Màn đêm ngày càng sâu, gió biển lớn dần, từng đợt sóng lớn không ngừng dội lên gầm rú không ngừng, tóe lên những bọt sóng xinh đẹp.
Trên mặt biển, Bùi Đông Lai cùng Tô Bồ Đề điều khiển thuyền máy cấp tốc trở về đảo Luther.
Gió thổi tung mái tóc phiêu dật của Tô Bồ Đề,nàng đứng đầu thuyền máy dõi theo bóng lưng Bùi Đông Lai, thơ thẩn xuất thần. Tuy Bùi Đông Lai quay lưng về phía nàng khiến nàng không thể nhìn thấy nét mặt hắn nhưng nàng biết lúc này chắc chắn hắn đang vô cùng lo lắng. Bởi vì…. Nàng hiểu Bùi Đông Lai vội vã quay về Đảo Luther không phải vì muốn dẫn đám người Tiêu Cuồng đi tiêu diệt bộ đội đặc chủng mĩ mà chỉ do lo lắng tới an nguy của Trần Anh.
Chẳng biết tại sao trong nội tâm nàng lại có cảm giác chua xót, tựa như một đứa trẻ thấy những đứa trẻ khác có món ăn ngon mà mình thì không có, mà càng giống tâm tình cô gái độc thân thấy các cặp tình nhân tâm sự với nhau.
- Cô làm sao thế?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Bồ Đề, Bùi Đông Lai quay đầu hỏi.
- Không có gì.
Có lẽ sợ có tật giật mình, sợ Bùi Đông Lai nhìn thấu tâm tư nên nàng có chút kinh hoảng vội lắc đầu, bất quá trên mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì. Sau đó nàng nhìn Bùi Đông Lai, bộ dáng nửa muốn nói nửa muốn thôi.
Bùi Đông Lai mơ hồ cảm thấy Tô Bồ Đề có chuyện gì giấu mình nhưng trong lòng chỉ lo lắng cho Trần Anh nên hắn cũng không hỏi nhiều. Gần hai mươi phút sau mới tới đảo Luther, thuyền đỗ ở nơi gần căn cứ nhất để tiết kiệm thời gian.
Ngay khi Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề lên bờ, một loạt tia la-de chiếu thẳng vào hai người.
- Không được cử động!
Bùi Đông Lai dừng lại nhìn về nơi ánh sáng phát ra, trong lòng hiểu rằng phía trước có người của tổ ủy hội…. thậm chí hắn có thể nhận thấy rằng mình và Tô Bồ Đề đã được diện vào loại xâm nhập trái phép. Tin rằng nếu như hai người có hành động thiếu suuy nghĩ thì những tay bắn tỉa trên lầu kia sẽ tuyệt đối không keo kiệt mấy viên đạn.
- Ngươi…
Mặc dù Tô Bồ Đề đã đừng ngã vào lòng Bùi Đông Lai nhưng hiện tại đột nhiên bị hắn cầm tay thì thân thể nàng không khỏi rn lên, vốn định nói gì nhưng sau khi nàng thấy mấy điểm đỏ trên người mình thì cũng hiểu chuyện, đem lời định nói nuốt lại. Mà sau đó, nàng lại không chủ động rút tay về, mặc cho Bùi Đông Lai nắm lấy. Nàng dõi mắt về phía trước như hắn nhưng dư quang lén liếc qua Đông Lai, trong lòng cất giấu nỗi kinh hoảng như nai con chạy loạn không ngừng. Nét mặt cũng thoáng ửng đỏ nhàn nhạt.
- Ai?
Khi tâm hồn thiếu nữ của Tô Bồ Đề còn đang loạn nhịp thì 8 gã chiến sĩ hội ủy từ bụi cỏ phía trước đi ra, giơ súng tự động về phía hai người, dần dần tiến đến.
- Bùi Đông Lai, đội trưởng đội Long Hồn Trung Quốc và Tô Bồ Đề, đội Red Alert Ấn Độ.
Bùi Đông Lai thuận miệng trả lời. nguồn TruyenFull.vn
Bùi Đông Lai?
Tô Bồ Đề?!
8 gã chiến sĩ đều cả kinh!
Tổ ủy hội đã biết chuyện Trần Anh bị bắt cóc, bọn họ cũng chính là lực lượng canh gác tăng cường theo quyết định của hội ủy, mà nghe nói Bùi Đông Lai đi cứu Trần Anh, đưa được Trần Anh về còn hắn ở lại đối phó mấy phần tử khủng bố. Lúc này đây nghe được người lên bờ là Bùi Đông Lai, bọn họ kích động có thể như thế nào?
Kinh ngạc qua đi, một gã chiến sĩ soi đèn xác nhận hai người, sau đó thủ thế mời cả hai lên đảo.
Mấy tay súng bắn tỉa hạ tầm ngắm, tám gã chiến sĩ canh gác thu súng lại, trong đó người đầu lĩnh bước nhanh tới gần Bùi Đông Lai nói:
- Bùi Đông Lai các hạ, Ratatosk tướng quân dặn nếu cậu trở về lập tức tới gặp ngài, ngài ở phòng họp.
- Được, Cảm ơn!
Bùi Đông Lai cảm ơn một tiếng, sau đó dẫn Tô Bồ Đề tới trụ sở tạm thời.
Trong căn cứ, đèn đuốc sáng trưng. Biết được Trần Anh bị bắt cóc và Bùi Đông Lai đi theo thì tổ ủy hội đã họp khẩn cấp, sau đó hai người y thuật cao minh và kinh nghiệm dày dặn được đưa tới phẫu thuật cho Trần Anh.
Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề được một gã chiến sĩ dẫn tới cửa phòng hội nghị.
- Bùi Đông Lai các hạ, xin chờ một chút.
Gã chiến sĩ ra hiệu bảo Bùi Đông Lai dừng lại sau đó lớn tiếng báo:
- Báo cáo tướng quân, Bùi Đông Lai muốn gặp ngài!
Hả?
Trong phòng hội nghị, những thành viên đứng đầu tổ ủy đang thảo luận chuyện tình Trần Anh bị bắt cóc nghe thấy lời báo đồng loạt cả kinh ngừng nói chuyện. Rồi lập tức cả hội nghị hỗn loạn, tất cả vội vã đứng lên, mấy người không để ý đụng cả vào bàn ghế tạo nên mấy âm thanh không dứt.
"Két!"
Một âm thanh nhỏ vang lên, cửa phòng mở ra, Thát Tư Khắc dẫn người bên trong ra ngoài.
- Báo cáo giáo quan!
Bùi Đông Lai tuy vô cùng lo lắng tới an nguy của Trần Anh nhưng hắn hiểu lần này hắn đã vi phạm nội quy thi đấu nên trước tiên cần giải thích với những người này rồi mới có thể hỏi thăm về Trần Anh được. Tô Bồ Đề ở bên cũng khẽ cúi chào.
- Bùi Đông Lai, ta hi vọng cậu có thể trình bày chi tiết chuyện gì đã xảy ra!
Ratatosk đơn giản đáp lại lời chào của hai người, nghiêm túc hỏi han. Than là người phụ trách lần thi đấu này, Ratatosk tuy không muốn quản sự cố ngoài ý muốn nhưng nếu như thực đã có chuyện phát sinh thì y cũng nhất định phải biết chân tướng, còn phải xét đối sách.
- Ratatosk tướng quân, trước khi trả lời ngài thì tôi có thể mạo muội hỏi một câu, chiến hữu của tôi lúc này thế nào rồi được không?
Bùi Đông Lai không trả lời ngay mà vội hỏi điều lo lắng trong lòng.
Ratatosk mỉm cười, không tức giận nói:
- Hai bác sĩ đang phẫu thuật cho cô ấy, trước mắt còn chưa xong, phải chờ phẫu thuật xong mới biết được.
- Đa tạ Ratatosk tướng quân.
Bùi Đông Lai nghe xong liền cảm ơn một câu, sau nói tiếp:
- Đêm nay tôi suất lĩnh chiến hữu tham gia đấu đoàn thể nhưng nửa chừng thì phát hiện chiến hữu của tôi là Trần Anh mất liên lạc. Sau đó một phần tử Thần Võng dùng bộ đàm của chị ấy liên lạc với tôi thì tôi mới biết chị ấy bị bắt cóc.
Ngừng một chút, hắn nói tiếp:
- Mấy kẻ đó thực chất là nhằm vào tôi, chỉ dùng Trần Anh để dẫn dụ tôi đến. Để cứu chị ấy tôi và Tô Bồ Đề đã ly khai đảo, lên một du thuyền giữa hải vực tên là Aram. Ở đây chúng tôi đã gặp phần tử khủng bố Sonali và một trong những đầu mục của tổ chức Topor, Pavlovsky.
- Bởi vì bọn chúng vì tôi mà đến nên chúng đồng ý để Tô Bồ Đề mang Trần Anh về đây, còn tôi ở lại đó với chúng.
- Vậy tại sao lúc này cậu đã trở lại?
Nghe thế Ratatosk liền nhíu mày hỏi.
Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm nói:
- Tô Bồ Đề đưa Trần Anh về đảo sau đó liền quay lại cứu tôi, nhưng mà khi nàng đến thì ta đã được Guti của gia tộc De Rothschild cứu ra, theo như y nói thì Thần Võng còn bắt cóc cả giáo đình thánh nữ Serena nên y tới cứu nàng, tiện tay giúp đỡ tôi!
Hả?
Tô Bồ Đề nghe vậy có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh chóng hiểu ra rằng Bùi Đông Lai không muốn làm trái quy tắc của cuộc thi, muốn tạo cho mấy vị lãnh đạo cảm giác hắn thân bất do kỉ. Nếu như thế thì hội ủy sẽ không trừng phạt hắn.
- Bùi Đông Lai, tại sao cậu không báo cáo sự tình mà đã tự tiện rời đảo?
Quả nhiên Ratatosk bán tín bán nghi hỏi lại.
- Báo cáo giáo quan, có hai nguyên nhân. Thứ nhất là do lúc ấy tình huống khẩn cấp, tôi một lòng chỉ muốn cứu người. Thứ hai là đám người kia cũng uy hiếp, nói nếu tôi báo cho tổ ủy biết thì chúng sẽ giết con tin ngay lập tức.
Lúc này Bùi Đông Lai ăn ngay nói thật.
Ratatosk nghe thế trầm mặc hồi lâu, sau mới nói:
- Trước tiên cậu cứ đến phòng giải phẫu chờ kết quả đi, ta sẽ thông báo với cậu biện pháp xử lí của hội ủy sau.
- Vâng, giáo quan.
Bùi Đông Lai cúi chào, dẫn Tô Bồ Đề đi.
Ngay lúc đó, tất cả thành viên tổ ủy hội đều ném ánh mắt sang Ratatosk,ý hỏi chuyện này nên xử lí như thế nào? Thế nhưng y không trả lời mà ngược lại, lấy ra một cái điện thoại, bấm vào một dãy số.
"Tít tít…"
Trong chiếc trực thăng đang bay trên Hải Vực, điện thoại của Decathlon vang lên.
- Thiếu gia, là điện báo của Ratatosk.
Decathlon lấy điện thoại ra, báo với Guti. Guti ngồi ở ghế trên, mặc cho Serena hôn mê tựa vào vai y, y hơi trầm ngâm nói:
- Đưa điện thoại cho ta.
- Vâng, thiếu gia.
Guti nhận điện thoại, ngắn gọn nói:
- Ngài khỏe chứ, Ratatosk tướng quân! Ta là Guti.
0 Guti tiên sinh, xin chào!
Có lẽ không ngờ rằng Guti đích thân nghe điện nên Ratatosk có chút kinh ngạc, bất qua y vẫn đi thẳng vào vấn đề: "
- Ta vừa gặp đội trưởng Bùi Đông Lai của đặc chủng Long Hồn, hắn nói hắn được ngài cứu từ tay Thần Võng ra, có đúng không?
Hả?
Guti kinh ngạc, hơi nhíu mày lại suy nghĩ lý do vì sao Bùi Đông Lai lại nó dối như thế.
- Guti tiên sinh, ngài nên biết Bùi Đông Lai tự ý rời đảo Luther là đã vi phạm quy tắc trận đấu, ta nghĩ ngài nên cho ta biết sự thật để còn đưa ra quyết định.
Thấy Guti không nói gì, Ratatosk bổ sung thêm, thập phần khách khí. Lời nói đó đã xác minh suy nghĩ của Guti, y không do dự nói luôn:
- Đúng thế, là ta cứu hắn!
- Cảm ơn ngài, Guti tiên sinh.
Ratatosk nghe xong liền cảm ơn một câu.
Guti cười nói:
- Ratatosk tướng quân không cần khách khí, phải rồi, ta có chuyện quan trọng cần xử lí nên sẽ không đến xem thi đấu được.
- Không sao.
Ratatosk tuy không biết Guti vì sao phải cứu thánh nữ giáo đình Serena nhưng y vẫn hiểu rằng chuyện này rất nghiêm trọng, không xử lý ổn thỏa thì sẽ ảnh hưởng tới sự ổn định của toàn bộ châu Âu. Còn Guti, y tắt điện thoại rồi nhẹ xoa huyệt thái dương, nói:
- Vừa rồi Ratatosk gọi điện nói cho ta biết Bùi Đông Lai nói rằng ta cứu hắn từ tay Thần Võng.
- Thiếu gia, Vì sao hắn phải làm thế?
- Hắn tự tiện tời đảo nên phải nói thế để tránh bị phạt.
Guti nói xong thở dài, hỏi:
- Decathlon, ngươi thấy Bùi Đông Lai là người như thế nào?
"Ách!"
Có lẽ không ngờ Guti đột nhiên hỏi như thế, Địch Tạo không kịp chuẩn bị, lát sau gã mới có trả lời thuyết phục:
- Thưa thiếu gia, tôi cho rằng hắn là một người không thể đánh giá bằng lẽ thường – vô luận lúc trước hắn huyết tẩy HQ, NB hay chuyện hắn làm đêm nay đều đủ để chứng minh.
Dứt lời, Decathlon liếc qua Guti, thấy y không có thái độ gì thì nói thêm:
- Ngoài ra, hắn còn là một người tàn nhẫn với địch nhân, thủ đoạn vô cùng âm tàn.
- Vừa rồi hắn còn nói với ta, địch nhân của địch nhân là bằng hữu.
Guti nghĩ tới những lời đó không nhịn được bật cười.
"Ách!"
Decathlon không biết chuyện này nên bất ngờ tới hóa đá tại chỗ, hiển nhiên gã cũng hiểu ẩn ý trong đó.
- Hắn là kẻ đem tình cảm và lợi ích phân chia rõ ràng, cũng là kẻ luôn cố gắng vì mục tiêu, không hối tiếc.
Guti thì thào như nói với Decathlon, cũng như tự nói với mình:
- Con người chủ nghĩa hoàn mĩ…. Đây là cảm giác về hắn của ta.