Abby đã từng hôn, và cho rằng bản thân cô đã thành thạo khi chống lại những ham muốn của đàn ông, nhưng với Nick cô không thể nào chống lại được. Chiếc khăn choàng vô tình rơi xuống sàn nhà khi tay cô ôm chặt lấy bờ vai rộng của anh. Miệng cô ấm áp và khao khát anh, và có gì đó không thể tin được hợp nhất giữa họ khi môi cô tách ra trước nhu cầu thăm dò của lưỡi anh. Cô nhắm mắt lại và bỏ mặc mình trước cảm giác tinh tế chưa được biết tới bùng nổ trong cô.
Họ đã nằm một lúc trên chiếc sofa nhung, và Nick đặt nụ hôn nóng bỏng lên chiếc cổ thanh mảnh của cô. Một ngàn dây thần kinh hội tụ lên cuộc sống khi tay anh tìm thấy đường cong tròn trịa của ngực cô. Ngón tay cái của anh, trượt xuống phía dưới chiếc váy mềm mại của cô, nhẹ nhàng tìm kiếm một nụ hoa đỏ hồng, khiến nó cứng lại ngay tức thì. Abby rên rỉ, và thanh âm vui vẻ thoát ra từ chính cô, cùng với sự chuyên nghiệp đáng sợ, Nick hôn và vuốt ve cơ thể đang run lên của cô. Cô có thể cảm nhận được áp lực cứng như đá từ chỗ cương cứng nam tính của anh đè lên xương chậu của cô khi anh giữ chặt cô ở sofa, cái đùi nặng của anh đặt lên trên đôi chân thanh mảnh của cô.
“Em đẹp lắm, Abby, quá đẹp. Hãy để anh ngắm em,” anh rên rỉ, kéo cái váy mỏng ra khỏi lưng cô. Đôi mắt xám bạc của anh đen lại khi anh nhìn chằm chằm vào hai bờ ngực trần của cô. “Anh muốn em, Abby,” anh lại rên rỉ. “Hãy để anh yêu em nhé? Anh cần phải yêu em.”
Abby bị mê hoặc bởi sức mạnh khao khát trong đôi mắt đầy đam mê của anh. Từ “vâng” run lên trên môi cô, nhưng chưa kịp bật ra, khi tiếng xe ô tô trên đường ngoài kia nghe giống như tiếng súng nổ trong im lặng căng thẳng, và bất ngờ đưa cô quay lại thực tế…
Bây giờ, trong bóng tối của phòng ngủ, một nụ cười nhỏ hằn trên đôi môi đầy đặn của Abby, sau đó nụ cười mở rộng thành nụ cười ngoác miệng, rồi đến cười khúc khích, cho đến khi người cô run lên vì cười. Hình ảnh trong tâm trí cô quá rõ ràng, cô có thể nhìn thấy nó như thể mọi thứ vừa xảy ra hôm qua.
Lần ấy cô không cười. Cô thấy hoảng sợ, và hành động giống như một trinh nữ bị hóa đá, cô nhảy xuống khỏi sofa, và Nick… Nick đã kết thúc khi nằm trên sàn nhà, áo khoác cởi được một nửa, chiếc ca vát lệch sang một bên, và chân anh nằm dài ở góc bên phải, cái vật cương cứng nam tính của anh hiện ra rõ ràng. Nhưng thái độ trên gương mặt anh…
Abby nghẹn ngào cười lớn. Thậm chí tới giờ, cô cũng có thể hình dung ra hình ảnh sống động ấy của anh trong tâm trí cô, hoài nghi, ngạc nhiên, bối rối, đau đớn – không, buồn rầu, đó chính là từ cô đang tìm. Cô đã nhìn thấy hình ảnh ấy giống đến chính xác trên gương mặt Jonathan hàng trăm lần, khi cô lấy món đồ chơi yêu thích của cậu và bắt cậu đi ngủ. Dùng lưng bàn tay để quệt đi những giọt nước mắt vui vẻ, và thở dài.
Nick đã không đau đớn lâu, nhưng đã đứng ngay dậy, tức giận, và đã gọi cô trêu chọc luẩn quẩn, cùng với vài câu chửi thề bằng tiếng Hi Lạp mà cô không hiểu, khi cô đã bảo anh về đi. Sau đó, cùng với cái nhìn nhạo báng quanh căn phòng trang trọng, anh bước đến bên cửa và quay lại cùng với nụ cười giễu cợt trên môi.
“Anh nên biết rằng – em đòi hỏi nữ trang, những viên kim cương đầu tiên, nhưng anh không chắc anh lại muốn em đến thế,” anh nói giọng dài mỉa mai, rồi còn nói thêm “Anh sẽ cho em biết tay!” khi anh lao ra khỏi căn hộ.
Nghĩ tới chuyện đó lúc này, từ cảm giác thoải mái của chiếc giường của cô, Abby dần nhận ra rằng cô đã tiến một bước khổng lồ. Lần đầu tiên từ sau khi ly hôn cô có thể nhớ lại và thật sự cười vào mặt Nick Kardis vĩ đại. Có lẽ cuối cùng cô đã đủ trưởng thành để đối mặt với cuộc hôn nhân thảm họa và vứt nó lại sau cô một lần và mãi mãi, thay vì cố giả vờ rằng nó chưa từng xảy ra. Đúng, đã đến lúc để sắp đặt lại những bóng ma…
Cô không mong gặp lại Nick, sau bữa tối hẹn hò thảm họa ấy, nhưng lúc đó cô đã sai… Ngày hôm sau khi cô vừa ra khỏi nơi chụp ảnh, thấy nhẹ người vì nó đã kết thúc. Cô đã tẩy trang, và không buồn quan tâm tới sự xuất hiện của mình. Mặc chiếc quần jean xanh sờn màu và chiếc áo len khá cẩu thả – những thứ đầu tiên cô tìm thấy vào buổi sáng, cô quyết định đi dạo một lúc lâu để thổi bay những lý luận và mơ ước ngây thơ về tình yêu của mình. Không để ý về người qua đường, cô đi nhanh tới một nơi mở cửa gần nhất – sở thú. “Anh lại xin lỗi em.”
Tim của Abby nhảy ra khỏi ngực trước tiếng nói trầm nam tính đó. Cô ngẩng đầu lên, những ký ức về đêm hôm trước khiến má cô đỏ lên.
“Nick.” Cô muốn bước qua anh, nhưng không thể, trái tim không cho phép cô.
“Xin lỗi em dần trở thành thói quen rồi,” anh nói nhỏ, nắm lấy tay cô. “Đêm qua em đã đúng, anh đã quá vội vã. Sao anh dám hi vọng em sẽ cho anh cơ hội nữa chứ? Lần thứ ba may mắn, được chứ?”
Cô nhìn anh một lúc lâu, những cảm giác nhanh chóng trở nên thân thuộc bùng nổ trong cô. Anh dường như trẻ hơn, không còn hoàn toàn tự tin nữa. Anh mặc chiếc quần bò bó sát thường ngày, và một chiếc áo dài tay mềm mại làm nổi lên thân hình cơ bắp của anh. Cô hít vào mùi hương thơm nam tính của anh cùng với việc ngắm nhìn từng inch tuyệt vời của cơ thể anh.
“Thế nào, em yêu? Lần thứ ba sẽ may mắn phải không?” Anh lại hỏi, dường như do dự, và tim cô chạy ngay tới bên anh.
“Em hi vọng vậy,” cuối cùng cô cũng đáp, một nụ cười hiện lên trên gương mặt đáng yêu của cô. “Nhưng không có chuyện ghé thăm nhà em nữa. Sở thú thì thế nào?” Cô gợi ý, đột nhiên thấy hạnh phúc vô cùng.
Nick cười lớn. “Anh hi vọng rằng đó sẽ không phải là một cuộc khai quật cho hành vi cư xử như động vật của anh đêm qua,” anh trêu. “Nhưng nếu cô nàng của anh muốn đi thăm sở thú, vậy đi thôi.”
Đó là một ngày hoàn hảo, không còn biết đến thời gian nữa. Họ đi vòng quanh sở thú tay trong tay giống như hai thiếu niên. Nick hào phóng bế một cậu bé, vì mẹ cậu còn bận nắm tay hai đứa bé nữa, cho em ngồi trên vai anh để nhìn sư tử rõ hơn.
“Anh thật tốt đấy,” Abby nói nhỏ khi họ bước đi.
“Không thật sự đâu, anh thích trẻ con. Chị gái anh có hai con và lại đang mang thai. Tháng trước anh có ở cùng chúng vài ngày, và giờ chúng bỏ mặc anh rồi,”
“Em không thể tưởng tượng có bất cứ thứ gì có thể bỏ mặc anh.”
“Ồ, em nên thấy ngạc nhiên. Anh đã trắng hơn nhiều khi anh quay về Athens.”
“Ý anh nói là làn da rám nắng của anh đã mờ bớt,” Abby vui vẻ làm rõ.
“Hãy nhìn nó đi, em yêu, em trông chỉ lớn hơn đứa bé một chút trong bộ đồ đó. Có lẽ anh nên tét đít em đấy.”
“À, anh lập dị đúng không?” Cô nói đùa, và chạy nhanh khi anh cố bắt cô.
Họ dừng lại bên ngoài chuồng khỉ. Những con vật nhỏ bé đáng yêu cho đến khi hai con vật bắt đầu những trò nghiêm trọng hơn. Abby thường sẽ cười, nhưng vì Nick ở bên cạnh nên cô đã vượt qua sự bối rối của mình, và mặt đỏ lên. Nick cười khúc khích và mỉm cười nhìn cô chia sẻ niềm vui. Nhận thấy vẻ mặt đỏ ửng của cô, đôi mắt thông minh của anh nheo lại, sau đó mở rộng ra vì ngạc nhiên. Abby gần như có thể nhìn rõ não của anh, và cố bước đi, nhưng anh đã giữ lấy cánh tay cô.
“Thì ra là thế. Em vẫn còn là một trinh nữ!” Anh thốt lên.
“Anh có im đi không?” Cô rên rỉ, tuyệt vọng nhìn quanh. “Anh không phải loan báo điều này cho cả Luân Đôn đâu,” Cô bực mình nói.
“Anh xin lỗi. Anh nên đoán được. Đêm qua, đó là nguyên nhân em đuổi anh.”
Abby thấy mình như một con ngốc hoàn toàn, và hiền lành để Nick dẫn cô tới một chiếc ghế gần đó, tay anh vẫn xoa nhẹ quanh vai cô. Cuối cùng cô cũng nhìn vào mắt anh rồi thấy ngạc nhiên bởi nụ cười dịu dàng trong đối mắt xám bạc của anh.
“Đừng bối rối thế chứ Abby. Em làm anh thấy xấu hổ đấy. Đêm qua em sợ lắm hả, giờ thì anh biết rồi, và nếu anh không quá muốn làm tình với em như vậy anh sẽ nhận ra em là một cô gái ngây thơ đến thế nào. Lời biện hộ duy nhất của anh là em luôn trông có vẻ quá cân bằng, quá thanh lịch, điều đó khiến anh không thể nào nghĩ rằng em hoàn toàn thiếu kinh nghiệm. Hôm nay trông em giống như một đứa trẻ vậy, và điều đó như đánh anh vậy. Vậy em bao nhiêu tuổi?” Nick hỏi.
“Em mười chín,” cô nói với anh, nhưng không nói thêm, chỉ nói có thế.
“Trẻ hơn anh mười năm tuổi. Có quá nhiều không Abby?”
“Không, chỉ hoàn hảo thôi,” cô thở dài, đôi mắt to nói cho anh biết tất cả những gì anh muốn biết.
Ba tuần sau họ kết hôn trong một buổi lễ đơn giản ở địa phương. Anna và Eric, sau khi nghỉ trăng mật là những người chứng hôn, và Tony Bonajee miễn cưỡng nắm tay Abby đưa đi. Họ bay qua Pháp nghỉ trăng mật, và Abby đã tưởng tượng được mọi thứ và hơn thế nữa…
Abby nhìn chằm chằm vào chiếc giường trạm khắc khổng lồ và bốn bức rèm quanh giường trong phòng cưới, và thấy choáng ngợp. Cô biết thật buồn cười sau một tháng ham muốn khát kháo ở trên giường của Nick, nhưng cô không thể. Cô đứng như trời trồng khi Nick chầm chậm cởi đồ cô, tình yêu bùng cháy nhiều tuần qua dường như biến mất và cô đang phải vượt qua sự ngại ngùng.
“Thư giãn nào, em yêu. Anh hứa là sẽ hoàn hảo thôi. Tin anh đi.” Anh thì thầm khi miệng anh khám phá chiếc cổ thanh mảnh của cô.
Và cô đã…
Cùng với những từ ngữ ngọt ngào gợi ý tính yêu và bảo đảm, anh bế cô rồi đặt cô lên chiếc giường rộng, miệng anh bao phủ miệng cô, cùng với những nụ hôn nóng bỏng ăn sâu làm cho đầu óc cô trống rỗng, xua đuổi nỗi sợ hãi của cô. Anh bước lùi lại và cởi quần áo, sau đó lên giường cùng cô. Cô thở hổn hển khi anh trượt xuống bên cạnh cô, cơ thể trần trụi của anh bùng cháy trong cô. Máu cô chảy nhanh hơn khi tay anh chậm rãi vuốt ve cô, rồi tiến lên vùng ngực của cô, và vuốt ve ngay dưới ngực cô. Những ngón tay dài trêu chọc và tán tỉnh, trong lúc môi anh chiếm lấy môi cô, lưỡi anh thăm dò tới những nơi bí mật ẩm ướt tối đen của miệng cô, đòi hỏi cô đáp trả.
Bàn tay Abby di chuyển tự nguyện rồi vòng lấy cổ anh. Cô tự hỏi là sẽ cảm thấy thế nào khi chạm vào anh. Sau đó không còn thời gian để băn khoăn nữa, khi anh di chuyển lên trên người cô và nằm vào chỗ giữ hai chân tách ra của cô, cơ thể to lớn của anh bao phủ cô. Chỗ lông cứng ở ngực anh cọ xát vào hai bên vú đang sưng phồng của cô cho đến khi cô rên rỉ sung sướng, cơ thể cô như có điện chạy qua. Anh hôn lên cổ cô, vai cô, miệng anh cứng và nóng bỏng, và lúc nào tay anh cũng vuốt ve bụng cô, đùi cô, mọi chỗ trên người cô.
Sức nặng của anh giữ chặt cô trên giường, mông anh di chuyển chậm chạp, làm người cô rung chuyển. Miệng anh tìm thấy cái nụ hoa cứng của cô, đầu tiên mút một cái rồi sang cái còn lại. Cô điên cuồng quằn quại dưới anh, nhu cầu có anh khiến người cô rung dữ dội, cảm xúc quá căng thẳng gần như đau đớn.
Cô cảm nhận được cái đau thật sự rất nhanh, sau đó là sự lấp đầy ngọt ngào, nóng bỏng, thôi thúc khi Nick đi sâu hơn và nhanh hơn, hoàn toàn chiếm hữu cô. Cơ thể cô la hét vì căng thẳng, và cô rên rỉ, cùng lúc với cú thúc cuối cùng, cơ thể cô vỡ vụn thành hàng triệu mảnh cảm xúc bùng nổ, quá căng đến mức cô muốn chết vì khoái cảm. Tim cô ngừng lại, rồi lại tiếp tục đập nhanh. Cô cảm nhận được cơn rùng mình lớn tấn công cơ thể khổng lồ của Nick, và cô lại chìm đắm trong cảm giác hợp nhất mà cô chưa từng biết rằng nó có tồn tại.
Nick lăn ra khỏi người cô, và kéo cô vào lòng anh, hơi thở ngắt quãng và tiếng nhịp tim nặng nề là minh chứng cho sự lấp đầy của chính anh. Nước mắt lăn xuống má cô và tan vào đám lông xoăn của ngực anh. Cô đã được lấp đầy cảm xúc và sự tuyệt vời của tình yêu.
“Anh không làm em đau phải không?” Nick rên rỉ.
“Anh không thể nào làm em đau đâu, Nick. Em yêu anh,” cô tuyên bố giữa những tiếng nấc, và vùi đầu vào ngực anh, cơ thể mềm mại của cô vẫn đang run lên vì hậu quả của việc làm tình.
Cô đã sai…
Mười hai tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân giống như một câu chuyện cổ tích trở thành sự thật.
Họ đi du lịch tới mọi khách sạn ở Troy trong chuỗi khách sạn đáng được nhắc đến, khi Nick sắp xếp lại phần nghỉ ngơi của việc kinh doanh gia đình. Họ quay lại Hi Lạp và biệt thự gia đình ở Corful vào những ngày nghỉ và những ngày hội. Đó là một truyền thống của dòng họ Kardis mà họ không thể lờ đi. Cha của Nick khăng khăng điều đó. Người đàn ông lớn tuổi đó ít khi nói chuyện với Abby, trừ việc hỏi cô xem liệu cô có thai chưa. Chị gái của Nick Catherine thì sẵn sàng hơn một chút. Toàn bộ cuộc sống của chị xoay quanh chồng và con.
Vào mùa hè, Abby và Nick định cư vĩnh viễn ở Athens, sống trong căn hộ cũ của Nick, cho tới khi căn nhà riêng của họ được xây xong. Họ cùng nhau chọn mảnh đất ở trên đồi ở ngoại ô thành phố, và lên kế hoạch cho ngôi nhà, dự định sẽ lấp đầy nó bằng ba hoặc bốn đứa con.
Những đám mây duy nhất trong thiên đường của Abby là cô không thể thụ thai, và cha của Nick. Vợ ông đã chết vài năm trước, và họ thường gặp ông khi họ đi ăn tối ở Athens. Ông luôn luôn có một người đàn bà trẻ trong tay, và chưa bao giờ quên hỏi Abby xem cô có thai hay chưa. Hành động của ông khiến cô thấy ghê tởm, và cô dần thấy ghét khi gặp ông.
Nick chỉ cười trước lo lắng của cô, hài hước giải thích, “Anh tôn trọng cha mình như một doanh nhân, và chỉ có thế. Ông luôn luôn có đàn bà. Mẹ anh biết đến họ và cố gắng lờ đi. Anh cũng làm thế. Không có gì có thể khiến ông thay đổi – đó là chính ông.”
“Em vẫn nghĩ chuyện đó thật đáng sợ,” Abby nêu ý kiến.
“Ồ, hãy lên giường và cùng thảo luận về chuyện đó,” Nick dài giọng và tất nhiên cô làm theo, nhưng không tiến thêm được chút nào.
Abby thấy ngạc nhiên khi khám phá ra cô là người đàn bà rất gợi cảm. Nick là một chuyên gia tình dục, và cô luôn thấy ‘cậu bé’ luôn rất sẵn lòng của anh, họ hiếm khi đi ngủ mà không làm tình ít nhất một hay hai lần, và thường nhiều hơn thế.
Vào dịp Giáng sinh, anh tặng cô một chiếc nhẫn kim cương vĩnh cửu tuyệt vời nhất, kết hợp với chiếc nhẫn đính hôn chỉ có một viên kim cương khổng lồ mà anh khăng khăng mua cho cô. Anh là người chồng hào phóng nhất, và trong suốt cuộc hôn nhân anh đã tắm cô trong biển quà. Một chiếc vòng cổ và vòng tay ngọc lục bảo, một chiếc đồng hồ vàng hiệu Cartier, một mặt dây chuyền là viên hồng ngọc – anh không ngừng lãng phí, và khi cô trêu anh về chuyện đó, anh chỉ cười và nói, “Anh có thể mua trang sức cho ai khác ngoài vợ anh chứ?”
Món quà Abby dành cho anh là một món quà giáng Sinh đầy bất ngờ, và vào buổi sáng hôm đó, sau một đêm làm tình tuyệt vời, cô quỳ trên giường và đòi anh mở nó ra với cô. Cô nhìn đôi mắt sáng lên của anh khi mở phong bì và đọc nội dung. Không cho ai biết, cô đã đến gặp một bác sĩ phụ khoa, và đó chính là thông báo dễ hiểu nói rằng cô không sao cả và không có lý do gì mà cô không thể có hàng tá con. Cô háo hức giải thích biểu đồ nhiệt độ mà cô chắc chắn rằng họ có thể làm tình vào thời điểm tối ưu để thụ thai.
Nick cười khẩy, kéo cô nằm lên trên người anh.
“Nhiệt độ của anh luôn cao khi cạnh em, em yêu. Tất cả những gì chúng ta cần là thực hành,” anh khàn khàn đưa ra ý kiến.
Họ đã làm tình thật lâu đầy đam mê, ít nhất khoái cảm đóng vai trò để họ thỏa mãn trong vòng tay nhau. Nên Abby thấy ngạc nhiên hơn khi vào năm mới mọi thứ dường như đi sai hướng.
Nick bắt đầu làm việc ngày càng nhiều hơn, một vài tối anh về nhà muộn đến mức anh ngủ trong phòng cho khách. Anh giải thích rằng anh không thích làm phiền cô, và cô tin anh. Cô hoàn toàn tin tưởng anh. Dần dần khi nhiều tuần trôi qua, niềm tin của cô bắt đầu lung lay.
Abby cố gắng tự nhủ mình thật ngu ngốc, nghi ngờ không đâu, nhưng hành động của Nick khi anh ở nhà không hề giúp xoa dịu nỗi lo sợ của cô. Anh vẫn lịch sự và quyến rũ như thường, nhưng bằng cách nào đó tính tự động dường như đã biến mất trong quan hệ của họ, và hầu hết nói lên rằng, cuộc sống tình dục của họ hầu như không tồn tại. Ồ, Nick vẫn đóng vai trò tốt như trước kia, nhưng Abby thấy choáng váng khi nhận ra rằng đó chỉ là vì sự vận động của cô, và “ đóng vai” là một từ thực tế. Với sự chính xác lâm sàng, anh sẽ đưa cô đến đỉnh cao tan vỡ, sau đó lạnh lùng quay lưng lại phía cô và chìm vào giấc ngủ.
Abby thử mọi thứ cô có thể nghĩ ra để có được sự chú ý của anh, tự thuyết phục rằng đó là lỗi của cô. Cô dùng hàng giờ để chải đầu và trang điểm, cô mua váy áo mới, và làm mình thật hoàn hảo vì anh, nhưng không mang lại được chút khác biệt nào.
Vào cuối tháng cô không còn có thể giả vờ là chính mình nữa, có thứ gì đó xảy ra, và một trong những đêm hiếm hoi anh về nhà và ở trên giường của họ, cô đã cố nói chuyện với anh về điều đó. Nick tức giận quay mặt về phía cô.
“Chúa tôi, đàn bà, em nghĩ anh là ai chứ? Một con rối để thực hiện theo yêu cầu, khi em khám phá ra những biểu đồ máu của em sao?”
Abby vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, nhưng có chuyện gì đó còn tồi tệ hơn đang đến… cô đã cố thảo luận về ngôi nhà mới của họ. Nó sắp được xây xong. Anh thẳng thắn nói với cô để xem cô thích trang trí nó thế nào, anh không thích thú gì. Nó quá xa thành phố, và anh sẽ chỉ ở đó vào cuối tuần,
Cuối tuần đó tên anh xuất hiện trong chuyên mục tán gẫu của một tờ báo địa phương kèm theo ảnh của anh đang hộ tống một nữ diễn viên, Dolores Stakis, ở ngoài một câu lạc bộ đêm thành phố. Abby không thể tự giúp mình, cô hỏi anh rằng liệu anh có phải đang quen với người đàn bà đó không. Nick cười nhạo sự buộc tội của cô.
“Đó là công việc, em yêu. Anh đang điều hành bộ phim mới của cô ấy.”
“Em không tin anh,” cô khóc. Chuyện đó khiến cô còn đau đớn hơn chuyện cô bắt đầu nhận ra anh có thể dễ dàng nói dối.
“Làm ơn đi em, nhưng hãy nghe một câu cảnh báo Abby yêu quý. Đừng biến thành một cây nho ăn bám. Anh ghét cay ghét đắng loại đàn bà đó,” anh nói dài mỉa mai, và bước ra khỏi phòng.
Trong nhiều tuần sau cuộc hôn nhân của họ biến thành sự nhạo báng trống rỗng. Abby, cố gắng như có lẽ, không thể tưởng tượng nổi những lời đồn đại vây quanh chồng cô, và tại một bữa tiệc tổ chức cho người đứng đầu của Troy International, buổi tối trước khi họ đi Corul để dự lễ Phục Sinh, cô đã nhận được bằng chứng cụ thể của sự không chung thủy của anh.
Nick khiêu vũ với Abby một lần, sau đó bảo cô vào chỗ đám đông, giống như một người vợ biết thân phận, cô làm theo. Hai giờ sau cô bước ra ngoài ban công để hít thở không khí trong lành, và kinh hoàng nhận ra chồng cô đang đeo một vòng tay vàng vào cổ tay Melanie, rồi ôm cô ta, hôn cô ta thật lâu và đắm đuối. Abby muốn hét lên ghen tuông như một chiếc dao bào sắc nhọn đang cứa vào tim cô. Làm sao cô có thể đi tới phòng chờ, cô không nhớ nữa, nhưng vài phút sau Melanie bước vào. Abby nhìn lên với đôi mắt đầy nước mắt mở to vì sốc khi người đàn bà đó nói.
“Thật sự, Abby cô không nên để Nick làm cô tức giận. Tôi đã biết anh ấy nhiều năm, và anh ấy chưa bao giờ là người đàn ông chỉ của một người đàn bà, nói cách khác tôi nhẽ ra đã lấy anh ấy rồi. Anh ấy là một người tình tuyệt vời. Vậy nên hãy tận hưởng những gì cô có và hãy tỏ ra biết ơn,” Cô ta thông báo với Abby bằng giọng giễu cợt cảm thông.
“Đó là điều cô làm sao?” Abby buồn bã hỏi.
“Đúng, tại sao không? Anh ấy là một người rất hào phóng.” Melanie cười, cẩn thận nhìn chiếc vòng tay bằng vàng trên cổ tay. Abby không biết làm sao cô có thể kiểm soát mình khi Nick lái xe đưa họ về nhà. Anh đang rất tinh tế và tao nhã.
“Tối nay rất tốt, anh nghĩ thê. Em không đồng ý sao, em yêu?”
Cô muốn nói huênh hoang và ca ngợi anh, nhưng lại thì thầm, “Vâng,” và giữ im lặng cho đến khi họ bước vào căn hộ. Cô quay sang anh ngay sau khi anh đóng cửa lại. “Anh luôn luôn tặng trang sức cho thư ký sao?” Cô nghiêm khắc hỏi.
Câu trả lời của anh đánh vào lòng tự tôn của cô. “Ồ, vậy em đã nhìn thấy sao. Ồi không cần phải trẻ con thế chứ, Abby. Một món quà nhỏ hay một nụ hôn giữa bạn bè có sao đâu?” Anh nhẹ nhàng nói, sau đó còn nói thêm, đôi mắt nheo lại tức giận nhìn gương mặt nổi loạn đỏ bừng lên của cô, “Anh đã nói với em rồi, anh không thích những người đàn bà thích chiếm hữu, và em đang giống như thế đó. Anh đi ngủ đây.”
Abby nhìn anh bước vào phòng ngủ dự phòng, mắt cô đầy nước mắt.
Buổi chiều hôm sau họ đến khu biệt thự của gia đình Kardis ở Corfu để nghỉ lễ phục sinh. Trong nhà của cha anh, Nick phải ở cùng phòng ngủ với cô, và cô thấy anh bình tĩnh bước trần trụi từ nhà tắm ra và mặc đồ cho bữa tối. Mắt cô nhìn dán chặt vào cơ thể uyển chuyển của anh, làn da rám nắng hơi vàng và những bó cơ chắc chắn. Cô muốn hét lớn lên vì bối rối, đã nhiều tuần từ khi anh chạm vào cô, và thậm chí biết anh không chung thủy cũng không ngăn cô ham muốn anh được. Cơ thể cô bùng cháy với những khát vọng bị áp chế, và điều tồi tệ nhất là Nick còn biết điều đó. Abby nhìn anh bất lực tức giận khi Nick bước ra khỏi cửa, nói với ánh mắt mỉa mai trong đôi mắt màu bạc, “Anh sẽ để em mặc đồ mà không làm phiền. Gặp lại em ở bữa tối.”
Nửa giờ sau, khi Abby được ngồi đối mặt với Nick ở chiếc bàn ăn khổng lồ với cả gia đình vây quanh, ông Kardis lại hỏi cô một câu hỏi không tránh được. “Vẫn chưa mang thai hả cô bé?”
Abby ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào chồng cô, tất cả những tháng đau đớn và căm thù bùng lên trong cô. Đôi mắt xanh của cô nheo lại và trở nên cứng như ngọc lục bảo nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh.’
“Cần phải cả hai chứ ngài Kardis, và con trai cha quá bận với … với những thứ khác trong thời gian này,” cô kéo dài giọng mỉa mai.
Một sự im lặng choáng váng – thậm chí con của Catherine cũng im lặng – nhưng Abby mặc kệ. Họ có thể nghĩ ra bất cứ thứ chết tiệt gì như họ thích, cô tức giận nghĩ, và tháo khăn ăn xuống, cô đứng lên và bước ra khỏi phòng.
Nick tóm lấy cô ở cửa phòng ngủ, và cô run lên trước sự tức giận trong đôi mắt xám cứng như thép của anh. Cô nghe thấy tiếc đổ vỡ khi anh khóa cửa phòng lại, và tim cô nhảy loạn lên, nhưng cô vẫn dũng cảm nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của anh, thậm chí cô còn cẩn trọng lùi lại tránh xa anh. Cô tự nhủ, phục vụ anh ngay sao. Tại sao cô phải chịu đựng sự khinh miệt của cha anh trong khi Nick yêu quý vẫn ngày càng trắng trợn? Vào một giây tiếp theo cô nhẽ ra phải làm gì đó để rút lại lời vừa nói.
“Làm sao em dám nghi hoặc về khả năng có con của anh?” Anh hỏi nhỏ, âm thanh rất trầm vang lên trong tai cô.
“Em – em xin lỗi,” cô lắp bắp, không còn dũng cảm nữa. Làm sao cô có thể nói ra điều đó trước mặt gia đình anh?
“Xin lỗi sao? Điều đó không bắt đầu bao phủ nó, người vợ trung thành của anh,” anh kéo dài giọng mỉa mai, và giữ lấy vai cô kéo cô lại gần.
“Không. Không, làm ơn!” Cô hét, quyết tâm không thể lay chuyển trong đôi mắt xám của anh nói cho cô chính xác anh định làm gì. Cô run rẩy khi ngón tay dài của anh cởi chiếc khóa ở lưng váy cô, sau đó kéo nó qua vai cô để nó nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Cô muốn hét vào mặt anh để anh tức giận không chiếm lấy cô, nhưng câu nói tắc lại trong họng khi Nick thong thả cởi quần áo của anh, bất cẩn ném chúng vào cái ghế cần đó. Một sự phấn khích xấu xa vỗi vã xuyên qua người cô trước hình ảnh cơ thể cơ bắp căng ra của anh, căng thẳng với một chút tàn nhẫn. Cô ghê tởm phản ứng của chính mình và thốt ra, “Nó sẽ là cưỡng hiếp đấy, Nick.”
“Cưỡng hiếp, không bao giờ, trừ sự cướp đoạt – à, phải,” anh nói ngọt xớt, và bế lấy cô, anh đưa cô đến giường.
Abby hít một hơi run rẩy và nhìn lên anh, bất lực tìm kiếm một dấu hiệu tình yêu trên gương mặt anh mà cô tưởng rằng họ cùng chia sẻ. Anh đang cười, nhưng mắt anh phẳng lặng và chết chóc.
“Đừng ra vẻ quá sợ hãi như thế, Abby.” Ngón tay dài của anh trượt lên bờ môi cô. “Anh không định làm em đau.” Và, cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng đưa miệng hôn lên chỗ nhịp đập điên cuồng trong cổ họng cô. Tay anh lướt nhẹ lên ngực cô, và đưa qua eo và đùi cô, khi anh cúi xuống ngày càng thấp, miệng anh trêu đùa trên những nụ hoa bị khuấy động của cô, cái bụng phẳng của cô.
Trước sự xấu hổ của Abby, cơ thể phản bội của cô ngay lập tức phản ứng trước cái chạm của anh. Đã quá lâu tới mức cô không thể ghê tởm nhu cầu của bản thân. Cô hướng đến phía đầu anh, tay cô luồn vào những lọn tóc xoăn đen, và cô rên rỉ niềm khoái cảm khi anh đặt đầu lên chỗ hõm để hút lấy nụ hoa của cô.
Sau đó, hơi thay đổi tư thế, anh trượt tay xuống bên dưới cô và nâng cô lên để khớp với cái thúc mạnh của vật nam tính của anh. Máu dồn lên các tĩnh mạch giống như thủy ngân, và cô biết được hơi nóng thúc giục của anh tại trung tâm của cô. Anh chơi với cô giống như một nhạc trưởng, đưa cô tới bờ vực hết lần này tới lần khác cho đến khi mọi dây thần kinh trong cơ thể cô gào thét đòi giải phóng, và khi cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm, nó vỡ tan trước cường độ của chính nó. Nick sụp xuống trên người cô, và trong một lúc cô được bình yên, âm thanh vỡ vụn từ tiếng thở của Nick vang lên trong tai cô. Sau đó Nick lăn khỏi người cô và đứng dậy. Cô nhìn anh kéo quần áo lên, đợi anh nói đều đó, rằng anh để ý…
“Nếu em muốn tình dục, em chỉ việc đòi hỏi. Nhưng đừng bao giờ nói trước mặt gia đình anh rằng anh xao nhãng bổn phận của người chồng. Hiểu không?” Anh càu nhàu nói, không chút cảm xúc.
Abby hiểu ngay tất cả. Vậy là thứ mà cô có chỉ là một bổn phận. Cô nhìn anh với đôi mắt đau đớn, không nói được gì. Trong một thoáng cô tưởng cô đã thấy nỗi thống khổ của mình phản chiếu trong mắt Nick, nhưng anh quay người và bước đi, nói qua vai, “Hãy mặc đồ vào. Chúng ta sẽ quay về Athens ngày mai.”
Kết thúc đến một cách thơ mộng. Anna và Eris, chính trong đám cưới của họ mà sự lãng mạn bắt đầu, cũng chính là người viết đoạn kết. Ngoài dự kiến, Abby nhận được lời mời tới bữa tiệc ở đại sứ quán của Anh ở Athens, và viết nguệch ngoạc ở phía sau, “Làm ơn hãy đến để tớ kịp cập nhật tin tức của bạn, Anna.” Eris đã hẹn với Ngài đại sứ Anh đến Hi Lạp.
Abby bất ngờ khi Nick đồng ý tham dự, và vào ngày bữa tiệc Abby đã rũ bỏ được vẻ thờ ơ kéo lấy cô nhiều tháng trời. Mặc một chiếc váy màu xanh bằng lụa, và đeo chuỗi ngọc bảo Nick tặng cô trong những ngày tháng hạnh phúc hơn, cô cảm thấy vui, và lạc quan hơn nhiều tuần trước. Thậm chí khi Nick gọi điện bảo cô đi trước vì anh sẽ đến muộn hơn một chút, cô cũng không quá lo lắng, mà khá vui vẻ bắt tắc xi tới đại sứ quán.
Anna và Eric thấy vui khi được gặp cô, và chấp nhận lời xin lỗi vì sự chậm trễ của Nick mà không hỏi gì. Sau đó, khi ba người họ đang đứng nói chuyện, có chuyện khuấy động ở cửa ra vào.
“Chúa ơi! Ai mời đó?” Anna thốt lên.
Abby quay sang để xem chuyện náo động gì, và mặt cô không còn tí màu sắc nào. Cô muốn hét lên. Sao anh có thể làm thế với cô? Nhưng quay sang Eric, cô nhận ra sự cảm thông của anh và không làm gì cả.
“Anh xin lỗi, Abby. Anh không biết người đàn bà đó làm gì ở đây, cô ta chắc không được mời đâu.”
“Lũ lợn! Em sẽ ném hết chúng ra ngoài,” Anna khăng khăng.
“Anna, làm ơn đừng nói gì cả.” Cuối cùng Abby cũng nói được. Khách khứa đang thì thầm với nhau về Nick chứ không ai khác, và trong vòng tay anh là diễn viên Dolores Stakis. Người đàn bà đó kiều diễm trong chiếc quần dài, chiếc bụng trần và tất cả những thứ khác như vừa đủ che dấu, và Nick không để lại bí mất gì về thực tế anh thích cảnh ấy.
Abby muốn phát ốm, nhưng sự tra tấn của cô chỉ mới bắt đầu. Với niềm kiêu ngạo mà chỉ Nick mới có, anh bước thẳng tới chỗ họ đang đứng.
Hoàn toàn lờ đi Abby, anh nói với Eric.
“Xin lỗi vì tôi tới muộn, nhưng tôi phải đợi Dolores thay đồ. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ tới đây, cô ấy muốn đi cùng. Tôi biết anh sẽ không thấy phiền, như một người lớn,” Anh thách thức.
“Cậu thì sao?” Eric mỉa mai hỏi lại. “Ồ, cậu đã sai rồi.” Và thận trọng quay đi chỗ khác, anh đưa tay vòng qua vai Anna và Abby, nói. “Đi nào, các cô gái. Có một nghệ sĩ anh muốn giới thiệu với các em.”
“Eric em yêu anh,” Anna thì thầm. “Chuyện đó thật hay.”
“Cám ơn anh,” Abby mụ mị đồng ý.
Một giờ tiếp theo Abby nói chuyện và khiêu vũ với Ian Harkness, một nghệ sĩ khó mà biết được cô đang làm gì. Cho đến khi với sự nhạy cảm hiếm hoi, Ian ngỏ ý muốn đưa cô về nhà. Nắm tay cô đi vào một xe tắc xi, anh nói nhỏ, “Tôi đang phá vỡ thói quen của mình, bởi vì tôi chưa từng đưa ra lời khuyên… Nhưng cô quá trẻ và đáng yêu để lãng phí thời gian với người đàn ông đó. Hãy bỏ đi những mất mát của mình và thoát ra.”
Abby tự bước vào căn hộ và nhìn quanh, cuối cùng thừa nhận cô đã cố chối từ nhìn thấy một điều quá lâu rồi. Ánh sáng kín đáo, việc sắp xếp chỗ ngồi chìm xuống với sự kiểm soát được hiểu như âm nhạc và những lần chuyển đồi mờ nhạt. Đây là căn nhà của một cử nhân, không phải của cô, và nó chưa bao giờ là của cô. Cô bước ngang qua phòng tới sofa và ngồi xuống. Cô run rẩy, nhiệt độ bên ngoài đang đạt gần tới độ, nhưng cô thấy tê cứng, đóng băng. Bất ngờ cửa phòng mở ra và Nick bước vào.
Cô nhìn anh một loại tách biệt về tình cảm mà cô chưa từng có khả năng làm thế. Anh là một con quỷ đẹp trai – đàn bà ngã xuống dưới chân anh, và cô không phải là một ngoại lệ – nhưng tại sao anh lại cưới cô? Bất chợt có lẽ…
“Tại sao Nick? Tại sao anh lấy em? Em đã nghĩ rằng anh yêu em.” Cô không thể nói tiếp. Cô cảm thấy độ lún của cái ghế khi anh ngồi xuống bên cạnh, và anh dịu dàng không thể hiện ra lời, anh đặt tay quanh vai cô. Tại sao lại là bây giờ? Cô tuyệt vọng nghĩ thầm.
“Anh lấy em vì thậm chí anh còn chưa từng có một người tình là trinh nữ, và còn về tình yêu – anh yêu trứng cả muối, nhưng một khẩu phần ăn ổn định nó sẽ nhanh chóng khiến anh phát ngán. Em chắc hẳn biết điều đó, em yêu.”
Abby đã có được câu trả lời, và nước mắt bắt đầu rơi. Cô khóc cho tới khi không còn khóc được nữa. Sau đó Nick ôm lấy cô và bế cô vào phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi quần áo của anh, tham gia cùng cô, ôm lấy cô như thể cô là vật quý giá nhất trên đời. Anh làm tình với cô với tất cả đam mê và dịu dàng mà họ có từ hôm đầu tiên kết hôn.
Sáng hôm sau Abby thức dậy thấy giường trống rỗng, và chiếc gối mà Nick gối vẫn còn nhăn, trên đó có mẩu giấy. Anh sẽ đi vắng ba tuần hoặc một tháng, đi khám phá những hòn đảo cùng với quý cô Dolores Stakis, để tìm kiếm nơi quay bộ phim tiếp theo của cô ta. Abby quay lại Luân Đôn vào ngày hôm sau. Ian Harkness ở trên cùng chuyến bay với cô, và chính sự đồng hành của anh đã ngăn cô không hủy chuyến đi.
Abby nhìn vô định vào đêm tối. Cô đã thật sự là một sinh vật nhu nhược như vậy sao? Cô chưa từng gặp Nick từ đêm đó đến nay. Ồ, cô đã đợi ở Luân Đôn, hi vọng anh sẽ đến tìm cô, và khi cô nhận ra mình có thai suy nghĩ đầu tiên đã đến. Giờ Nick sẽ lại yêu cô. Chính sự chối bỏ cái thai của cô tại văn phòng luật sư không ngăn cô hi vọng. Khi ông Farlow gửi cho cô quyết định ly hôn và giấy thông báo chối bỏ đứa con sắp tới, chỉ khi đó cô mới chấp nhận sự thật. Nỗi thống khổ và sự đau buồn đã tiếp tục cho đến khi cô ôm con trai vào lòng. Cô nhìn lại phần nhỏ của cuộc đời và đã bị lấp đầy bởi tất cả tình yêu lớn dành cho con, và nỗi căm hận không thể lay chuyển cho người đàn ông đã rũ bỏ đứa con của cô.
Cô quăng chiếc chăn lông vịt ta, cho chân ra khỏi giường, rồi đứng lên. Mặc áo ngủ vào, cô bước vào nhà bếp và đun một ấm nước để pha cho mình một cốc cà phê hòa tan. Ngồi xuống chiếc bàn gỗ thông, cô ôm lấy cốc cà phê trong tay, húp từng hụm khi cô nhìn lại tất cả những câu chuyện đáng tiếc của mình. Cô thấy xấu hổ khi là một cô gái ngây thơ vô dụng ở tuổi . Trong nhiều năm cô căm ghét Nick, nhưng giờ cô có thể nhận ra đó là thứ cảm xúc lãng phí thời gian, người đàn ông đó không đáng để ghét. Anh là một gã quyến rũ hùng dũng muốn lên giường với đàn bà, nhưng không có chút tôn trọng họ. Hai lần đầu anh gặp cô, anh đã hé lộ bản chất thật sự – hoặc còn thiếu – nhưng cô đã quá choáng ngợp trước khả năng tình dục của anh nên không nhận ra. Chính là lỗi của cô. Cô đã ưu đãi anh vì tất cả những tính cách đó cô đều muốn ở một người chồng, thứ hóa chất giữa họ khiến cô mù mắt không nhận ra thực tế rằng anh không sở hữu bất cứ điều gì trong đó. Anh có thể làm bất cứ điều gì để có được thứ anh muốn. Anh tàn nhẫn với cuộc sống riêng tư cũng như việc kinh doanh. Anh không quan tâm anh nói dối điều gì. Cô đã biết chắc Nick nói với mọi người đàn bà anh ngủ cùng rằng anh yêu họ, và anh thấy không có gì sai trái. Hãy xem anh đã đồng ý với Abby thế nào. Đúng, anh muốn một căn nhà, một gia đình, bất cứ thứ gì để giữ cô làm nô lệ cho đến khi anh đến với người đàn bà tiếp. Abby đã nhìn thấy điều đó, nô lệ tình dục của anh, và không gì hơn.
Cô uống hết cốc cà phê và chầm chậm bước ra khỏi nhà bếp. Cô dừng lại bên ngoài phòng Jonathan, và đẩy cánh cửa mở ra, bước vào. Đồ chơi của cậu bé nằm lăn lóc trên sàn, và những cố gắng đầu tiên của cậu để vẽ trang trí cho bức tường. Cô ngồi xuống chiếc giường nhỏ, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chăn hình gấu.
Abby gần cảm thấy hối tiếc cho Nick Kardis. Anh là một con người nông cạn vô đạo, và chưa từng được trải qua những niềm vui thật sự của cuộc sống. Sau đó, kéo chiếc chăn ra, cô bò lên giường của con trai. Mùi hương nhẹ của đứa bé vương trên gối, và cô ôm lấy nó, sau đó khẽ thở dài chìm vào giấc ngủ yên bình.
Hết