Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Hiện Ẩn Pháp là một trong những thủ đoạn để che dấu bảo bối, đến nay vẫn có truyền lưu, chẳng qua là thực hiện rất phiền phức nên rất ít người dùng.
Cái gọi là Hiện Ẩn Pháp chính là đem đồ cổ ngụy trang thành hàng giả hiện đại.
Ở thời cổ đại có một số người có được bảo bối vốn không nên có, hoặc là không đủ năng lực để bảo vệ bảo bối cho nên vì bảo tồn nó họ đã dùng tới thủ đoạn ngụy trang. Họ đem đồ tốt biến thành đồ xấu, đem đồ cổ biến thành đồ hiện đại, như vậy thì sẽ không có ai dòm ngó chúng, họ có thể an toàn lưu giữ nó.
Hiện Ẩn Pháp có từ nguyên nhân này, nó do ai phát minh thì không biết, nhưng từ thời Tống là đã có Hiện Ẩn Pháp, chúng thịnh hành nhất là vào thời Thanh. Tới thời hiện đại do pháp luật đã hoàn mỹ hơn nhiều, phương pháp bảo tồn cũng nhiều hơn xưa cho nên phương pháp này rất ít người sử dụng.
Liễu lão biết Hiện Ẩn Pháp nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy một món đồ như thế, chờ Chu lão nói đến thì ông mới nhìn kỹ cái lò một lần nữa, rốt cục ông cũng thấy được chỗ không đúng của nó.
-Tiểu Lý, cậu thật lợi hại, vật thế này mà cậu cũng tìm được, xem ra chúng tôi không phục là không được rồi
Sau khi xem hiểu, Liễu lão cảm thán một câu, Chu lão cũng có cảm giác như vậy, nếu không có Lý Dương luôn nhắc nhở thì ông cũng không thể nhìn ra thứ này có gì không đúng.
-Ngài đừng nói như vậy, tôi chỉ là may mắn mà thôi
Lý Dương có chút đỏ mặt, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới Hiện Ẩn Pháp, nhưng mà hắn sẽ không chủ động nói ra điều này, nếu không thì hắn sẽ gặp phiền toái khi phải giải thích nữa.
-Vận may nữa, bọn tôi cũng muốn có được vận may như cậu đấy
Chu lão liếc mắt xem thường, Nguyệt Đăng, Tuyên Đức Lô dùng Hiện Ẩn Pháp, còn có những cao cấp Phỉ Thúy đã giải ra, vận may của Lý Dương làm cho hai ông lão có chút ghen tị rồi.
-Chu lão, ông xem thứ này có phải là thời Tuyên Đức hay không?
Liễu lão ngồi thẳng dậy, khuôn mặt có chút nghiêm túc, có thể sử dụng Hiện Ẩn Pháp chứng tỏ nó khogn phải là vật tầm thường, dùng thời Thanh để che giấu thì thứ này ít hất cũng có từ thời Minh. Nếu là vật bình thường thì không cần phải che giấu, cũng chỉ một ít vật phẩm thời Tuyên Đức mà mọi người mơ ước mới cần che giấu.
Chu lão nói:
-Bây giờ còn khó mà nói, cần phải xóa những che giấu trên cái lò thì mới biết được, nhưng mà tôi đoán là thứ này có từ thời Tuyên Đức
Hiện tại ngay cả Chu lão cũng xem trọng cái lò này, thật hi vọng nó là một bảo bối thời Tuyên Đức.
Ngô Hiểu Lỵ mở to mắt nhìn, cô không ngờ cái lò này thật sự có vấn đề, Tuyên Đức Lo thời Tuyên Đức, đây tuyệt đối là một bảo bối, không ngờ thứ này cũng bị Lý Dương phát hiện.
Âu Dương Lượng cũng ngây dại, đối với một người làm trong công ty bán đấu giá, hắn hiểu rất rõ giá trị của cái lò thời Tuyên Đức này, vật như vậy mà bán đấu giá thì giá cả tuyệt đối là trên trời.
-Tiểu Lý, cậu có thể tẩy lớp ngụy trang của nó để chúng tôi xem diện mạo đích thật của nó không?
Liễu lão lại quay đầu lại nhìn Lý Dương, Chu lão so với Liễu lão còn sốt ruột hơn, ông càng khát vọng muốn biết cái lò này có phải là lò thời Tuyên Đức hay không.
Lý Dương đỏ mặt rồi cười khổ nói:
-Liễu lão, tôi cũng rất hi vọng muốn nhìn thấy diện mạo thật của nó, nhưng mà tôi không biết làm cách nào để tẩy lớp ngụy trang của nó
Lý Dương nói đều là sự thật, hắn có biện pháp xóa Ngụy Trang, nhưng không thể cam đoan là không làm tổn hại tới cái lò được, cái lò này đã được mọi người nhận định có từ thời Tuyên Đức, nếu cái lò này mà có tổn thương thì sẽ làm cho mọi người đau lòng.
Liễu lão và Chu lão nhìn nhau rồi đột nhiêu nỏ nụ cười, sau đó là cười lớn lên.
-Ha ha, tiểu Lý, rốt cục cũng có thứ cậu không biết? Ha ha
Liễu lão vui vẻ cười to, biểu hiển của Lý Dương từ trước tới nay làm cho bọn họ rất buồn bực, một người tuổi còn trẻ, đáng tuổi cháu của họ không ngờ ngay trên phương diện họ đắc ý nhất vượt qua họ, điều này làm cho hai ông lão rất không vui, hiện tại rốt cục cũng nhìn thấy thứ mà Lý Dương không biết.
Nhưng mà như vậy thì mới bình thường, nếu Lý Dương thật sự cái gì cũng biết thì bọn họ về nhà ôm cháu cho xong, nhường thiên hạ lại cho người trẻ tuổi là vừa.
-Phương pháp giải trừ ngụy trang tôi biết một chút, ngụy trang khó nhưng trừ đi ngụy trang lại dễ, chỉ cần có công cụ là được, nếu cậu đồng ý thì chúng ta ngay lập tức giả trừ ngụy trang
Chu lão vẫn nở nụ cười, nhưng mà giọng điệu đã thoải mái hơn nhiều, Chu lão cũng có cam giác giống như Liễu lão vậy, nhìn thấy Lý Dương có chỗ không hiểu bọn họ rất vui.
-Có thể, nếu như ông đã biết cách vậy thì làm phiền ông vậy
Lý Dương lập tức gật đầu, bị hai ông lão cười một cái cũng chẳng có gì, huống chi bọn họ không phải thật sự là chê cười mình.
Chu lão gật gật đầu rồi gọi hai gã nhân viên vào bào bọn họ đi mua vài thứ.
Thừa dịp hai người đi ra ngoài, Chu lão và Liễu lão một lần nữa cẩn thận nhìn cái lò, hai người càng xem càng cảm thán.
Không đến hai mươi phút, hai người kia đã mang về một cái chậu và một cái chai đựng chất lỏng, nhìn thấy mấy thứ này Chu lão lập tức đứng lên rồi tự mình nhận lấy.
Ở bên kia, Liễu lão không ngờ lại ngồi pha trà, chỉ là lá trà có chút nhiều, một chén trà có tới ba bốn phần là là trà rồi.
Liễu lão trước tiên đổ lên có lò một ít nước khoáng, sau đó dùng nước torng cái chai kia đổ vào lò theo một tỉ lệ nào đó, bên trong cái chai là thứ gì Lý Dương không biết, nhưng mà hắn ngửi được mùi cồn.
Chu lão cẩn thận mang cái lò lại, sau đó lại lấy ra một cái khăn mặt nhẹ nhàng chấm vào thứ nước trong cái chai rồi lau bề mặt cái lò, mỗi khi lau một chút Chu lão đều cẩn thận nhìn, sau đó lúc thì thêm lúc thì bớt đi thứ nước trong cái chai kia.
Một lát sau, Chu lão thu hồi cái chai lại rồi đem cái lò cận thận bỏ vào thùng nước rồi tiếp tục lau chùi.
Sau mỗi lần lau chùi thì trên cái lò có cái gì đó bung ra, diện mạo thật của nó từ từ xuất hiện.
Sau khi Chu lão lau xong thì Liễu lão mang xác trà đến rồi đặt trên thân lò từ từ chà xát. Một lát sau, màu sắc của cái lò càng thêm đậm màu đồng làm cho người khác có cảm giác hoa mắt.
Lúc này Lý Dương mới biết được Liễu lảo pha trà là vì tẩy lớp ngụy trang của cái lò, vừa rồi Lý Dương còn tưởng rằng Liễu lão thích uống trà đậm, lúc đó hắn còn không ngừng cảm thán nữa.
Khoảng nữa giờ sau, Chu lão cẩn thận lấy cái lò ra rồi dùng khăn mặt lau sạch sẽ, cuối cùng ông nhẹ nhàng đặt cái lò lên bàn.
Liễu lão và Chu lão nhìn thoáng qua nhau, hai người đều thấy được trong mắt đối phương lộ ra một tia kích động, cái lò trước mắt này quả thật là Tuyên Đức Lô thời Tuyên Đức, sau khi tẩy đi lớp ngụy trang thì những điểm đặc thù của nó cuối cùng cũng lộ ra.
-Đây là một cái Tuyên Đức Lô thật sự
Ngô Hiểu Lỵ có chút ngây ngốc thì thào nói, Tuyên Đức Lô cô đã gặp qua vài cái nhưng không có cái nào làm cô rung động như cái này.
Quả thật là Tuyên Đức Lô chính tông, hai người nhìn chỗ này này, thật không ngờ là người làm ngụy trang chỉ để che giấu điểm này
Liễu lão cầm lấy cái lò rồi thở dài rồi chỉ vào những chữ ở phía dưới thân lò:
-Tuyên Đức Lô chính tông thường có khắc ký hiệu để nhận biết, ký hiệu này ngay từ đầu đã bị che giấu nên hai ông lão chúng tôi từ đầu không thể nhìn ra cái gì
Liễu lão hít vào một hơi rồi nói tiếp:
-Tính tới thời điểm hiện tại thì có ba ký hiệu nhận biết Tuyên Đức Lô chính tông, cái thứ nhất chính là từ Minh, mọi người nhìn xem, phía trên từ Minh này có một bộ khẩu phải không?
Ngô Hiểu Lỵ vội vào nghiêng đầu vào nhìn, từ Minh này quả thật là không giông bình thường, liễu lão không nói thì sợ rằng mọi người đã không chú ý tới, nhưng mà Lý Dương đã sớm biết nên cũng không kinh ngạc gì.
-Ký hiệu thứ hai là phía trên từ Đức, mọi người nhìn thử xem
Liễu lão lại chỉ từ Đức, Ngô Hiểu Lỵ nhìn một chút, quả nhiên là có điểm khác, phía bên trái còn lộ ra một cái biên.
- Ký hiệu thứ ba chính là từ Niên, Tuyên Đức Lô chính tông sẽ có thêm một nét ở trên từ Niên
Liễu lão nói xong lại tiếp tục chỉ về phía cái lò, hơn ông còn đem cái lò giao cho Chu lão.
Sau khi Chu lão tiếp nhận thì khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
-Tôi sưu tầm được vài cái Tuyên Đức Lô nhưng không có cái nào là chính tông cả, mấy năm trước may mắn ở hội bán đấu giá Pháp thấy được một cái chính tông, chỉ tiếc là lại bị một người nước ngoài mua mất làm cho tôi tiếc nuối một thời gian dài. Mà cái Tuyên Đức Lô trước mắt này so với cái kia còn tốt hơn, bảo tồn càng đầy đủ, có thể nói là quốc bảo
Chu lão nói xong thì ánh mắt đã có chút ướt át, một nhân viên bên cạnh vội vàng bước lên đưa cho ông một cái khăn mặt, Chu lão xoa xoa mặt rồi uống một ngụm trà, tâm tình kích động từ từ ổn định lại.
-Đúng vậy, có thể như vậy thì phải kể công của Hiện Ẩn Pháp, nhưng mà quan trọng hơn là nó gặp phải tiểu Lý chư để cho hai người chúng tôi gặp thì cũng chưa chắc đã nhận ra
Liễu lão rất là cảm thán nói, nói xong ông còn liếc mắt nhìn Lý Dương, Chu lão cũng mãnh mẽ gật đầu, hai mắt mang theo thần sắc cảm kích, hai ông lão đều rất có cảm tình với văn hóa cổ Trung Quốc nên khi Lý Dương giúp được một việc lớn như vậy thì hai người rất là cảm thán..
stevenqb
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ