“Hãy coi chừng người đó Abby, bạn yêu quý. Anh ấy nguy hiểm lắm,” và ném bó hoa cưới thẳng tới chỗ Abby, Anna trượt vào đám người nhà Roll đang đợi.
Abby đỏ mặt – nắm chặt chỗ hoa trong tay, ước gì cô có thể lẻn tới phòng dành riêng cho cô.
Abby quay mặt vào giường và tức giận đấm gối. Tại sao cô không làm vậy? Cô muộn màng nhận ra rằng cô biết rõ cô sẽ không bao giờ thật sự cảm thấy thoải mái với những người siêu giàu có, những người đối đáp tinh vi vì điều đó không có nghĩa lý gì. Không, đá cẩm thạch màu hồng của khách sạn Ritz không phải dành cho cô, trong khi với những kẻ như Nick Kardis thì thế giới đó chính là nhà. Không may cho Abby, cô đã lờ đi những tín hiệu cảnh báo ấy khi một giọng nói trầm đục vui vẻ thì thầm vào tai cô, “Em sẽ lấy anh chứ?”
Cô đột nhiên cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ôm lấy vai cô, cô quay lại, định làm người đàn ông ấy đông cứng bằng một ánh mắt…
“Không, cám ơn.” Những từ ngữ bay vào không trung, khi khí chất thu hút người khác của người đàn ông ấy đã đánh vào cô như một cú đấm vào bụng. Tóc anh đen và xoăn, nhẹ nhàng lướt qua cái cổ áo khoác màu đen, cái áo rất vừa vặn với bờ vai rộng của anh. Đôi mắt anh sáng lên ánh bạc xám, một sự đối lập tuyệt vời với gương mặt rám nắng cực kỳ điển trai của anh.
“Tôi có hai đầu sao?” Anh hỏi, đôi môi cong cong nụ cười trêu chọc.
“Không, chỉ là một cái đầu rất quyến rũ thôi,” cô đùa lại, hoàn toàn không giống cô thường ngày, và tất cả suy nghĩ đều biến mất.
“Cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Nick Kardis, và cô là?”
“Abby. Abby Jones.”
“ồ, Abby Jones, cô và tôi sẽ khiêu vũ đêm nay chứ. Tôi đã đợi hàng giờ để có thể nói chuyện riêng với cô rồi.”
“Anh sao?” Cô cười với anh, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự quyến rũ của anh. Cánh tay anh trượt quanh vai cô, và đùi anh cọ xát vào đùi cô khi anh đưa cô quay vào trong. Một cơn run rẩy ngon lành xuyên thấu cô, không người đàn ông nào ảnh hưởng đến cô nhanh tới vậy.
“Tất nhiên rồi. Tôi nói dối sao?”Anh nhẹ nhàng giễu cợt cô, và đưa tay cầm lấy tay cô, anh kéo tay cô đặt lên ngực anh, bàn tay còn lại vòng lấy eo cô. “Giờ em là của tôi cả đêm nay, đúng không…?”
Cô vui vẻ đồng ý.
Phần còn lại của buổi tối trải qua như một giấc mơ. Nick xoay cô trên sàn nhẩy, và cô cảm thấy như thể mình đang lướt đi trong không trung. Giữa những điệu nhạc anh đã nói cho cô biết anh là người Hi Lạp, có nhà ở Athens, nhưng giờ anh đang đi công tác ở Luân Đôn để giúp cha anh, người gần đây phải chịu một cơn đau tim và không được phép đi xa. Anh cùng học trường công với em trai của Eric, do đó sự xuất hiện của anh trong đám cưới này là sự đề nghị gần như hoàn hảo bằng tiếng Anh.
Với Abby đó là phép nhiệm màu. Máu trong tĩnh mạch của cô sôi lên, và cô hạnh phúc đến dữ dội và vẻ vang. Nick không cố ngụy trang cho vẻ ngưỡng mộ của anh. Đối mắt xám của anh sáng lên khi nhìn cô, và anh hôn nhẹ lên hai gò má lấp lánh của cô. Rõ ràng anh già hơn cô một chút, nhưng nụ cười sẵn sàng của anh trông trẻ con đến bất ngờ.
Ban nhạc chơi điệu van cuối cùng và Nick nhẹ nhàng kéo cô vào trong vòng tay anh ,cho rằng đã đến lúc ra về. Giữ cô chặt ở bên cạnh, anh đưa cô ngang qua đại sảnh thanh lịch tới chỗ tiếp tân. Abby có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh, và ngây thơ nghĩ rằng đó là bởi vì anh đã yêu cô một chút rồi, và còn lo lắng về việc yêu cầu được gặp cô nữa, cho tới khi anh cúi đầu xuống, chạm vào tai cô, khàn khàn thì thầm, “Anh nghĩ căn hộ của anh sẽ là điều tốt nhất, em yêu. Nó có một chiếc giường cỡ lớn.”
Sự thất vọng mạnh đến mức Abby không thể nói lên lời. Cô chỉ hành động theo bản năng, đưa tay lên, tát mạnh vào mặt anh, một tiếng kêu vang. Cô không biết đến những gương mặt ngạc nhiên vui vẻ của những vị khách khác, và chạy như bay ra khỏi khách sạn, cô nhảy vào một chiếc tắc xi, và chỉ trong giây lát cô đã trên đường về nhà.
Mày mới ngu ngốc làm sao! Cô tự mắng mình. Làm sao cô có thể câm lặng như vậy? Rõ ràng khi anh ta yêu cầu cô dành cả đêm cùng anh ta anh ta đã bóng gió nhắc tới chuyện đó. Anh ta cũng cùng một loại với những gã đàn ông cô từng gặp trong sự nghiệp người mẫu ngắn ngủi, hoàn toàn vô đạo đức. Nhưng điều đó không giúp xoa dịu nỗi đau trong tim cô.
Ngày tiếp theo có một bó hoa hồng đỏ rất to được gửi tới nhà cô. Tấm thiệp ghi, “Anh xin lỗi, Nick.” Cô khịt mũi hoài nghi, xé tấm thiệp ra, và đưa chỗ hoa cho người đàn bà lớn tuổi sống ở căn hộ phía trên, quyết tâm quên anh.
Ngày tiếp theo cô đi làm về muộn. Lúc đó là giờ tối, cô thấy mệt mỏi và đói. Đang đợi trước ngưỡng cửa nhà cô là Nick Kardis…
Trí nhớ của cô đã không thực thi công lý với anh ta, cô bất lực nghĩ. Nào, hãy nghĩ là anh ta không đẹp trai, và anh ta không gây chết người. Anh mặc một bộ com lê màu đen, chiếc áo sơ mi sọc trắng và đeo ca vát lụa. Trong anh có đầy đủ đặc điểm của một doanh nhân thành đạt. Mái tóc đen xõa tự nhiên trên trán, và đôi môi gợi tình hằn lên một nụ cười thận trọng chào cô. Abby thật sự phải cố gắng lắm mới có thể không nhìn vào anh, anh trông quá năng động và rất lực lưỡng, nhưng cô đã làm được và mở túi ra tìm chìa khóa.
“Anh đang làm gì ở đây?” Cô lạnh nhạt hỏi, không thể bác bỏ niềm vui nhanh chóng mà chính sự xuất hiện của anh đã đánh thức trong cô.
“Anh muốn xin lỗi em về đêm hôm đó. Anh biết, mình đã hơi quá đà. Anh nghĩ vì em là bạn của Anna…”
Abby cứng người lại, nắm chặt chìa khóa, cố gắng đút nó vào ổ khóa. Cô biết Anna không phải là một cô dâu trinh trắng, nhưng cô thấy căm ghét lời ám chỉ của anh, dù thật sự cô không thể đổ lỗi cho anh. Tất cả những gã đàn ông dường như đều nghĩ rằng những người mẫu ở đây đều dễ có được. Đó là một nguy cơ nghề nghiệp, và cô thật ngu ngốc vì cảm thấy tổn thương bởi điều đó.
“Anh thật sự xin lỗi.” Những ngón tay dài rám nắng bao lấy cổ tay cô, ngón tay cái bất cẩn vuốt ve phần da mềm mại bên dưới, khiến cho cánh tay cô rùng mình rồi ngứa ran lên. “Anh không cố ý sỉ nhục em. Chỉ là anh muốn em quá nhiều, và anh nghĩ em cũng có cùng cảm giác ấy. Anh đã vội vã và anh xin lỗi. Lời biện hộ duy nhất của anh là chưa có người đàn bà nào lại gây ra ảnh hưởng ngay lập tức lên anh như vậy. Anh không thường quá thô lỗ như vậy, anh đảm bảo đấy.”
Abby ngẩng đầu lên, mắt cô nhìn sâu và mắt anh. Trông anh rất thành thật, và cô muốn tin anh.
“Em sẽ ăn tối với anh tối nay chứ? Làm ơn đi?” Anh nhỏ nhẹ hỏi cô.
“Vâng, được, và em – em ờ -“ Cô lắp bắp. Cô không thể tranh luận với một Nick biết hối lỗi, nên cuối cùng cô nói thêm, “Em xin lỗi vì đã tát anh, và nếu anh không phiền lòng mà gọi lại nửa giờ nữa, em sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Không, anh không thấy phiền đâu. Anh đã đợi em ở đây ba tiếng rồi, nên thêm ba mươi phút nữa cũng không thành vấn đề.”
Cô sửng sốt nhìn anh. “Ba tiếng sao?”
Đôi mắt xám của anh lấp lánh niềm vui. “Anh không thể từ bỏ cơ hội để không mất em, nhưng ổn cả rồi, anh sẽ chỉ đợi ở đây giống một gã người yêu quê mùa, trừ khi ai đó tốt bụng thương hại anh và mời anh uống nước.”
Cô cười khúc khích, tự nhiên thấy hài lòng vì anh đã đợi cô quá lâu. “Được rồi. Mời anh vào.” Và mở cửa, cô đẩy anh vào trong.
Căn hộ của cô ở tầng trệt của một tòa nhà được chuyển đổi một cách khéo léo, và nó là niềm tự hào và niềm vui của ba mẹ cô. Cô dẫn anh vào đại sảnh, và đi ngang qua những tủ gỗ gụ cổ, cẩn thận rót một lượng whisky lớn vào một ly thủy tinh đẹp. Cô không uống nhiều, nhưng cha cô luôn để whisky trong nhà và cô không nghĩ gì nhiều khi duy trì thói quen đó. Cô quay lại đưa ly rượu cho anh và ngạc nhiên thấy một thái độ nhạo báng kỳ quặc trên gương mặt đẹp trai của anh.
“Đúng là một căn phòng đẹp. Chắc hẳn em là một người mẫu rất thành công,” anh phát biểu hơi hoài nghi.
Đây là nhà cô, quen thuộc như một chiếc giày cũ vậy. Sau đó Abby đột ngột nhật ra anh đang muốn nói gì. Qua nhiều năm, cha mẹ cô đã trang trí nó rất phong cách và sang trọng. Một vài cổ vật đặc sắc được đặt quanh phòng. Một bức trang sơn giàu thật của Utrillo mang lại tự hào trên chỗ lò sưởi của Adam. Một tấm thảm lụa lớn của Trung quốc được trải ở giữa phòng, thêm vào đó là sàn gỗ kẻ có độ bóng cao. Cô thấy mắt anh dường như có một nụ cười mỉa mai. Rõ ràng anh nghĩ một người nào đó trả tiền cho nơi này. Một sự nghịch ngợm làm cô không nói cho anh biết sự thật.
“Ồ, em không sống ở đây một mình. Amy và một người bạn nữa góp chung tiền với em, nhưng họ đang đi du lịch tới vùng lục địa.” Cô hân hoan nghĩ, nghe cũng hay chứ, và cô không có cách nào nói cho người đàn ông phức tạp biết rằng hai người đó đều là những sinh viên nghèo khó, phải nhặc nho ở Pháp. Việc đó sẽ làm hỏng hình ảnh sắc sảo của cô.
Trong phòng cô cô tắm và thay đồ trong khoảng thời gian ngắn, nhanh chóng mặt một chiếc váy mềm mại màu đen, khoét sâu xuống để lộ ra đường cong mềm mại của ngực cô, dây đai vừa đủ nhỏ để buộc qua vai giữ lấy chiếc váy. Cô khéo léo trang điểm, và tim cô đập nhanh vì háo hức, cô chọn một chiếc khăn quàng đen viền vàng và khoác nó lên vai, chọn một cái túi nhỏ một đôi dép cao gót màu đen, và cô đã sẵn sàng.
Chiếc xe của anh là loại xe thể thao theo mô hình thấp, nệm ẩn bên trong, mùi da và một số mùi hương nam tính đóng vai trò kích thích với những giác quan đang quay cuồng của cô. Abby cười với anh khi anh giúp cô ngồi vào ghế hành khách, đôi mắt cô dõi theo thân hình uyển chuyển của anh khi anh đi vòng qua đằng trước và ngồi vào xe cạnh chỗ cô.
Họ lái xe tới một nhà hàng nhỏ bên bờ sông Thames, nơi đó, ngồi bên một chiếc bàn tách biệt ở góc một căn phòng mờ ảo, Abby nghĩ rằng cô đã chết và được lên thiên đường. Cô không thể che giấu ảnh hưởng mà Nick tác động lên cô. Họ trao nhau nụ cười, và anh chạm nhẹ vào tay cô, một cử chỉ thân thiết.
“Cho phép anh gọi đồ ăn, được chứ?”
“Vâng, được,” cô thì thầm, cái chạm nhẹ của anh khiến cô đông cứng lại. Cô quên hết tất cả những thất vọng của buổi tối hôm trước, và hoàn toàn thích thú bởi vẻ quyến rũ nam tính nguyên bản của người bạn đồng hành.
Người bồi bàn xuất hiện và Nick dễ dàng trao đổi với anh ta bằng tiếng Pháp trong chốc lát, và bữa ăn mang đến niềm vui sướng về ẩm thực, nhưng với Abby nó có lẽ cũng chỉ ngon như món cá trộn khoai tây chiên. Nick làm choáng ngợp mọi ý nghĩ của cô, mọi cái nhìn của anh như vuốt ve.
“Chúc cho chúng ta, và cơ hội thứ hai,” Anh nói rõ, nâng cốc lên chạm nhẹ vào cốc cô.
“Vì chúng ta,” cô thì thầm đáp lại, hoàn toàn nói theo anh. Cô không cần đến sâm panh để có thể cảm nhận đang đứng ở đỉnh thế giới, sự xuất hiện của Nick đã làm điều đó cho cô.
Khi uống cà phê anh kể cho cô nghe một chút về đế chế kinh doanh của anh. Anh là một người nói chuyện vui vẻ và có nhiều thông tin, và cô nhanh chóng thấy thư thái hoàn toàn và không nghi ngờ gì anh làm việc rất nghiêm túc.
“Anh xin lỗi, Abby. Chắc hẳn câu chuyện làm em phát ngán, nhưng em là một người biết lắng nghe đó.”
“Không, anh chưa hề khiến em thấy chán,” cô thở dài. Âm thanh trầm mượt như nhung từ giọng nói của anh đã mang tới niềm vui. Nhẽ ra anh đã trích dẫn chỉ số FT và cô sẽ vẫn bị mê hoặc.
Đôi mắt xám của anh sáng lên bởi cảm giác thích thú chế nhạo câu trả lời của cô. Anh biết anh đang làm gì với cô…
“Em có muốn đi đâu đó không? Annabel, hay một nơi nào đó ấm cúng hơn?”
Nếu có một nơi nào đó ấm cúng hơn, Abby bất lực nghĩ, cô sẽ bò lên giường với anh. Cô đã không chuẩn bị làm gì cả. Về khía cạnh này cô là một cô gái rất lạc hậu. Một hình ảnh sống động với cơ thể trần trụi của anh gắn chặt với cô làm cổ cô đỏ lên và thấy sốc khi quay trở lại thực tế. Cô không biết gì nhiều về người đàn ông này…
“Không, em sẽ nhận một cuộc gọi vào sáng sớm từ một cửa hàng đặt hàng qua thư. Em nên về nhà thôi.” Cô nhìn quanh căn phòng, tránh nụ cười lười biếng quyến rũ trên môi anh. Cô thấy ngạc nhiên khi phát hiện ra chỉ có hai người họ ở đây, và lúc đó là sau nửa đêm rồi.
Chuyến hành trình quay lại Kensington hoàn toàn trong im lặng. Abby đã bị sự căng thẳng mạnh mẽ về nhục dục nắm chặt mà không có cách nào thoát ra. Cô ý thức rõ được Nick, chiếc đùi cơ bắp của anh quá gần với đùi cô, những ngón tay dài nhạy cảm nhẹ nhàng cong lên trên vô lăng. Cô cảm nhận được thôi thúc không thể tin được muốn chạy đến và chạm vào anh, để cảm nhận được tay anh trên cơ thể trần của cô. Cô liếc nhìn gương mặt điển trai của anh, bờ môi cong quyến rũ, và tự hỏi sẽ thế nào nếu anh thật sự hôn cô, không phải là những cái hôn lướt qua vào tối hôm trước. Anh nhẹ nhàng quay lại, và mỉm cười với cô, đánh giá cao vẻ nữ tính của cô, rõ ràng hiểu được sự chống đối dữ dội của cô và anh đã ảnh hướng đến cô như thế nào. Abby nhanh chóng nhìn ra xa, rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, bối rối bởi những suy nghĩ của riêng cô và hiểu anh có thể dễ dàng đọc được chúng.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài căn hộ của cô, và Nick khéo léo cởi dây an toàn cho cô, và rồi cởi dây an toàn của chính anh. Tim cô đập như trống trong lồng ngực, và cô nghĩ rằng anh chắc hẳn nghe được. Cô không thể di chuyển. Anh sẽ hôn cô chứ? Cô có nên đề nghị anh vào trong không? Cô dám mời anh vào sao… Quyết định không còn là của cô nữa khi Nick cúi xuống, tay anh giữ lấy cằm cô, và nâng gương mặt cô lên.
“Mời anh uống cà phê chứ?” Anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, sau đó lưỡi anh dịu dàng lướt qua môi cô, và đó chính là cảm giác gợi tình nhất mà cô từng biết.
“Em sẽ pha cà phê,” cô thở dài.
Họ chưa kịp đi tới đại sảnh thì Nick đã quay lại nhanh chóng ôm lấy cô.
“Quên chuyện cà phê đi,” anh rên rỉ. “Anh đã đau đớn khi phải làm thế cả tối nay rồi.” Và miệng anh tìm thấy miệng cô, kèm theo mục đích tàn phá.
Hết