Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Chu lão đặt Tuyên Đức Lô trước mặt Lý Dương, hai mắt còn mang theo sự không nỡ.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một người phụ trách hơn năm mươi tuổi đi tới, chỉ một lát như vậy mà bên ngoài trời đã tối rồi. Khi tới thời gian ăn cơm chiều nhưng người phụ trách này không thấy hai vị chuyên gia xuống nên lập tức đi hỏi, sau khi biết được hai người đang ở Thành đồ cổ Vân Châu thì hắn ngay lập tức chạy tới.
Khi thấy ba vị chuyên gia đều ở đây nên hắn thở ra một hơi, .
Người phụ trách đi đến rồi nhẹ nhàng khom người chào rồi nói:
-Liễu lão, Chu lão, Lý chuyên gia, tiệc tối đã chuẩn bị xong, Triệu lão và Trần lão đều đã chờ ở bên kia khá lâu
Triệu lão và Trần lão là hai vị đại sư của Thượng Hải, lần xem xét này hai người kia cũng tham gia, hiện tại chủ nhà đã xuất hiện thì dù có bận gì đi nữa thì ba người cũng không để người ta chờ lâu được.
-Tốt, chúng tôi lập tức đi qua
Liễu lão gật gật đầu, khi xem xét Cổ Ngọc thì Lý Dương là vai chính nhưng những lúc như thề này đều là Chu lão và Liễu lã ra mặt, dù sao thì Lý Dương vẫn còn rất trẻ.
-Xe đã chuẩn bị tốt, Liễu lão, Chu lão, Lý chuyên gia, mời ba người đi theo tôi
Người phụ trách một lần nữa khom người rồi quay ra dẫn đường, Liễu lão và Chu lão đi theo phía sau, Lý Dương thì đi sát theo sau, khi đi còn ôm theo cái Tuyên Đức Lô, Ngô Hiểu Lỵ thu thập những thứ còn sót lại nên trở thành người đi cuối cùng.
Âu Dương Lượng lại ngây người ngơ ngác nhìn mọi thứ, chờ khi Ngô Hiểu Lỵ đi tới bên người thì hắn kéo tay cô lại hỏi.
-Hiểu Lỵ, vị đồng nghiệp này của cô rốt cuộc là ai?
Âu Dương Lượng nói có chút khẩn trương.
-Anh không biết sao? Hắn chính là chuyên gia Cổ Ngọc Lý Dương, một trong những chuyên gia trong lần xem xét ở Thượng Hải lần này
Ngô Hiểu Lỵ cười nói rồi tiếp tục đi tới mặt cho Âu Dương Lượng ngơ ngác ở phía sau.
Phía Thượng Hải chuẩn bị quả thật là đầy đủ, họ dùng xe chuyên dụng để tiếp đón ba vị chuyên gia, tuy rằng từ đây tới nơi tổ chức tiệc chỉ cách mười tòa nhà nhưng mà dù sao thì đi xe riêng cũng tiện lợi và thoải mái hơn đi xe bus nhiều, ngày mai bọn họ cũng sẽ dùng chiếc xe này để đưa đón ba người.
Lúc đi tốn khoảng hai mươi phút nhưng khi về thì chỉ tốn sáu bảy phút, người phụ trách nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho ba người, Lý Dương nhường đường cho Liễu lão và Chu lão xuống xe trước.
Thái độ của Lý Dương hai người rất vừa lòng, không kiêu không nóng nảy, hai người đều cho rằng tương lai của Lý Dương sẽ không bình thường, đặc biệt là Liễu lão, khi ông nghĩ tới cháu của mình thì lại nhìn Lý Dương bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Phía Thượng Hải tổ chức một buổi tiệc tẩy trần cho ba vị chuyên gia, ngoại trừ hai vị chuyên gia ở Thượng Hải còn có vài tổng tài công ty tới tiếp khách, những người này phần lớn đều đã gặp Liễu lão và Chu lão, bọn họ tới đây chính là vì tò mò với Lý Dương.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Lý Dương thì mọi người đều có chút sững sốt, cho dù là bọn họ đã chuẩn bị tâm lý rất tốt nhưng khi nhìn thấy Lý Dương chỉ khoàng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi thì bọn họ vẫn không nhịn được thở dài. Người trẻ tuổi như thế này không ngờ là đã trở thành chuyên gia cổ ngọc mà mọi người đồn đãi.
Tuy có chút nghi ngờ nhưng những người này đều sẽ không làm trò trước mặt Lý Dương, tiệc tối vẫn được tổ chức một cách bình thường, Liễu lão và Chu lão đều không có nhắc tới chuyện Tuyên Đức Lô, hai người không nói Lý Dương lại càng không chủ động nói, sau khi tiệc tối tan thì Lý Dương chủ động trở về phòng khách nghỉ ngơi.
Lý Dương vừa trở về phòng liền cẩn thận nhìn bức họa và cái lò một lần nữa rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, một chiếc xe tới đón ba vị chuyên gia, xe trực tiếp đưa ba người tới thành dồ cổ Vân Châu, khi xuống xe ba người liền trực tiếp vào thang máy đi lên lầu bảy.
Ở cửa thang bộ lầu bảy lên lầu tám có không ít người đã đứng chờ để hoan nghênh ba vị chuyên gia, hôm nay lầu tám đã được những công ty bán đấu giá bao trọn gói chỉ để kiểm nghiệm cổ ngọc mà không làm việc gì khác.
Dưới sự dẫn đường của người phụ trách, ba người Lý Dương từ từ đi lên lầu tám, bên trong lầu bảy có một ít người tò mò nhìn sang bên này, có người đi ra hỏi thăm, cũng có một ít người muốn lên lầu tám, chỉ tiếc là lầu tám đã được thuê trọn gói nên bọn họ không thể đi lên.
Lúc tới lầu tám, Liễu lão và Chu lão để cho Lý Dương đi giữa hai người bọn họ, hơn nữa còn để cho Lý Dương đi phía trước. Lần xem xét này Ly Dương dù sao cũng là vai chính, tuy bối phận của hai người cao nhưng cũng không thể tranh giành vị trí với Lý Dương được. Đồng thời họ cũng muốn tạo thế cho lý Dương, việc này hai ông lão đều rất nguyện ý, trong lòng họ, Lý Dương đã có vị trí rất cao rồi.
Âu Dương Lượng đứng nghiêm trang trong đám người nghênh đón ở lầu tám, khi thấy Lý Dương đi giữa một dám người thì hai mắt hắn toát ra sự ghen ghét.
Âu Dương Lượng không những không kiểm điểm hành vi của mình ngày hôm qua mà còn trách cứ Lý Dương, hơn nữa hắn còn rất bất bình, hắn nghĩ vị trí của Lý Dương lúc này phải là của hắn mới đúng. Từ nhỏ đến lớn Âu Dương Lượng đều là đối tượng để người khác học tập, mọi người đều khen hắn là con cưng của trời, hiện tại đột nhiên nhìn thấy một người cùng lứa tuổi còn lợi hại hơn hắn làm cho hắn không thể thừa nhận được.
Hai vị chuyên gia của Thượng Hải đã ngồi bên trong, khi thấy Lý Dương bước vào họ liến đứng lên, sau khi Lý Dương tới chỗ thì họ mới ngồi xuống.
Năm người, Lý Dương ngồi ngay giữa.
Hoạt động kiểm tra ngọc bắt đầu, lần này Lý Dương tiếp thu lần giáo huấn ở Bắc Kinh nên khi kiểm tra xong mọi thứ thì mới ký giấy xác nhận.
Liễu lão, Chu lão và Lý Dương đã muốn từng phối hợp qua một lần, lần này phối hợp một lần nữa nên cũng dễ dàng, dù sao thì cứ nghe Lý Dương nói là được, về phần khi gặp vòng phản cổ thì Lý Dương sẽ nói cho bọn họ biết, nếu không nói thì mọi việc đều dễ dàng rồi, bọn họ cũng không cần để ý nhiều.
Hai vị chuyên gia của Thượng Hải đều có chút nghi hoặc về thái độ của Liễu lão và Chu lão, nhưng mà họ không thể làm gì khác ngoài phối hợp, thoạt nhìn Thượng Hải cũng đưa ra hai vị chuyên gia nhưng mà mọi người đều biết ba vị chuyên gia đến từ Bắc Kinh mới là vai chính.
Người đầu tiên đưa ngọc ra chính là công ty bán đấu giá Hộ Hoa, cũng chính là nơi mà Âu Dương Lượng làm việc, tổng tài của công ty hắn tự mình đem ngọc cổ lên.
Công ty Hộ Hoa có mười khối cổ ngọc cầm kiểm tra, trong đó còn có hai món là vật trang trí, từ số lượng và chất lượng có thể thấy được thực lực của công ty bán đấu giá Hộ Hoa rất mạnh.
Khối thứ nhất không có vấn đề, Lý Dương trực tiếp giao cho Liễu lão rồi lại cầm khối thứ hai lên quan sát một chút mới dùng năng lực đặc thù xem xét thêm một lần.
Xem xét cổ ngọc chính là một cơ hội học tập khó có, bỏ lỡ lần này thì muốn tìm nhiều cổ ngọc như vậy cũng không dễ dàng. Mỗi một cơ hội học tập Lý Dương đều nắm rất chắc, mọi người thấy Lý Dương đang chăm chú quan sát đều cho rằng hắn đang xem xét xem có phải là hàng phản cổ không nhưng mọi người đều không biết Lý Dương chỉ đang học hỏi mà thôi.
Tám khối ngọc đầu tiên đều không có vần đề gì, Lý Dương nhịn không được gật gậu đầu, tám khối ngọc cổ này Lý Dương được lợi không ít.
Cuối cùng là hai khối ngọc trang trí, khối thứ nhất là bức tượng phật Di Lặc bằng ngọc dài hai mươi ba li, cao bảy li, chỉnh thể do Bạch Ngọc làm thành, hơn nữa còn là Dương Chi Ngọc. Chỉ cần nguyên liệu thôi thì cũng đã vô giá, đây chính là một trong những thứ quan trọng dùng để đấu giá của công ty Hộ Hoa.
Khi tới lượt bức tượng phật Di Lặc kiểm tra thì những nhân viên của công ty Hộ Hoa đều bắt đầu khẩn trương, đây chính là một torng những thứ quan trọng dùng để tuyên truyền của bọn họ, ngàn vạn lần không thể xảy ra vấn đề được.
Vật trang trí đặt ở trước mặt Lý Dương, khối ngọc này nặng khoảng ba cân, khối ngọc lớn như vậy đừng nói là thời hiện đại, ngay cả thời cổ đại cũng là vật hiếm nữa là.
Khối ngọc được điêu khác rất tinh xảo, rất sống động, dặt biệt là khuôn mặt tươi cười của phật Di Lặc, cho dù là ai thì khi nhìn thấy nó đều có cảm giác là nó đang cười với mình.
Khối ngọc này rất mượt mà, khi vuốt ve thì rất thoải máy.
Từ điêu khắc chạm trổ cho thấy khối ngọc này có từ thời Minh, rất có thể là thứ này thuộc về danh gia nào đó. Người chơi cổ ngọc đều biết thời kỳ đó ngọc Tô Châu rất là nổi danh, tông sư điêu khắc Lục Tử Cương cũng xuất hiện vào thời đó.
Cũng chính vì vậy nên mọi người mới khẩn trương, hiện tại Tử Cương Ngọc đã bị làm giả nên hàng hóa thời kỳ đó không phải là không có mà là không ai dám mua, ai cũng sỡ mình mua phải hàng giả.
Đồ vật này không tồi, xem một chút Lý Dương liền sử dụng năng lực đặc thù, ngay lập tức nụ cười của Lý Dương có chút cứng lại, hắn từ từ đặt khối ngọc này lên bàn.
Liễu lão có chút lo lắng nhìn thoáng qua Lý Dương, Lý Dương thì nhẹ nhàng lắc đầu mà không nói gì.
Món cổ ngọc trang trí còn lại được cầm lên, thứ này là Thanh Ngọc Trúc Lâm, cho dù là nhìn từ bên ngoài hai là dùng năng lực đặc thù thì cũng không thấy có vấn đề gì.
Mười khối ngọc của công ty Hộ Hoa đã kiểm tra xong, Lý Dương cũng không đưa ra lời bình nào mà tiếp tục quan sát những khối ngọc của công ty bán đấu giá khác.
Hơn một giờ sau, khi mấy vị chuyên gia nghỉ ngơi thì Liễu lão khẩn trương kéo Lý Dương lại.
"Tiểu Lý, khối ngọc khắc hình Phật Di Lặc kia có vấn đề gì không, chẵng lẽ nó là hàng giả?"
Chu lão ở một bên cũng trừng to mắt nhìn, hai vị chuyên gia Thượng Hải nghi hoặc nhìn về phía hai người, họ cũng không nói gì mà tiếp tục nhìn Lý Dương.
Lý Dương lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Không phải hàng phản cổ, là cổ ngọc thật, nhưng mà tôi thấy được dấu vết hợp lại"
"Hợp lại "
Liễu lão ngây người một chút rồi vội vàng hỏi: "Cậu nói đây là một khối phế phẩm được phục chế lại?"
"Không, tôi có một nghi ngờ, hiện tại tạm thời không thể kết luận được, ta nghĩ chờ tới giữa trưa chúng ta đem nó tới nơi này kiểm tra lại một lần rồi mới đưa ra kết luận được"
Lý Dương lại lắc đầu, khối ngọc hình phật Di Lặc này quả thật là đồ cổ, nhưng mà nó không phải là Dương Chi Ngọc thật sự, Lý Dương cũng là lần đầu tiên gặp một khối ngọc được làm giả như vậy nên tạm thời vẫn chưa thể đánh giá được.
stevenqb
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ