Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Công ty bán đấu giá Lợi Đạt, mọi người đang rất bận rộn.
Trong phòng tổng giám đốc, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cùng nhau ngồi trên ghế nhỏ giọng thảo luận.
-Khai trương và đấu giá sẽ tổ chức ở chỗ này đi, nếu không được thì chỉ có thể từ bỏ!
Trịnh Khải Đạt nhíu mày, vì lần đấu giá này mà cả công ty đã bận rộn nữa năm, nếu không phải hội triển lãm đồ sứ thời Càng Long đột nhiên xuất hiện đồ giá thì hội đấu giá của công ty sớm đã bắt đầu rồi.
-Ngày ư, chuyện này không nhất định là có thể làm được!
Tư Mã Lâm thở dài, nơi này chỉ có hai người, họ lại là người quen của nhau, cho dù là nói về phẩm chất của vật phẩm phỏng chế cao cấp cũng chẵng sao chỉ cần không để cho người ngoài nghe là được.
-Cùng lắm thì một ít tinh phẩm của chúng ta lần này không bán là được!
Trịnh Khải Đạt cũng thở dài, lần này bọn họ quả thật là mua được không ít đồ sứ tốt, mỗi món đều có giá trăm vạn, chúng là trọng điểm trong lần đấu giá này.
Đáng tiếc là vừa xảy ra việc đồ thật bị đánh tráo, bọn họ cũng không dám đem những món đồ sứ này đi bán đấu giá, nếu như xuất hiện một món hàng giả thì công ty mới thành lập của bọn họ coi như xong.
-Nếu như vậy thì tổn thất sẽ lớn lắm!
Tư Mã Lâm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mấy món này là trọng điểm torng lần đấu giá này, nếu như thật sự không đem đấu giá thì ảnh hưởng và thành tích cuối cùng đều không thể đạt tới mức bọn họ dự tính. Lần đấu giá này trùng ngày với ngày thành lập công ty nên bọn họ rất muốn lần đấu giá này có không khí sôi động, cũng muốn lần đấu giá này có thể đạt được thành tích cao.
-Nếu Lý lão đệ có ở đây thì tốt rồi, có thể để cho hắn giúp chúng ta xem xét một chút!
Trịnh Khải Đạt ngửa đầu dựa lưng vào ghế rồi nói, Tư Mã Lâm lại lắc đầu:
-Lý Xán và Liễu Tuấn không biết tại sao Lý Dương đi Cảnh Đức trấn nhưng cậu còng không biết sao? Cho dù là hắn có ở đây thì cũng có việc để làm, chúng ta không nên quấy rầy hắn, cho dù là lần đấu giá này không thành công cũng không thể quấy rầy hắn!
-Cậu nói đúng, vậy làm theo cách của cậu đi, ngày chúng ta sẽ tổ chức đấu giá, không đấu giá đồ sứ, ngoại trừ cái chén có men xanh mua được ở Cảnh Đức trấn thì những thứ khác không mang lên đấu giá!
Trịnh Khải Đạt ngồi thẳng dậy rồi gật đầu, so với việc điều tra làm rõ vấn đề đồ giả thì việc khai trương của công ty bọn hắn dường như không còn quan trọng nữa. Cho dù Lý Dương là một trong những cổ đông của công ty thì cũng không thể vì khai trương công ty mà ảnh hưởng tới việc điều tra phá án.
Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều nghĩ Lý Dương sẽ tới Cảnh Đức trấn điều tra, dù sao thì cũng là Hà lão vội vàng gọi Lý Dương trở về, sau đó sẽ lập tức lại để cho Lý Dương đi Cảnh Đức trấn, ngoại trừ nơi này ra bọn họ quả thật là không thể nghĩ tới chỗ khác.
Đứng ở dưới lầu, Lý Dương cảm than nhìn tòa nhà trước mặt.
Công ty bán đấu giá Lợi Đạt nằm ngay ở bên trong, ước chừng công ty chiếm tầng của tòa nhà, hai tầng này đều đã được Lợi Đạt mua. Hai tầng này cho dù là tài sản hay là thứ gì khác đều thuộc về Lợi Đạt.
Bên trong công ty, Lý Dương có một phần ba cổ phần, có điều ngoại trừ lúc đầu có tới vài lần, thời gian sau đề rất bận rộn nên rất ít tới công ty, cũng chưa giúp gì được cho nó.
Tác dụng của Lý Dương trọng công ty này chỉ sợ cũng chỉ là một cái tên, cho dù Lý Dương có danh tiếng cực cao thì cũng chỉ có thể dùng trong nghề mà thôi, người của công ty khác khi nghe được Lý Dương là người của Lợi Đạt thì đều rất kính trọng Lợi Đạt, nhưng những khách hàng thì rất ít có người biết Lý Dương là ai.
Giống như lần trước Lý Dương cùng đi thu mua hàng, khi báo ra tên mình, cô Khổng rõ rang là không biết Lý Dương là ai.
-Tiên sinh, bên trong là nơi công tác, ngài không thể đi vào, xin hỏi ngày tới đây làm việc hay là tìm người?
Mới vừa ra khỏi thang máy thì có một đám người vây Lý Dương lại hỏi
Bên trong đám người có một cô gái đang mỉm cười hỏi Lý Dương, trên người cô gái đang mặt bộ đồng phục có ghi dòng chữ “Công ty bán đấu giá Lợi Đạt”.
Công ty còn chưa chính thức khai trương nhưng nhân viên đã làm việc theo quỹ đạo rồi, nhìn thấy vậy Lý Dương gật gật đầu, hắn vừa tới Trịnh Châu lập tức chạy tới đây ngay. Bên phía Hoàng viện trưởng buổi chiều tới cũng không muộn, nghe nói triển lãm Trường Sinh Bát ba ngày sao mới tiến hành, đây cũng là một cách kéo dài thời gian, hiện tại hắn không cần tới đó quá sớm làm gì.
-Xin chào, tôi muốn tìm người, tìm Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng được!
Lý Dương cười khẽ nói một câu, tố chất của những nhân viên này cũng không tệ lắm, Lý Dương cũng không cần mạnh mẽ đi vào, Lý Dương nhớ rõ lần trước tới đây thì việc trang trí còn chưa hoàn tất, lần này hắn muốn từ từ quan sát mọi thứ.
-Xin hỏi ngài và Trịnh tổng có hẹn trước không?
Cô gái kia kinh ngạc hỏi Lý Dương một câu, mấy người mà Lý Dương muốn tìm đều là cao tầng của công ty cả, không hỏi kỹ một chút là không được.
Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm trước không cần nói, hai người này là ông chủ, Lý Xán vừa mới được lên chức chủ nhiệm văng phòng, là lãnh đạo trực tiêp của cô, Liễu Tuấn là chủ quản khâu đồ sứ của công ty, hắn là người trẻ tuổi thăng chức nhanh nhất ở đây, thành tựu tương lai của hắn không ai dám nói trước, mấy cô gái ở công ty có mấy ai là không nhìn trộm Liễu Tuấn mấy lần.
-Không có hẹn trước, nếu hắn có ở đây thì thông báo với hắn một tiếng là Lý Dương đã tới!
Lý Dương lắc lắc đầu, khi tới hắn đã quên gọi điện cho hai người. Trên thực tế cho dù nhớ thì Lý Dương cũng không nghĩ là phải hẹn trước, đây chính là công ty của hắn, hắn có một phần cổ phần trong công ty, nếu tới công ty mình mà có hẹn trước thì còn làm cổ đông làm gì.
-Lý Dương? Ngài chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại cho Ngô trợ lý!
Cô gái nghi hoặc ngần đầu nhìn, cái tên Lý Dương này cô nghe rất quen thuộc.
Ngô trợ lý?
Lý Dương mỉm cười, Ngô trợ lý chính là Ngô Hiểu Lỵ, nơi này vẫn là nơi tốt nhất, ở nơi này có nhiều người bạn của mình cùng ở một nơi, Lý Dương quả thật là nhớ tới những ngày ở Bình Châu và những ngày tham gia đại hội giao dịch nguyên thạch ở Bình Châu, khi đó quả thật là náo nhiệt, lúc đó có rất nhiều người ở cùng một chỗ.
-Ngô trợ lý, chào ngài, có một người gọi là Lý Dương Lý tiên sinh không có hẹn trước nhưng muốn gặp Trịnh tổng, cái gì, người này rất trẻ, hai người, tốt, tốt, tôi hiểu được!
Cô gái tắt điện thoại kinh ngạc nhìn Lý Dương, Ngô Hiểu Lỵ vừa nghe tới cái tên Lý Dương liền hỏi, hơn nữa còn nói cho cô biết phải tiếp đãi thật tốt, Trịnh tổng và Ngô Hiểu Lỵ sẽ nhanh chóng tới.
Trịnh tổng không ngờ phải dích thân tới đón người trẻ tuổi này, người này rốt cuộc là ai?
Còn nữa, cái tên Lý Dương này cô cảm thấy rất quen thuộc.
Tắt điện thoại, cô gái muốn mời Lý Dương vào phòng khách quý, vừa mới đi được vài bước cô gái liền sửng sờ đứng đó.
Lúc này cô rốt cuộc đã biết Lý Dương là ai.
Công ty có ba đổng sự, rất nhiều nhân viên của công ty đã sớm biết, người đổng sự còn lại là một người thần bí có thanh danh rất vang dội, lại còn rất trẻ tuổi nữa, người này chính là Ngọc Thánh Lý Dương có tiếng tâm lừng lẫy khắp cả nước.
Lý đổng sự, Ngọc Thánh.
Những từ này hiện ra trong đầu cô gái, khó trách Ngô Hiểu Lỵ vừa nghe Lý Dương đến liền coi trọng như vậy, khó trách Trịnh tổng cũng phải tự mình tới, thì ra người trẻ tuổi trước mắt này lại là vị đổng sự thần bí của công ty.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô gái cảm thấy khẩn trương không biết nói gì cho phải, cô vốn định mời Lý Dương vào phòng khách quý nhưng lúc này lại đứng trong đại sảnh ngây người nhìn Lý Dương.
-Lý Dương, thật sự là anh!
Từ xa đột nhiên truyền tới một giọng nói chất chứa sự vui sướng, Ngô Hiểu Lỵ là người đầu tiên ra đón Lý Dương.
Sau khi nhận được điện thoại Ngô Hiểu Lỵ lập tức gọi điện thoại cho Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, có điều cô không chờ hai người mà đã chạy ra trước.
-Ngô, Ngô trợ lý!
Cô gái bị những lời này gọi tỉnh, khi thấy Ngô Hiểu Lỵ thì cô không còn nghi ngờ thân phận của Lý Dương nữa, cô vội vàng đi tới chỗ Lý Dương, khi nhìn Lý Dương trong mắt cô còn có một chút sợ hãi.
-Lý đổng sự, thật xin lỗi!
Cô không ngờ ngăn chặng đổng sự của công ty ngay của, mọi người của công ty đều biết vị thần bí đổng sự này có bao nhiêu sức ảnh hưởng, cô không ngờ lại chặng hắn ở ngay cửa công ty.
Đừng thấy Lý Dương chưa từng tới công ty mà cho là hắn không có lực ảnh hưởng, chỉ cần Lý Dương quyết định thì cho dù là Trịnh Khải Đạt hay Tư Mã Lâm đều sẽ không phản đối.
Thứ khác không nói, chỉ cần mỗi lần nghe Trịnh tổng và Tư Mã tổng nhắc tới Lý Dương thôi cũng đủ thấy, lúc đó hai người đều rất kiêu ngạo và tự hào, đặc biệt là mỗi lần công ty họp, cho dù là Lý Dương có tới hay không thì hai người đều chừa cho hắn một ghế trống.
-Sao cô lại xin lỗi?
Lý Dương kỳ quái nhìn cô gái, cô gái có vẻ rất khẩn trương, bộ dáng của công gái chỉ khoảng tuổi, thoạt nhìn thì nhỏ hơn Lý Dương nhiều.
-Tôi, tôi không nên cản ngài bên ngoài!
Lúc cô gái nói thì trên mặt đã hiện ra sự cầu xin, cũng sắp khóc ra, nếu cô sớm biết trước người này là Lý Dương thì đã sớm mời hắn vào rồi, làm gì dám ngăn cản chứ.
-Đây là công việc của cô, cô cản tôi bên ngoài thì có gì không đúng, nếu cô không ngăn cản thì mới là làm việc thất trách!
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, hắn không phải là người keo kiệt, khi nghe cô gái nói thế hắn cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cô gái này không ngờ đã đem hắn trở thành một người lòng dạ hẹp hòi rồi.
-Lý lão đệ, thật là cậu a!
Trịnh Khải Đạt cũng đã tới, hắn và Tư Mã Lâm cùng nhau đi nhanh tới chỗ Lý Dương, hai người vừa mới nhắc tới Lý Dương không ngờ ngay lập tức Lý Dương đã tới.
Lúc này trong khu làm việc của công ty đã có không ít người thảo luận, cơ hồ mọi người đều ngừng công tác của mình lại.
Đầu tiên là trợ lý tổng giám đốc Ngô Hiểu Lỵ chạy ra, ngay sau đó hai ông chủ của công ty cũng đi ra, việc này làm cho mọi người đoán mò không thôi.
-Mặt rỗ, cậu có biết xảy ra chuyện gì không?
Một người khoảng , tuổi cẩn thận nhìn bốn phía rồi hỏi người bên cạnh mình một câu.
-Làm sao tôi biết, hình như là bọn họ đều đi ra đại sảnh, không phải cậu và tiểu Liên rất quen hay sao, nhắn tin cho cô ấy hỏi thử xem!
Bên cạnh người trẻ tuổi này là một nam tử hơn ba mươi, trên mặt có mắt chỗ đen, khó trách người kia lại gọi là mặt rỗ, biệt hiệu này quả thật là rất chính xác.
-Còn cần cậu nhắc ư, tôi mới nhắn tin hỏi rồi, nhưng tiển Liên chưa có trả lời!
Người trẻ tuổi lập tức lắc lắc đầu, những người khác đều nhỏ giọng thảo luận, hai ông chủ của công ty cùng nhau đi ra ngoài, chuyện như thế này chưa từng xảy ra trước đây.
-Cậu hỏi một chút...
Mặt rỗ còn chưa nói xong thì đã vội ngồi ngay vị trí lại, người trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng vậy, toàn bộ khu vực làm việc tràn ra một chuổi tiếng kéo ghế.
Lý Xán vừa mới tới chỗ này liền kinh ngạc rồi lập tức chạy tới, phía sau hắn còn có Liễu Tuấn, phía sau còn có Chu Lỗi, hiện giờ Chu Lỗi đã trở thành phó tổng công ty, địa vị so với Lý Xán còn cao hơn một chút.
Ba người cũng giống như hai người Trịnh Khải Đạt vậy, khi tới nơi này họ liền nhanh chóng đi ra, sau khi ba người đi khỏi, phòng làm việc thảo luận càng thêm sôi nổi.
Lý Xán hiện tại là chủ quản văn phòng, Liễu Tuấn là chủ quản đồ sứ, hơn nữa còn có một phó tổng của công ty, cao tầng của công ty phần lớn đã xuất hiện, hơn nữa từ bộ dáng của bọn họ xem ra bọn họ đang rất sốt ruột, cho dù là tên ngốc cũng đã biết có chuyện xảy ra.
Lý Xán sau khi nghe được tin từ Trịnh Khải Đạt liền nhanh chóng chạy tới, Trịnh Khải Đạt biết Lý Xán có quan hệ rất tốt với Lý Dương nên cố ý gọi hắn ra ngoài đón.
Lúc Trịnh Khải Đạt gọi điện thì Lý Xán đang cùng Liễu Tuấn và Chu Lỗi bàn giao công việc, Chu Lỗi là phó tổng tài vụ, hễ là thứ có liên quan tới tiền đều phải bàn giao với Chu Lỗi.
Vừa nghe nói Lý Dương đến đây, Lý Xán mới làm việc xong liền chạy ra, Liễu Tuấn biết tin cũng chạy theo, Chu Lỗi khi nghe tin Lý Dương dến cũng không dám chậm trễ liền theo ra ngoài
Chỉ là bọn họ không biết hành động của mình làm cho sức tưởng tượng của công ty càng thêm phong phú.
Một lát sau, trong phòng làm việc đã truyền ra vài mẫu tin phỏng đoán, có người nói lãnh đạo tỉnh đến thị sát, cũng có người nói có đoàn khảo sát tới công ty của họ, cũng có người nói là có người nói là thủ tục của công ty chưa làm xong nên không thể khai trương.
Tóm lại, lúc này tin tức gì cũng có.
Còn có một ít nhân bi quan cho rằng cao tầng công ty thâm ô nên bị bắt, chính vì vậy đã kinh động tới cao tầng của công ty , cũng may là ý của những người này Trịnh Khải Đạt không biết nếu không không biết hắn sẽ cảm khái tới mức nào nữa.
stevenqb
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ