Trần Tiểu Cửu không hề kinh ngạc trước câu đố khó thế này. Mà hắn biết rõ ràng, trên thế giới này, ít nhất ở đất nước Đại Yến này, không có sự tồn tại của con số Ả Rập. Nhưng hiện tại, con số Ả Rập lại thần kì xuất hiện trong câu đố của Thôi gia lão tổ, chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là có ý gì?
Hắn day day mắt, cẩn thận nhìn lại lần nữa, khẳng định cảnh tượng xuất hiện trước mắt không phải là ảo giác, trong nháy máy mồ hôi chảy ròng ròng, hắn thậm chí còn không dám nghĩ tiếp nữa.
Sự xuất hiện của loại con số này, chỉ có hai loại khả năng, một là con số này từ phương Tây truyền đến, chỉ là không được lưu truyền rộng rãi, số ít vài người biết mà thôi. Còn một khả năng khác là Thôi gia lão tổ cũng giống như mình, từ thế giới trước xuyên việt đến. Mặc dù khả năng thứ hai suy đoán nghe có vẻ trừu tượng và hoang đường, nhưng nhìn từ mấy đề mà các cửa ải trước đưa ra, Thôi gia Lão tổ hiểu được thập bát liên hoàn, Hàn Nặc tháp, lại còn cả sự sắp xếp Thất Tinh tụ hội từ thời niên cổ, những thứ này đều là kiếp trước biết rõ được.
Từ điểm này, thân phận của Thôi gia lão tổ vô cùng có khả năng là người xuyên việt đến.
Là thật vậy sao? Lẽ nào là thật vậy sao? Trên thế giới này, ngoài mình ra, không ngờ lại còn người xuyên việt khác? Nghĩ đến đây, hắn ngây người nhìn câu đố trên chiếc rèm cửa, chăm chú ngắm nhìn.
Thôi Viễn Sơn luôn luôn chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Trần Tiểu Cửu, Lão tổ tông ra những câu đố này thật khó, khó càng thêm khó, chưa bao giờ nghe thấy. Vậy mà Trần Tiểu Cửu lại có thể thành thạo giải được, tài trí của hắn có thể so ngang với Lão tổ tông.
Hiện tại Thôi Viễn Sơn phát hiện thấy Trần Tiểu Cửu nhìn những ký tự kì lạ trên rèm cửa, ánh mắt tràn đầy kích động, hắn không khỏi sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ lẽ nào Trần Tiểu Cửu lại biết những kí tự giống như bùa chú này.
- Trần công tử, ngươi có thể giải được câu đố này?
Thôi Viễn Sơn ngập ngừng hỏi.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu như có những con sóng lớn dào dạt, hai tai ù đi, nào có thể nghe thấy Thôi Viễn Sơn đang nói gì.
Thôi Viễn Sơn tiến lên phía trước, lớn tiếng nói:
- Trần công tử, Trần công tử...
- Hả... Ồ...
Trần Tiểu Cửu đang suy nghĩ xa xôi định thần lại, lấy tay lau mồ hôi, hơi thất thần nói:
- Thôi... Thôi đại gia gọi ta có việc gì?
Thôi Viễn Sơn thấy bộ dạng mơ màng trong lòng khó hiểu nói:
- Trần công tử có thể giải được câu đố này?
Trần Tiểu Cửu cố đè sự kích động trong lòng, đôi mắt phát ra ánh hào quang, hỏi lại:
- Thôi đại gia, ngài học cao tài rộng, có biết những kí tự trên rèm cửa là vật gì không?
Thôi Viễn Sơn lắc đầu đáp:
- Đó cũng là chỗ mà ta đang thắc mắc, ta đọc nhiều sách vở, nhưng lại chưa từng thấy những kí tự kì lạ như thế.
- Có khả năng là từ nước ngoài lưu truyền đến không?
Trần Tiểu Cửu căng thẳng hồi hộp hỏi.
- Tuyệt đối không có khả năng đó, Đại Yến đều không phải là thi hành chính sách bế quan tỏa cảng, thường có làm ăn buôn bán với nước ngoài, nếu như là từ nước ngoài truyền đến, ta đương nhiên là biết.
Thôi Viễn Sơn chắc như đinh đóng cột nói.
Trần Tiểu Cửu nghe câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Thôi Viễn Sơn, kích động vỗ tay, tâm trạng vừa mới định thần lại được, giờ lại bốc cháy ngùn ngụt. Hiện tại hắn khẳng định, Thôi gia Lão tổ tông rất có khả năng giống như mình, xuyên việt đến triều đại hiện tại này.
Thôi Viễn Sơn rất ngạc nhiên nói:
- Công tử, công tử biết những kí tự kì lạ này?
Trần Tiểu Cửu gật gật đầu nói:
- Những kí tự này, ta đã quá quen thuộc rồi.
Thôi Viễn Sơn đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt vừa hổ thẹn lại vừa khâm phục nói:
- Trần công tử quả nhiên là tài cao học rộng, ngay cả những kí tự kì lạ thế này ngươi cũng biết, Thôi mỗ ta thật sự lấy làm xấu hổ.
- Ta đã từng nghiên cứu tường tận ba ngày, nhưng cũng không thu được kết quả gì, còn Lão tổ tông nhà ta lại nói, câu đối này là " Ngộ đạo", nói khó không khó, nói dễ không dễ, chỉ cần nhận ra được huyền cơ trong đó, là có thể hiểu ra được.
- Lão tổ tông nói không sai chút nào. Câu đố này đúng là phải ngộ đạo.
Trần Tiểu Cửu tán dương nói.
- Trần công tử thật sự có thể giải câu đố này? Nếu đã như vậy, ta cho công tử thời gian là một canh giờ được không? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Thôi Viễn Sơn quyết định nói.
- Thôi đại gia khách khí rồi, không cần tốn thêm thời gian nữa, đáp án câu đố này ta đã tìm ra rồi.
Trần Tiểu Cửu hăng hái nói.
Thôi Viễn Sơn kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm. Ngộ đạo ngộ đạo, lẽ nào thật sự nhanh như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn câu đố trên rèm cửa, lắc đầu cười khổ. Câu đố này trong mắt mọi người là khó nhất, nhưng trong mắt hắn lại là dễ nhất. Hắn là một đặc công giải mã, nhân viên tình báo, con số chính là bạn của hắn, là toàn bộ cuộc sống của hắn, những mật mã kiếp trước hắn giải được đếm không xuể, mà đẳng cấp, độ khó của câu đố trước mắt này so với những mật mã hắn từng giải thì không là gì cả, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, là đã có thể biết được đáp án của câu đố này.
Các tài tử đều không giải được, theo bọn họ, những kí tự kì lạ này không biết là gì, rốt cuộc phải làm thế nào mới giải được câu đố đây. Đang trong lúc không hiểu ra sao, đột nhiên nghe thấy Thôi Viễn Sơn cất cao giọng nói:
- Lấy giấy và bút ra đây.
Ngay tức khắc, văn phòng tứ phẩm đã được chuẩn bị xong, Trần Tiểu Cửu vén tay áo lên, cầm bút viết:
-
Hai gia đinh cầm đáp án mà Trần Tiểu Cửu vừa viết ra giơ ra trước mặt các tài tử, các tài tử mặc dù nhìn thấy đáp án của Trần Tiểu Cửu, nhưng vẫn mờ mịt khó hiểu, không ngớt hỏi:
- Thôi đại gia, đáp án mà Trần công tử viết là chính xác?
- Đợi ta xem!
Hai gia đinh mang đáp án đến trước mặt Thôi đại gia, hắn nhìn chăm chú, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lóe ra ánh hào quang, rồi quay lại nhìn Trần Tiểu Cửu, nắm chặt cánh tay Trần Tiểu Cửu, cả người run rẩy, lắp bắp, không ngờ lại kích động đến nỗi không nói lên lời.
Các tài tử thấy Thôi Viễn Sơn đột nhiên kích động thành bộ dạng thế này, trong lòng không hiểu cho nên ai ai vẻ mặt cũng đầy thắc mắc.
Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói:
- Thôi đại gia, ngài sao vậy? Ngài nói xem, đáp án của ta, rốt cuộc có đúng không?
Thôi Viễn Sơn ánh mắt đầy kì vọng nhìn ra hàng rào bên ngoài, đột nhiên quay người lại cúi lạy Trần Tiểu Cửu một cái, mắt đẫm lệ nói:
- Câu đố này ta nghiên cứu kĩ càng ba ngày mà cũng không thu được kết quả gì, Trần công tử tài cao, không ngờ chỉ trong phút chốc đã giải được câu đố mà đích thân Lão tổ tông ra, Thôi mỗ ta, theo không kịp.
Trần Tiểu Cửu không dám nhận đại lễ của Thôi Viễn Sơn, vội vàng đỡ hắn dậy nói:
- Thôi đại gia nói nghiêm trọng rồi, Tiểu Cửu không tài, chỉ là may mắn mà thôi, ngài một thế hệ đại gia, ta vô cùng bái phục.
Thôi Viễn Sơn dùng tay áo lau những giọt nước mắt kích động, vẻ mặt thắc mắc hỏi:
- Trần công tử đại tài, có thể kết hợp câu đố và đáp án lại giải thích cho mọi người biết được huyền cơ trong đó không?
Các tài tử nghe thấy lời này, đều ào ào nói:
- Mời Trần công tử chỉ bảo... Mời Trần công tử chỉ bảo...
Trần Tiểu Cửu nhìn mọi người, phất tay lên nói:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ thử đem mối quan hệ giữa câu đố và đáp án giải thích cho mọi người nghe.
- Thôi đại gia, có thể cho người viết đáp án lên rèm cửa, mười tổ kí tự lần lượt tương ứng từng câu đáp án, để cho mọi người nhìn được rõ ràng.
Trần Tiểu Cửu nhỏ giọng nói.
- Như vậy thì tốt quá!
Thôi Viễn Sơn quay người nói:
- Thôi Tư Quý, ngươi lấy thang lại đây, rồi viết đáp lên trên.
Tiểu đạo đồng nhìn thẳng vào mắt Trần Tiểu Cửu, bĩu môi, trông vẻ tức giận, tuy nhiên vì hắn giả danh làm Thôi Tư Quý, gia chủ lên tiếng, hắn sao có thể không đi làm? Cho dù hắn trèo tường vượt rào như cơm bữa, nhưng lúc này hắn cũng không thể không giả bộ bộ dạng ngốc ngếch vụng về, trèo lên thang ghi lại đáp án, trong lòng cũng thấy tò mò, đáp án này rốt cuộc sao mà có được?
Mọi người nhìn lên phía trên thấy viết:
- , , , , , , , , ,
- , , , , , , , , ,
- Các vị tài tử có phát hiện ra đầu mối gì không?
Trần Tiểu Cửu cười hỏi.
Các tài tử vẫn không hiểu được, ai ai cũng nhìn chăm chú vào Trần Tiểu Cửu, ánh mắt lóe ra khát vọng mong ngóng.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào rèm cửa mỉm cười nói:
- Câu đố này đúng như Thôi gia Lão lão tổ nói, là phải có ngộ tính và biết vận dụng rất kỳ diệu, nếu như để ta nói ra, lại khó như lên trời.
Những tiếng hối tiếc của chư vị tài tử vang lên, Trần Tiểu Cửu nhìn quang bốn phía rồi nói:
- Nhưng, ta lại có thể nói cho mọi người biết quan hệcủa câu đối với đáp án của câu đố. Mời các vị tài tử nhìn kĩ, mỗi tổ câu đố và đáp án, trên dưới thành một tổ, mỗi tổ luôn có một kí tự giống nhau, vị trí giống nhau, trên dưới đồng nhất cùng một kí tự duy nhất xuất hiện, nói kĩ như vậy, mọi người có thể thấy được rõ ràng, có thể hiểu ra được.
Mọi người nghe thấy Trần Tiểu Cửu chỉ bảo, quay lại nhìn tỉ mỉ lần nữa, phát hiện đúng như lời hắn nói, trong lòng thầm thán phục, coi Trần Tiểu Cửu như người trời.
Trần Tiểu Cửu thong thả đi vài bước rồi nói:
- Đây chính là chỗ tương thông giữa câu đối và đáp án, nếu như không so sánh như vậy, sao có thể nhìn ra được? Nhưng nếu như mọi người muốn biết ta làm thế nào mà nghĩ ra được, ta chỉ có thể nói cho mọi người rằng, đó là ta đoán mò ra thôi.
Mọi người nghe thấy lời ấy, bất giác sửng sốt.