Trên mặt Thôi Viễn Sơn ẩn chứa ý cười sảng khoái, từng bước đi đến bên người Trần Tiểu Cửu nói :
- Trần công tử, ngươi sáng tạo được một kỳ tích không thể tưởng tượng nổi, Thôi mỗ thật tâm khâm phục sâu sắc!
- Thôi đại gia quá khen! Vẫn là Thôi đại gia chính trực lương thiện, thanh cao độ lượng, với tài năng của ta thật may mắn mới có thể xông qua đệ tam quan!
Trần Tiểu Cửu nịnh bợ nói.
Thôi Viễn Sơn vuốt chòm râu mỉm cười nói:
- Thôi mỗ vừa không ái tài, tính mệnh cũng không còn dài, cả đời không còn sở cầu, nhưng thật lòng hy vọng ngươi có thể xông quan thành công, làm đệ nhất nhân của Đại Yến từ trước đến nay!
- Tiểu Cửu không hiểu, thứ cho ta nói thẳng, Trích Tinh Lâu là căn cơ lập nghiệp của Thôi gia, một khi danh tiếng bị đánh vỡ, không phải đem Thôi gia kéo xuống nước sao? Xin hỏi Thôi đại gia vì sao lại hy vọng ta phá uy vọng của Trích Tinh lâu?
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm một lát hỏi.
Thôi Viễn Sơn lắc đầu, đem Trần Tiểu Cửu kéo sang một bên, buồn bã nói:
- Mọi việc có được tất có mất, Trích Tinh lâu tuy rằng là thành tựu của Thôi gia tại giới văn đàn, nhưng trên cao thì không khỏi lạnh, tài tử giai nhân khắp năm sông bốn biển đối với Trích Tinh lâu mưu cầu danh lợi thậm chí còn vượt qua cuộc thi khoa cử của triều đình. Trần công tử, ngươi cảm thấy loại chuyện này triều đình sẽ mặc kệ không lên tiếng, chịu đựng cục diện Thôi gia ở văn đàn hô mưa gọi gió sao?
Trần Tiểu Cửu liên tục gật đầu, xem ra Thôi đại gia quả nhiên không phải là phàm phu tục tử, đối với sự tình Thôi gia xem xét hết sức thấu triệt. Trong thiên hạ đều là đất của vua, hoàng đế của họ làm sao có thể cho phép một Thôi gia khống chế tâm trí của toàn bộ tài tử Đại Yến?
Lúc này hắn mới hiểu được chỗ chua xót của Thôi Viễn Sơn, gặp phải tình hình này cũng là do Thôi gia nhiều năm qua không có một người ra làm quan.
- Thôi đại gia đối xử chân thành với ta, cũng không sợ ta lấy chuyện này uy hiếp ngài sao?
Trần Tiểu Cửu cười hỏi ngược lại.
Thôi Viễn Sơn bất đắc dĩ cười nói:
- Không dối gạt công tử, Thôi gia từ khi bị hoàn cảnh này, từ trọng thần quốc sĩ, cho tới người buôn bán nhỏ, không người nào là không rõ ràng trong lòng, chỉ có điều là không ai dám nói ra mà thôi, ta há lại sợ?
- Thứ hai là lão tổ nhà ta từng phát thệ, Trích Tinh lâu một ngày chưa phá, lão liền bế quan một ngày, vĩnh viễn không gặp chúng ta! Mới đó đã mười năm trôi qua, Trích Tinh lầu vẫn như cũ không gì phá được, lại nói không biết lão tổ đã thành bộ dạng gì nữa! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lời nói của lão rất là thương cảm.
- Lão tổ tông đã mười năm không xuất hiện sao?
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ lão tổ tông không ăn không uống sao?
Thôi Viễn Sơn để tay sau lưng nói:
- Thật không dám dấu diếm, lời ngươi vừa nói cũng là điều mà ta quan tâm. Lão tổ nhà ta vì là người tu đạo, chuyện đó nông sâu thế nào ta cũng không dám đoán, nghĩ đến chắc không phải là giống người bình thường nữa! Mà từ khi bế quan đến giờ cũng chưa từng thấy ra khỏi mật đạo một lần.
Trần Tiểu Cửu thấy lời nói của Thôi Viễn Sơn không giống giả bộ, trong lòng có chút mờ mịt, chẳng lẽ lão tổ Thôi gia đã đắc đạo thành tiên? Thật là làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Hắn suy nghĩ nửa ngày nói:
- Thôi đại gia, nếu lão tổ ở trên Trích Tinh lâu, vậy thì ngươi vì sao không đi cầu ông ấy xuất quan? Ngài cũng không phải là người cổ hủ, như thế nào lại bó tay chờ chết?
Thôi Viễn Sơn lắc đầu thở dài:
- Công tử có điều không biết, phía trên tầng năm Trích Tinh lâu xảo đoạt thiên công, vì lão tổ tự mình thiết kế, ta muốn lên đó cũng không thể lên được. Nếu không công tử cứ lên tầng thứ năm xem thì sẽ hiểu ngay!
- Thì ra là thế!
Trần Tiểu Cửu lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lão tổ Thôi gia muốn đoạn tuyệt với nhân thế sao?
Thôi Viễn Sơn thấy bộ dáng nửa tin nửa ngờ của Trần Tiểu Cửu, lại thở dài:
- Ta thân là tộc trưởng Thôi gia, cảm giác sâu sắc được năng lực của mình hữu hạn, bước đi khó khăn, lại sinh ra một đứa con bất thành khí, đã sớm sinh ra tâm lý muốn an hưởng tuổi già, chỉ có điều ở trong gia tộc luôn cần phải có người ra mặt chống đỡ, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đành phải cố gắng làm thôi!
- Trần công tử, chỉ cần ngươi xông lên được đệ ngũ quan, phá lời thề của lão tổ thì hắn sẽ xuất quan, bày mưu tính kế cho ta và hậu bối, lấy tài trí ẩn chứa thiên địa của hắn, nhất định sẽ vì Thôi gia vạch ra một con đường sáng, Thôi Viễn Sơn ta cũng coi như hoàn thành một mối băn khoăn! Nếu không làm được, trên … sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông, dưới … sẽ có lỗi với mọi người trong tộc.
Trần Tiểu Cửu thở dài nói: Được, nếu Thôi đại gia tín nhiệm ta như thế, ta liền dùng hết sức xông lên, đợi ta qua được ngũ quan liền sẽ chất vấn lão tổ tông một chút, vì cái gì mà cố làm ra vẻ huyền bí, khiến cho hậu nhân Thôi gia phải chịu nhiều thiệt thòi?
Thôi Viễn Sơn cuống quít xua tay nói:
- Công tử không nên làm như vậy, cư xử với tổ tiên, phải lấy lễ để đối đãi, tuyệt không nên nói xằng nói bậy!
Trần Tiểu Cửu lại cười nói:
- Ta nói giỡn với Thôi đại gia thôi, ngài coi là thật sao!
- Một khi đã như vậy, toàn bộ đều dựa vào Trần công tử!
Thôi Viễn Sơn mang theo đám người Trần Tiểu Cửu lại bên cạnh thang trời, nhẹ nhàng vặn vào cơ quan một chút, chiếc thang chậm rãi bay lên lầu bốn.
Chúng tài tử giai nhân phía sau đều theo cái mộc thang đi lên lầu, Viên tử trình đúng là việc nhân đức không nhường ai, mang theo tiểu thư đồng nhẹ nhàng nhảy lên, liền là người đầu tiên vào được lầu bốn, chiếm một vị trí thật tốt.
Trần Tiểu Cửu đứng ở chỗ cũ, phóng mắt đánh giá, cảm thấy cùng lầu ba khác hẳn nhau là cổ mực và cổ hương, toàn bộ xung quanh không có cửa sổ, ánh sáng hôn ám, ở mỗi góc nhà có một ngọn nến, trong bóng đêm ánh sáng lập lòe, ánh sáng nến – chính là ngọn lửa nhược tiểu không gió mà cháy, cảm giác rất quỷ dị. Không gian tràn ngập khói trầm hương. Bốn vách tường màu cổ đồng treo đầy vật dùng để hiến tế. Trên sàn nhà có khắc bức tranh Thái Cực đồ phỏng theo kiểu cổ, Thái Cực đồ khuếch tán kéo dài, sinh Lưỡng Nghi, sinh Tứ Tượng, sinh Bát Quái, dần dần tạo thành một bộ đồ hình Cửu Cung Bát Quái, phát ra một cổ thần bí, hình như có cảm giác như đằng vân giá vũ.
Lại ở trong không gian ánh sáng mờ mờ này, phát ra một cỗ nồng động lạnh như băng và hiu quạnh, tuy rằng đang trong mua hè nóng bức, nhưng lại không cảm thấy được một tia khí tức ấm áp nào, nhất là nhóm tài nữ, đột nhiên nhìn thấy bài trí thần bí như thế, cả người run lên, sắc mặt trắng bệch, trong lòng nảy lên ý kinh hoàng.
Mọi người đang lúc mờ mịt khó hiểu, Thôi Viễn Sơn cất cao giọng nói:
- Lão tổ nhà ta cũng đã đề cập, trước tam quan cần làm là "Giác ngộ", đệ tứ quan cần làm là "Ngộ đạo", có cách thức tư duy hoàn toàn bất đồng!
- Thôi đại gia, ngài đừng thừa nước đục thả câu, công bố ra đề mục đi!
Thôi Viễn Sơn cười thần bí nói:
- Đệ tam quan này chỉ có một điều bí ẩn, lão tổ tông tự mình ra câu đố!
Một tài nữ khinh thường hỏi:
- Thôi đại gia, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn là một điều bí ẩn sao? Nếu là như thế này, kẻ bất tài như ta cũng có thể đoán ra một phần!
Mọi người đều gật đầu xưng phải.
Thôi Viễn Sơn mỉm cười lắc đầu, chờ tiếng nói mọi người dần nhỏ lại, buồn bã nói:
- Các vị tài tử, các ngươi đừng xem thường đệ tứ quan, khi ta thấy câu đố này, vắt óc suy nghĩ suốt ba ngày, lại không tìm ra được chữ nào, hơn nữa kỳ quái là, ta thậm chí ngay cả câu đố đưa lên lớp giảng bài cũng viết không được. Sau đó ta lại tự thân đến xin lão tổ tông viết đáp án, sau khi xem qua quả nhiên cũng nghĩ trăm lần nhưng vẫn không giải đáp được, không rõ lão tổ tông viết ký hiệu đó rốt cuộc có dụng ý gì! Huyền cơ trong này thật là quỷ thần khó dò!
- Còn có việc lạ bực này?
Các tài tử lập tức đã bị câu đố thần kỳ làm cho sắc mặt nổi lên tâm tư, đều thúc dục Thôi Viễn Sơn tiết lộ ra cấu đố thần kỳ này.
Thôi Viễn Sơn cười hướng Trần Tiểu Cửu nói:
- Công tử đã chuẩn bị tốt chưa vậy?
Trần Tiểu Cửu phong khinh vân đạm khoát tay nói:
- Thôi đại gia mời ra đề mục!
Thôi Viễn Sơn vỗ tay ba cái, chỉ thấy ngọn nến bốn góc tường nháy mắt phụt tắt, trong phòng một mảnh tối đen, nhóm tài nữ nhát gan kinh hô lên một trận.
Đang tối tăm hết sức, bỗng nhiên ở phía trước phòng chính sáng lên bảy điểm ánh sáng chói lọi – nến, ở ánh sáng – thấp thoáng dưới nến, một màn che màu đỏ từ trên trời phủ xuống, hai bên phân biệt có cái giá giữ chặt.
Mặt trên viết : , , , , , , , , , !
Nhìn cảnh tượng này, các tài tử trong lòng hoảng sợ, trợn mắt há mồm, lại nhìn đến mặt trên này, không biết cái ký hiệu này gọi là gì thì tâm tính thiện lương của bọn họ như tiến vào hố băng.
Ngọn đèn hôn ám, bầu không khí thần bí, ký hiệu hoang đường đã khiến cho bọn hắn tâm loạn như ma, không thể tiếp tục ổn định lại được.
Trần Tiểu Cửu đối với cảnh vật cố làm ra vẻ thần bí này chẳng qua là khẽ mỉm cười, không bởi vậy mà đầu óc loạn lên, hắn mỉm cười bình thản, đưa mắt nhìn ra xa, khi hắn thấy màn che màu trắng viết chi chít mười tổ ký hiệu, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của chính mình. Vẻ mặt hắn kinh ngạc miệng há to, hai mắt lóe ra hào quang kinh ngạc, cánh tay run rẩy vươn ra xa hướng màn che màu trắng, lẩm bẩm:
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…