“Ngọc bội Minh Nguyệt này hồi đó do Nê Bồ tát lưu lại, hắn đã từng nói ngọc bội Minh Nguyệt đã mang ngươi đến, cũng có thể mang ngươi quay trở về”. Hoàng thượng nhìn nàng, tay chỉ xuống ngọc bội Minh Nguyệt nói.
Tô Duyệt Duyệt nhìn ngọc thạch ở tay mình, gật gật đầu, tán thành nói: “Không sai, Nếu không phải viên ngọc thạch này, ta cũng không biết sao lại đến được đây.”
Sau khi hoàng thượng nghe xong, mâu quang hiện lên nỗi lo âu, xem ra Nê bồ tát thật sự là có thật, nhưng cũng tốt, thiên nữ đã đến, vậy Hàn nhi cùng Thiên Liệt hoàng triều sớm muộn gì cũng phục quốc.
“Ngươi biết phương pháp làm cho ta có thể quay về tương lai có đúng không?” Tô Duyệt Duyệt lo lắng vội hỏi.
Hoàng đế cười, cầm ngọc bội Minh Nguyệt trên tay nàng lại “Trẫm cần ngươi ở bên cạnh Hàn nhi, giúp đỡ nó, cho đến ngày phục quốc, nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành, cũng có thể trở về tương lai.”
Tô Duyệt Duyệt lườm hắn, không bằng lòng nói: “Ngươi khẳng định là sẽ bị mất nước như vậy, nếu như tất cả đều mưa thuận gió hòa, vậy không phải ta sẽ phải chờ đợi ở chốn này cả đời sao?”
“ năm, Nê bồ tát đã dự báo, năm sau khi thiên nữ đến, tiên đoán mất nước đã xảy ra, nếu như năm sau, vẫn không có chuyện gì, vậy trẫm cũng sẽ bảo ngươi cách để quay trở về” Hoàng đế nhìn nàng nói.
Tô Duyệt Duyệt suy nghĩ chút, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Được, chỉ năm, đến khi đó hoàng thượng phải thực hiện lời hứa của mình”.
“Nhất ngôn cửu đỉnh, đúng rồi, ngươi phải quay về còn có việc cần ngươi bắt đầu làm từ bây giờ, đây là việc lúc đó Nê bồ tát bảo trẫm, cách mở ngọc bội minh nguyệt.” Hoàng thượng tiếp tục nói, ý nghĩ trong đôi mắt khiến cho người khác khó có thể nắm bắt được.
Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt nhìn hoàng thượng, chờ đợi hắn nói tiếp.
“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi cần phải đề cho mình yêu Hàn nhi, cũng nhất định phải để cho Hàn nhi yêu thương ngươi, khi mà các ngươi yêu thương nhau rồi, thì hãy sinh lấy đứa con, khi trích chút máu của đứa con đó, rỏ lên trên ngọc bội Minh Nguyệt, thì có thể trở về tương lai rồi.” Hoàng đế nghiêm túc nói.
Có nàng dâu tốt như vậy, hắn như nào có thể để cho nàng có thể đơn giản như vậy mà rời đi, chỉ hi vọng có thể giữ nàng mãi mãi ở bên cạnh Bắc Thần Hàn, để cho Thiên Liệt hoàng triều có thể phát triển trường tồn.
Mà lí do duy nhất để cho nàng cam tâm tình nguyện ở lại, đó chỉ có thể là tình yêu.
“Cái gì? Ngươi bảo ta đi yêu cái tên biến thái đó …. Này…. Tên thái tử đó, chỉ nghĩ thôi cũng không muốn nghĩ, còn bảo ta giúp hắn sinh con, nực cười….” Tô Duyệt Duyệt cười lạnh tiếng.
“Nếu như ngươi trong năm, không có cách nào sinh con cho Hàn nhi, vậy coi như sau khi ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ, ngọc bội Minh Nguyện vẫn không có cách nào mở ra, ngươi cũng không có cách nào mà quay trở về nữa.” Hoàng thượng cười nói.
Chân mày của Tô Duyệt Duyệt càng ngày càng nhăn lại, dựa vào cái gì? Yêu Bắc Thần Hàn, ách… thật khó a! Làm cho Bắc Thần Hàn yêu thương nàng, ách… nực cười, thành quả kết tinh của tình yêu…ôi mẹ ơi..
Trên xe ngựa…
Tô Duyệt Duyệt cúi đầu, trong não không ngừng nghĩ đến những lời nói cuối cùng mà vừa rồi hoàng thượng nói với nàng.
“ năm sau, mang con của các người đến hoàng lăng, ngọc bội Minh Nguyệt và cách rửa ngọc bội đều đã được đặt trong hoàng lăng.”
“Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt…” Bắc Thần Hàn từ khi lên ngựa liền bắt đầu để ý đến Tô Duyệt Duyệt, phát hiện từ sau khi ở thư phòng hoàng thượng ra, liền buồn bã không vui, câu cũng không nói.
Tô Duyệt Duyệt đột nhiên hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Bắc Thần Hàn, phải yêu hắn, còn phải khi người yêu thương nhau sinh hạ đứa con, nhưng tên thái tử biến thái này nhiều nữ nhân như vậy, vốn là phong lưu đa tình, như nào có thể khiến hắn yêu thương nàng.
Hơn nữa, hồi đó khi mà nàng toàn tâm toàn ý yêu thương tên nam nhân đáng chết kia, nhưng cuối cùng lại để lại trong mình vết sẹo, từ đó trở đi, nàng không có khả năng để yêu thêm bất kì người đàn ông nào, loại đả kích về tình cảm này, nàng thật không muốn lại tiếp nhận thêm lần nữa.
Nhưng không yêu hăn, năm sau lại không có cách nào quay trở lại. Rốt cuộc phải làm như nào?
____Lâm HiHi____