Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương : Ngủ đều cười trộm
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Thời gian còn lại là nửa tiếng cuối cùng, trên ghế giám khảo dần dần trở nên lắng lại.
Mọi người trên ghế giám khảo sắc mặt lúc này rất nghiêm túc. Đại sư dự thi hôm nay hoặc ít hoặc nhiều đều có chút quan hệ với bọn họ. Càng không cần nói như Lý Dương, Tề Hải Dương và Hoàng Hạo là người có quan hệ thầy trò hoặc cha con với các giám khảo.
Tuy bọn họ là giám khảo, có thể công bằng, công chính đối với trận đấu. Nhưng trong nội tâm, không tránh được đối với người có quan hệ với mình thân cận một chút. Tất nhiên cũng hi vọng những người đó giành được thứ tự tốt.
Có thứ tự tốt, trên mặt bọn họ cũng được rạng rỡ. Đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Lúc này Tề lão chính là như thế. Ông đang nhìn chăm chú vào tác phẩm trên tay Tề Hải Dương, bình tĩnh mà xem xét. Tác phẩm như thế làm rất không tồi, tuyệt đối phù hợp với thực lực của đại sư đỉnh cấp của Tề Hải Dương.
Tuy nhiên bây giờ đang thi đấu, còn là tiêu chuẩn của thi đấu đại sư cao nhất. Đối với Tề Hải Dương ít nhiều có chút ảnh hưởng. Hiện nay anh ta làm ra tác phẩm như thế, đối với chính anh ta mà nói, chỉ có thể tính là cao một chút, không phải là tác phẩm đỉnh cấp.
Điều này khiến trong lòng Tề lão ít nhiều có chút tiếc nuối. Nếu có thể ở trong trường hợp này làm ra tác phẩm đỉnh cấp. Tác phẩm sau này của Tề Hải Dương đều không thể siêu việt, vậy ý nghĩa đối với ông càng trọng đại hơn.
Đương nhiên, Tề lão chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi. Hôm nay biểu hiện của Tề Hải Dương đã rất không tồi rồi.
Thi đấu công khai, trong một môi trường xa lạ, xung quanh có nhiều người như vậy, có thể làm ra được tác phẩm như thế đã không dễ. Nếu là chính ông hạ đài, cũng không chừng có thể biểu hiện tốt hơn con trai là bao nhiêu.
Sau khi cẩn thận quan sát tác phẩm của Tề Hải Dương, Tề lão thuận tiện còn nhìn Hành Khải, Hoàng Hạo cùng với tác phẩm của Chu Diệp.
Hôm nay có thể có nhất quyết cao thấp thực lực với Tề Hải Dương cũng chỉ có mấy người bọn họ. Còn về Lý Dương chính ban giám khảo bọn họ cũng nhìn không thấu. Tất cả đều chỉ có thể đợi đến công bố cuối cùng.
Biểu hiện của mấy người này cũng không tồi. Ít nhất hiện nay mà nói không kém Tề Hải Dương. Mấy người này có thể nói là đang nối tiếp nhau, cụ thể thứ tự nên sếp như thế nào, cuối cùng cần bọn họ các giám khảo đến để phán đoán tường tận.
Tuy nhiên có một điểm Tề lão đã có thể khẳng định. Lần này sếp trước nhất định là mấy người bọn họ.
Thời gian chỉ còn lại nửa tiếng cuối cùng. Mười mấy vị đại sư chạm ngọc trên đài vẻ mặt lúc này cũng mỗi người một vẻ. Tề Hải Dương, Hoàng Hạo bọn họ mang theo đều là thần sắc tự tin, là đại sư đỉnh cấp, bọn họ có tư cách tự tin.
Hành Khải rõ ràng càng tự nhiên một chút. Gần như không phải để ý như vậy. Còn Chu Diệp từ trên mặt anh ta không nhìn ra nhiều biểu cảm lắm. Lần này Chu Diệp dự thi mục đích vốn là giao lưu học hỏi. Anh ta biết tình hình của mình, giành được thứ nhất căn bản không thể nào, không có lòng đoạt quán quân. Anh ta thản nhiên rất nhiều.
Có thể thông qua trận đấu lần này để người khác lần nữa tiếp nhận mình, mói là mục đích quan trọng nhất của anh ta.
Nhiều người như vậy, khiến mọi người nhìn không thấu vẫn là Lý Dương.
Ngay từ đầu Lý Dương đứng dậy, không ngồi xuống. Vẫn luôn nhắm mắt đứng ở đó. Một tay Phỉ Thúy một tay Ngô Côn Đao làm việc, ở giữa chỉ ngừng một lúc, vẫn là lúc cố định lại Ngô Côn Đao mới tạm dừng.
Một con dao, một khối nguyên liệu, không ai còn đơn giản hơn Lý Dương.
Máy đánh bóng không ngừng vang lên, rất nhiều người đều bắt đầu kết thúc đánh bóng cuối cùng. Lúc những đại sư đánh bóng, vẫn nhìn tác phẩm của người khác, trong lòng thầm so sánh với mình.
Qua so sánh, bọn họ ít nhiều hiểu được thành tích của tác phẩm của mình.
Một vài đại sư tự biết rõ mình sau khi nhìn tác phẩm của bọn Hoàng Hạo, lập tức hiểu. Mấy thứ tự đầu của thi đấu lần này không cần phải nghĩ nữa. Bọn họ cạnh tranh, chỉ có thể là mấy thứ tự sau.
Đối với thiểu số vài người mà nói, có thể tranh được trước thứ mười chính là thắng lợi rất lớn. Đương nhiên cũng có những người không can tâm. Nhưng La Thuỵ Hoa của Yết Dương, anh ta ốn muốn đoạt quán quân, không ngờ đến thi đấu lần này xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, chỉ có thể đi cạnh tranh số thứ năm thứ sáu.
- Có mười lăm phút cuối cùng!
Ghế giám khảo, Hồng Lão đột nhiên nói với Trần Vô Cực một câu. Câu nói này nghe sao đều có ý nhắc nhở.
- Ta biết!
Trần Vô Cực thản nhiên gật đầu. Tuy nhiên, mày ông nhíu chặt lại, nhắc nhở của Hồng Lão ông hiểu rõ, còn mười lăm phút cuối cùng, Phỉ Thúy của Lý Dương còn chưa bắt đầu đánh bóng.
Trong sân thi đấu lúc này, ngoài Lý Dương ra, tất cả các đại sư khác đều đang đánh bóng. Bước này vô cùng quan trọng, đánh bóng tốt xấu trực tiếp quan hệ đến chất lượng cuối cùng của tác phẩm.
Nếu đánh bóng không tốt, các bước trước đó làm tinh tế hơn, kết quả cuối cùng cũng sẽ suy giảm.
Đây mới là nguyên nhân Hồng Lão nhắc Trần Vô Cực. Chỉ còn mười lăm phút cuối cùng nữa. Lý Dương còn chưa bắt đầu đánh bóng, sao nhìn đều có chút không thích hợp.
Lúc này, trên tay Lý Dương không phải là dao ngọc khiêm tốn kia, mà là một tác phẩm ngọc khí chân chính. Không qua đánh bóng cuối cùng, Lý Dương làm tốt nữa, đều không thể giành được thành tích tốt.
Nếu Lý Dương cuối cùng không thể hoàn thành bước này, bọn Hồng Lão đều tin rằng, thành tích cuối cùng của Lý Dương có thể là bước đệm.
Trong miệng Trần Vô Cực đang trả lời, ánh mắt tiếp tục nhìn Lý Dương, trên mặt bất giác mang theo một chút lo lắng.
Tuy Lý Dương đã mang lại cho ông rất nhiều niềm vui bất ngờ khiến ông đối với thu hoạch hôm nay vô cùng thoả mãn. Nhưng lúc lòng người không được lấp đầy, chính Trần Vô Cực cũng hi vọng hôm nay Lý Dương giành được thứ tự tốt.
Ít nhất không phải vì những sai lầm không nên xuất hiện mà tiếc nuối.
Lý Dương lãng phí rất nhiều thời gian trước đó, sau đó chỉ dùng dao khắc để chạm khắc, tốc độ tự nhiên chậm hơn người khác một chút. Nếu thật sự vì các cái này khiến Lý Dương mất đi thời gian đánh bóng, chắc sau thi đấu đối với Lý Dương cũng là một đả kích.
Trần Vô Cực nghĩ đến các điều này, bọn người Hồng Lão cũng đều nghĩ đến rồi. Cho nên mới nói một câu như vậy với Trần Vô Cực. Đáng tiếc là, bọn họ nói cũng vô ích, Trần Vô Cực không thể đi nhắc nhở Lý Dương.
Làm giám khảo, bọn họ làm như vậy là phạm quy.
- Còn mười phút cuối cùng!
Trong miệng của Hà Kiệt khẽ nói một câu, anh ta đối với mọi vật Lý Dương làm cũng không biết. Tuy nhiên anh ta có lòng tin với Lý Dương cũng là mù quáng. Anh ta tin rằng lần này Lý Dương nhất định sẽ giành được thành tích tốt.
Loại tin tưởng này, nơi bắt nguồn trước đây là biểu hiện của Lý Dương, Lý Dương chưa từng khiến anh ta thất vọng.
- Mười phút!
Vương Đức lại nhíu mày, anh ta làm việc ở Quảng Châu, từng có giao thiệp một khoảng thời gian với cục công nghiệp nhẹ, đối với phương diện ngọc khí có một chút hiểu biết như vậy. Biết bước đánh bóng rất quan trọng với chạm ngọc.
Mà lúc này, Lý Dương rõ ràng không có ý đánh bóng.
Thật sự như vậy, ảnh hưởng với Lý Dương chắc chắn cực lớn.
- Mười phút sau có thể biết được kết quả rồi, Lão Vương, có muốn đánh cuộc không?
Hà kiệt không chú ý đến lo lắng trên mặt Vương Đức, lại hưng phấn nói một câu. Anh ta không hiểu chạm ngọc, nhưng tín nhiệm của anh ta với Lý Dương là mù quáng. Lúc này đối với Lý Dương vô cùng xem trọng.
- Đánh cuộc cái gì?
Vương Đức quay đầu nhìn Hà Kiệt một cái. So sánh hai người Vương Đức bình tĩnh điềm đạm hơn một chút, Đây có lẽ có liên quan đến nơi anh ta đến rất sớm. Hà Kiệt gần đây mới rèn luyện.
- Đánh cược thành tích của Lý Dương, tôi cược cậu ta thứ nhất!
Hà Kiệt cười hì hì, anh ta vốn muốn cược Lý Dương giành được ba hàng đầu. Nhưng nói ra miệng ma xui quỷ khiến biến thành thứ nhất. Tuy nhiên nếu nói ra miệng rồi, Hà Kiệt cũng không sửa lại.
Huống hồ anh ta rất tin tưởng, Lý Dương nhất định sẽ không khiến anh ta thất vọng.
- Được. Tôi đánh cược với anh, cược gì!
Vương Đức khẽ cười, tương đối tin tưởng Lý Dương, anh ta rõ ràng không bằng Hà Kiệt. Tuy nhiên anh ta là cậu em vợ của Lý Dương, có quan hệ thân hơn một ít với Lý Dương.
- Cược một việc đi, người thua cuộc,phải có gắng trong phạm vi và năng lực đáp ứng một việc của đối phương!
Hà Kiệt chậm dãi nói, mắt Vương Đức sáng lên, sâu sâu nhìn Hà Kiệt một cái, sau đó chậm dãi gật đầu:
- Được, giao ước này ta nhận!
Hà Kiệt cười lên, trên mặt Vương Đức cũng lộ ra nụ cười.
Đây xem như một giao ước nho nhỏ, thật thứ liên quan bên trong cũng rất nhiều. Đặt cược như thế, bất kể ai thua ai thắng, quan hệ hai nhà Hà Vương tương lai đều có thêm một bước tiến.
Giao ước này như một lời hứa, huống hồ vẫn là lời hứa hẹn trong phạm vi năng lực làm ra.
Hơn nữa, hứa hẹn nay bất kể ai giành được đều không dễ sử dụng.
Có hứa hẹn này, quan hệ của Vương Đức và Hà Kiệt sẽ rõ ràng càng gần hơn một bước, điều này tương đương một cây cầu nối giữa hai người. Quan hệ hai người như thế không chỉ vì Lý Dương.
Một điểm quan trọng nhất, cấp bậc hai người hiện nay đều không tính là cao. Hứa hẹn này xem như không là gì, đợi đến sau này, sau khi hai người trưởng thành, hứa hẹn này có thể rất quan trọng.
Thật sự đến lúc bọn họ ở địa vị cao, hứa hẹn như thế rõ ràng hiệu quả cũng ngày càng cao.
Sau khi Hà Kiệt nói ra đặt cược, Vương Đức lập tức hiểu được ý của đối phương, Hà Kiệt có ý tốt, kết minh với Vương gia. Có được quan hệ tốt cũng là nguyện vọng của bọn họ. Hà Kiệt đưa ra giao ước này, Vương Đức không có bấy cứ lý do nào để từ chối.
Giao ước nho nhỏ hoàn thành xong, thời gian chỉ còn lại năm phút cuối cùng.
Hơn nửa các đại sư chạm ngọc đã đánh bóng sáp, hoàn thành tác phẩm của mình. Bọn họ làm tác phẩm tốt dùng vải lụa bọc lại, lát nữa sẽ chuyển đến trước mặt ban giám khảo tiến hành bình chọn công khai.
Ngày chung kết cuối cùng, các giám khảo sẽ công khai bình chon tác phẩm của các đại sư. Không còn cầm đến phía sau, thương lượng.
Đây cũng là biểu hiện công khai công chính.
Ba phút cuối cùng, hầu hết các đại sư chạm ngọc đều đã kết thúc công việc rồi.
Bọn họ tính toán thời gian làm việc rất nhanh. Vận dụng thời gian hợp lý, lúc này kết thúc công việc. Không những lợi dụng thời gian triệt để, còn thể hiện khả năng điều khiển của mình đối với tác phẩm.
Hai phút cuối cùng, Chu Diệp khẽ thở dài, dùng vải lụa che tác phẩm của anh ta lại. Lúc này còn đang làm việc cuối cùng, chỉ còn lại bốn người, trong bốn người này có ba người cũng sắp kết thúc công việc.
Lúc một phút cuối cùng, Trần Vô Cực theo bản năng nhìn vào đồng hồ điện tử khổng lồ, đến lúc này, Lý Dương đều không đánh bóng. Đây có nghĩa, ngọc khí này của Lý Dương, đã không có thời gian đánh bóng.
Ít nhiều này làm cho Trần Vô Cực có chút tiếc nuối. Nhưng vừa nghĩ đến thu hoạch của hôm nay. Lòng ông lại cân bằng. Người phải biết đủ, chỉ điểm này Lý Dương thu được Thái cực bí truyền, đủ để khiến ông ngủ đều cười rồi.