Đêm đã khuya, ánh trăng bị mây đen che khuất, trên không tối đen hoàn toàn.
Trên bầu trời, một chiếc máy bay trực thăng lượn quanh vùng biển.
Trong buồng phi cơ, Guti ngậm một điếu xì gà nhìn xuống dưới, lông mày nhíu chặt lại. Trừ bỏ Guti ra thì chỉ còn trợ thủ của gã – Decathlon, không ai khác trong buồng hút thuốc mà mặt khác đều xếp hang ngồi ở một bên, không ai dám ho một tiếng.
Tất cả đơn giản bởi vì bọn họ đều biết, vị thiếu gia của họ hôm nay tâm tình vô cùng tồi tệ.
Hắn từ nhỏ đã được hưởng sự giáo dục tốt nhất thế giới nên năng lực vô cùng xuất chúng, là người thừa kế của gia tộc De Rothschild, cũng là công tử được xã hội thượng lưu Âu Mĩ tối ngưỡng mộ. Thân phận đó đủ để cho hắn vô luận đi tới đâu đều có vô số nữ chân nguyện ý dạng chân hầu hạ, chỉ là… Bất kể minh tinh Holywood, cave nổi tiếng trong giới thượng lưu, thiên kim của vài gia tộc khác hay thậm chí mấy nàng công chúa của mấy vương quốc cũng đều không thể khiến hắn tháo thắt lưng. (Tự sướng vcl)
Chỉ có thánh nữ giáo đình Serena mới có thể khiến hắn động tâm.
Lúc này đây Serena rơi vào tay ả biến thái Sonali, tâm tình Guti không cần nghĩ cũng biết đang tồi tệ như thế nào.
Thấy Guti trước giờ không hút thuốc mà cũng ngậm xì gà, Decathlon hiểu rằng vị thiếu gia này đã thực sự tức giận, thậm chí… hắn nghi rằng nếu như Serena phải chịu đau khổ gì thì Guti hẳn có thể làm vài chuyện điên rồ.
Tỷ như… Khai chiến với Thần Võng!
- Thiếu gia, đã thấy Thuyền Aram!
Khi điếu xì gà trong miệng Guti đã cháy hết nửa thì phụ máy bay mới thấy được du thuyền trên mặt biển kia.
Guti cũng nhìn thấy, hắn lấy nửa điếu xì gà còn lại xuống, bóp chặt trong tay mà không để ý rằng nó còn đang cháy đỏ.
Rất nhanh chóng, cả nửa điếu xì gà còn đang cháy liền bị hắn bóp nát thành bụi, từ từ chảy qua kẽ tay hắn rớt xuống. Sắc mặt hắn không đổi, nói:
- Hạ xuống!
- Vâng! Thiếu gia!
Người phụ trách máy bay đáp lại, sau đó hạ thấp máy bay xuống cố gắng tiếp cận Aram.
Hả?
Sau đó, khi trực thăng gần tới Aram thì Guti lại thấy được trên mặt biển có một chiếc thuyền máy đang lao nhanh tới du thuyền Aram.
Ma Tô Bồ Đề trên thuyền máy cũng nhìn thấy trực thăng, nàng vừa giảm tốc độ vừa nhìn chằm chằm vào nó.
Giây lát sau, thuyền máy tới bên mạn du thuyền, còn trực thăng thì lượt vòng trên không…
"Vù!"
" Vù!"
" Vù!"
...
Trong màn đêm, từng bóng người từ trực thăng nhảy xuống, Guti dẫn đầu như một chiếc đinh ghim chặt xuống mặt thuyền, những người phía sau ít nhiều vẫn phải có vài động tác dư thừa mới có thể ổn định cơ thể..
"Keng!"
Ngay khi đám người Guti vừa nhảy xuống thì một âm thanh vang giòn vang lên, một cái móc sắt bám vào thành du thuyền, Tô Bồ Đề dùng sức kéo mạnh một cái, cả người bay vụt lên boong tàu.
Guti?
Nhìn thấy người kia, Tô Bồ Đề thật có phần kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn tới nơi này.
- Ma Bồ Thánh nữ Tô Bồ Đề, cô có quan hệ gì với Thần Võng?
Guti cũng rất kinh ngạc, hắn trực tiếp hỏi luôn đồng thời bộc phát một cỗ sát ý kinh khủng, dường như chỉ cần nàng nói nàng cấu kết với Thần Võng thì chắc chắn đổ máu đương trường.
- Thần Võng Sonali tính kế hãm hại con trai Vũ Thần Hoa Hạ, ta tới giúp hắn.
Miễn cưỡng ngăn cản sát ý đáng sợ đó, Tô Bồ Đề lạnh giọng trả lời một câu sau đó lướt tới cửa khoang thuyền.
Có lẽ không ngờ được Bùi Đông Lai cũng ở đây, Guti hơi nao nao. Sau đó y thấy Tô Bồ Đề lao về khoang thuyền thì cũng không ngăn trở hay nói thêm gì mà ngay lập tức đuổi theo. Chớp mắt, cả hai người đã tiến nhập khoang thuyền.
Ngay sau đó.
Cước bộ cả hai không hẹn mà cùng dừng lại.
Giống như ô tô phanh gấp thông thường, vô cùng đột ngột!
Dưới ánh đèn, hai cặp mắt mở to hết cỡ, đầy sự khiếp sợ vô cùng. Không khí trong đại sảnh tràn ngập một tầng mây máu, sàn nhà đầy rẫy vết máu đỏ đen, vài cỗ thi thể xếp thành một vòng tròn, mà tất cả đều đã tụt quần xuống dưới chân….
Cả đại sảnh chỉ còn hai người sống.
Trong đó, Sonali mập mạp nằm trong vòng tròn thi thể, toàn thân dưới của ả hoàn toàn nhuộm đỏ.
Cũng có lẽ do mất máu quá nhiêu nên hơi thở của ả rất yếu, không thể nhúc nhích hay nói gì mà chỉ có thể chằm chằm nhìn ra phía trước đại sảnh.
Mà phía trước đó có một người mặc y phục tác chiến đang ngồi chậm rãi bóp thuốc lá, chính là Bùi Đông Lai, hắn không để ý tới ánh mắt oán độc của Tô Bồ Đề mà đứng dậy nhìn hai người mới đến kia.
- Sao lại thế này?
Thoáng cái, Guti và trợ thủ của y đồng loạt ném ánh mắt sang chõ Bùi Đông Lai, tất cả đều là sự nghi hoặc không thôi, còn Tô Bồ Đề thì sớm đã nhìn hắn từ trước rồi. Chỉ khác là, trong ánh mắt của nàng ngoài sự nghi ngờ ra thì phần nhiều lại là khiếp sợ!
Lúc này đây nàng thậm chí còn hoài nghi mình có phải đang xuất hiện ảo giác hay không.
Đúng thế!
Là ảo giác!
Theo trí nhớ của nàng thì lúc nàng rời đi Bùi Đông Lai đang bị vây công, Dưới tình huống đó Bùi Đông Lai có thể kiên trì đợi nàng đến hỗ trợ không cũng là cả một vẫn đề.
Nhưng lúc này, Bùi Đông Lai lại bình yên vô sự còn Sonali lại nằm bẹp như lơn chết, tất cả người khác đều đã tắt thở từ lâu….Sự tương phản hoàn toàn này khiến Tô Bồ Đề khiếp sợ không thể hình dung bằng lời.
- Gia tộc De Rothschild, Guti!
Bùi Đông Lai đã từng nghe danh kẻ kia, cũng từng xem ảnh y cho nên thấy y cùng với Tô Bồ Đề đồng thời xuất hiện, hắn liền không đổi sắc hỏi ngay:
- Gia tộc De Rothschild với Thần Võng là đồng minh hay địch nhân?
Thanh âm còn chưa dứt, sát ý như gió bão thông thường mạnh mẽ bộc phát trên người Bùi Đông Lai.
Nghe được câu hỏi đó,, cảm nhận được sát khí đó Guti không khỏi cả kinh, y thầm khiếp sợ thực lực của tên kia nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Sonali bắt cóc thánh nữ Giáo đình Serena, ta dẫn người đến cứu.
Hả?
Lời của Guti khiến Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra, hắn không hề thấy Serena.
- Bùi Đông Lai các hạ, cậu có biết Serena ở đâu không?
Tuy rằng y cũng muốn biết tại sao Bùi Đông Lai xuất hiện ở đây nhưng so ra mà nói thì tin tức của Serena quan trọng hơn. Thế nhưng Bùi Đông Lai chỉ lắc đầu:
- Từ khi ta lên thuyền đến giờ ta vẫn ở trong đại sảnh này, cũng không hề nhìn thấy thánh nữ Giáo Đình.
- Cảm ơn!
Guti nghe xong liền cảm ơn Bùi Đông Lai, sau đó ra lệnh cho đám thuộc hạ dẫn người lục soát toàn du thuyền, không buông tha một góc nhỏ nào.
Decathlon cúi đầu lĩnh mệnh mang theo 8 gã tử sĩ chạy tới thang máy, bắt đầu tìm kiếm.
- Tiện… Tiện chủng, Thần Võng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Ngay khi Decathlon dẫn người rời khỏi, Sonali vốn đang suy yếu chợt như hồi quang phản chiếu đột nhiên ngôi dậy nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, ngữ khí lạnh băng tựa như tới từ Cửu U Địa Ngục:
- Không lâu nữa đâu ngươi sẽ được tới Địa Ngục với ta! Ngươi làm chuyện gì với ta sau này tới đó ta sẽ hoàn trả gấp bội. Ta thề!
"Phốc!"
Sự kích động quá mức khiến Sonali lại phun ra một ngụm máu, sau đó liền gục đầu tắt thở.
- Bùi Đông Lai các hạ, ta nghe Ma Bồ Thánh nữ nói cậu bị Sonali hãm hại.
Một màn vừa rồi khiến Guti không nhịn được hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra?
- Giống ngươi, ta cũng đến cứu người.
Dường như nhận thấy Guti không có địch ý nên Bùi Đông Lai nói tiếp:
- Chỉ là, ta cũng không biết thánh nữ Giáo Đình cũng rơi vào tay chúng.
- Thiếu gia, tìm được Thánh nữ Serena rồi, nàng không có việc gì!"
Bùi Đông Lai vừa dứt lời thì Decathlon đã truyền tin ra.
"Hô!"
Guti thầm thở dài một hơi, sau đó quay sang cúi người cảm ơn Bùi Đông Lai:
- Bùi Đông Lai các hạ, cảm ơn cậu."
Hiển nhiên y hiểu rằng tuy Bùi Đông Lai không phải vì cứu Serena mà đến nhưng nếu như không có hắn thì lúc này Serena sống hay chết vẫn còn khó nói – Bùi Đông Lai đã gián tiếp cứu Serena một mạng.
Thấy Guti chân thành như vậy Bùi Đông Lai cũng mơ hồ đoán được điều gì, lòng vừa động liền nói:
- Guti các hạ, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
Thân là người thừa kế của gia tộc De Rothschild, Guti liền hiểu ý của Bùi Đông Lai chính là muốn hợp tác với y, chính xác ra là hợp tác với gia tộc y đối phó với Thần Võng! Tuy nhiên Guti không lập tức tỏ thái độ!
Theo góc độ cảm tính mà nói thì với hành vi bắt cóc Serena của Sonali y hận không thể lập tức làm cho Thần Võng hôi phi yên diệt nhưng trên góc độ người kế thừa gia tộc thì y lại phải nghĩ theo ích lợi!
Y biết rõ, để diệt trừ tận gốc Thần Võng cần trả đại giới như thế nào! Cái giá đó dù là gia tộc De Rothschild được coi là đệ nhất thế giới cũng khó nuốt trôi.
Huống chi y còn biết Bùi Đông Lai có quan hệ chặt chẽ với đối thủ cạnh tranh lớn nhất của gia tộc mình ở Hoa Hạ, thậm chí … Y còn nghe nói Bùi Đông Lai có thể điều động tư nguyên của liên minh Hoa Hạ!
Dưới tình hình đó thì đừng nói là hắn, ngay cả ông nội hắn – người cầm quyền trước đây – cũng không thể đáp ứng Bùi Đông Lai, mà cho dù muốn đáp ứng cũng phải được cả gia tộc thông qua!
- Bùi Đông Lai các hạ, nếu cậu không chê thì De Rothschild luôn hoan nghênh cậu tới làm khách, mà Giáo Đình cũng vô cùng vinh hạnh.
Không thể cấp cho Bùi Đông Lai một câu trả lời thuyết phục, Guti hơi do dự nhưng rồi cũng nói lời mời, tương đương với đặt bước hợp tác đầu tiên.. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Ta còn vài chuyện cần xử lý, đợi xong chuyện ta nhất định tới thăm hỏi.
Bùi Đông Lai cũng biết chuyện này không thể quyết định trong một hai câu nên đáp lại.
- Được.
Guti mỉm cười gật đầu.
Bùi Đông Lai cũng cười, đi ra ngoài sảnh.
- Sao... Sao lại thế này?
Tô Bồ Đề vừa ra khỏi khoang thuyền liền tò mò hỏi Bùi Đông Lai, nét mặt nàng thật giống như không biết không chịu được.
- Thời khắc sinh tử ta đột phá.
Bùi Đông Lai chi tiết đáp lại.
- Đột phá?
Tô Bồ Đề lúc đầu kinh ngạc nhưng cũng chấp nhận được, bởi vì nếu hắn không đột phá thì căn bản không có khả năng bình yên vô sự tới lúc này.
- Ừh.
Bùi Đông Lai xác nhận, đoạn hắn chợt nhận ra Tô Bồ Đề bất chấp nguy hiểm quay lại giúp mình, liền chân thành nói:
- Cảm ơn cô!
- Ta không giúp ngươi điều gì, sao lại cảm ơn ta?
Mặc dù nên cảm thấy may mắn vì Bùi Đông Lai bình yên nhưng nghĩ tới sau khi đột phá thì thực lực của hắn lại bỏ xa mình khiến Tô Bồ Đề có chút buồn bực, trong đầu nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên quay sang hỏi Bùi Đông Lai:
- Đúng rồi, vì sao đám người này hơn nửa không mặc quần, lại vây quanh Sonali?
- Ta cảm thấy một đao giết con lợn nái kia thì nhân từ qua, tự nhiên nhớ lúc trước ả bảo muốn bán cô vào kĩ viện châu Âu.
Bùi Đông Lai quay đầu nhìn về hướng đảo Luther hời hợt nói:
- Cho nên ta cho ả được vui đùa với những kẻ ả cho là đê tiện một phen.
"Ách!"
Tô Bồ Đề kinh ngạc há hốc miệng, vừa sợ hãi vừa xúc động. Nàng không khỏi nhớ lại câu ngạn ngữ của Trung Quốc kia, gậy ông đập lưng ông.