Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
-Lão đại, anh đến khi nào vậy? Sao không gọi một tiếng để tôi đến đón
Bên ngoài thang máy, trước của công ty, Lý Xán nhanh chóng đi tới kích động nói với Lý Dương một câu. Nhìn thấy nhiều lãnh đạo công ty như thế cô gái kia không dám nói chuyện, sợ rằng sau đó cô cũng không có cơ hội nói.
-Tôi vừa mới tới, chiều nay định tới trung tâm triển lãm bàn bạc chút việc, thừa dịp hiện tại không có việc gì nên chạy tới
Lý Dương cười cười nhìn những người bạn trước mặt, trong lòng hắn có chút kích động.
-Lý lão đệ, nói vậy chiều cậu sẽ rời khỏi?
Trịnh Khải Đạt vội vàng hỏi một câu, Lý Dương xuất hiện nơi này làm hắn rất ngạc nhiên, vừa lúc có thể nhờ hắn xem xét một ít đồ cổ của công ty luôn.
Lý Dương tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã có danh tiếng rất lớn, hơn nữa phía sau Lý Dương còn có Hà lão ủng hộ, chỉ cần Lý Dương xem xét thì có rất ít người không tin, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ lưu lại cái chén men kia.
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
-Buổi chiều định ra ngoài một chút, nhưng công việc cũng không có gì, chỉ một lát là có thể về
-Nói như vậy là cậu tạm thời không rời khỏi Trịnh Châu?
Hai mắt Tư Mã Lâm sáng lên, hắn vội vàng hỏi một câu. Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, Hà lão cho hắn đi tô chức một cuộc triển lãm Trường Sinh Bát, có tình huống gì Hà lão sẽ thong báo cho hắn, hắn không cần phải lo lắng.
-Lý lão đệ, thật sự là như vậy sao?
Trịnh Khải Đạt ngẩn người rồi vội kêu lên. Mọi nười xung quanh đều kinh ngạc liếc nhìn Trịnh Khải Đạt, ở công ty Trịnh Khải Đạt bình thường đều rất nghiêm túc, Lý Xán chưa từng thấy Trịnh Khải Đạt kích động như vậy bao giờ.
"Tôi tạm thời không định đi, có lẽ là sẽ ở đây vài ngày "
Lý Dương cũng có chút nghi hoặc, có điều vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Trường Sinh Bát ở lại Trịnh Châu nên Lý Dương không có khả năng rời khỏi, lần triển lảm này kéo dài ngày, hơn nữa thời gian dàn trải ra cả tuần.
-Thật tốt quá
Trịnh Khải Đạt lại kêu lên, Lý Xán, Liễu Tuấn lại sững sốt, có điều mọi người đều lộ ra nụ cười, Lý Dương có thể ở lại lâu một ngày thì bọn họ có thể ở chung thêm ngày, có gì mà mất hứng chứ.
... ... ...
Nói chuyện vài câu Trịnh Khải Đạt lập tức dẫn Lý Dương vào công ty.
Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm đi ở hai bên, bọn họ để Lý Dương đi ở giữa, Lý Dương tò mò nhìn bốn phía rồi từ từ đi vào trong.
Ngô Hiểu Lỵ, Lý Xán, Liễu Tuấn và Chu Lỗi đều đi phía sau, lần này tất cả cao tầng công ty đều đã xuất hiện, hơn nữa còn nhiều ra một người.
Lý Dương sau khi đến nơi chỗ cuối cùng của phòng làm việc thì ở đại sảnh mọi người đều bắt đầu sôi động lên.
Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm khi ra ngoài bọn họ đều thấy được, ngay cả Lý Xán và Liễu Tuấn vội ra ngoài bọn họ cũng thấy.
Nhiều người như vậy vội chạy ra ngoài không ngờ chỉ để đón một người trẻ tuổi, hơn nữa từ bộ dáng của hắn thì bọn hắn dường như rất tôn trọng người thanh niên này.
Việc khác không nói chỉ nói tới thái độ của Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm thôi cũng đủ để bọn họ khiếp sợ rồi, bọn họ chưa từng thấy cả hai đổng sự của công ty ra đón cùng một người bao giờ.
Trong lúc nhất thời, mọi người càng thảo luận lớn hơn nữa.
-Nốt ruồi đen, tiểu Liên có đưa thong tin gì không?
Một người có mấy điểm đen trên mặt ngồi dựa vào ghế rồi hỏi một đồng sự.
-Còn không có, những người này tới thời gian quá ngáy, tôi nghi ngờ là bọn họ sẽ không xuống lầu
Người bên cạnh lắc lắc đầu, sức quan sát của người này không tệ, tính theo thời gian thì bọn người Lý Xán vẫn chưa vào tới cửa, nhiều lắm củng chỉ tới đại sảnh thôi, có điều bọn họ rất nhanh sẽ trở lại.
Người có mấy điểm đen trên mặt có chút sững sốt, hắn vội vàng hỏi:
-Không xuống lầu? Vậy không phải tiểu Liên biết rõ tin tức sao, cậu mau đi hỏi một chút đi
-Tôi đã hỏi, nhưng mà tiểu Liên vẫn không có nhắn tin trả lời
Người trẻ tuổi cười khổ lắc lắc đầu, trên tay còn nắm cái di động, hắn đã nhắn tin nhắn nhưng không có bất cứ tin trả lời nào.
Nếu không phải hắn biết quy định nơi này hắn đã gọi điện thoại qua hỏi rồi.
... ... ... ...
-Lý Dương, cậu ngồi đi
Mọi người trực tiếp đi tới văn phòng Trịnh Khải Đạt, toàn bộ công ty ngoại trừ phòng khách quý cũng chỉ có nơi này là có thể chứa được nhiều người như vậy, Tư Mã Lâm ở công ty có nhiệm vụ là chủ quản những quan hệ xã hội nên cũng có một phòng nhưng bình thường cũng không tới đó nhiều.
Nhưng mà đây chỉ là tương dối mà thôi, nếu so với Lý Dương thì Tư Mã Lâm xứng đáng được bằng khen chiến sĩ thi đua cần cù lao động rồi.
-Trịnh ca, nơi này không có người ngoài, có gì cứ nói đi?
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu rồi ngồi xuống. Đã lâu không có tới công ty, lần này đến nhìn một cái, mọi thứ vẫn không có thay đổi nhiều lắm.
Kỳ thật Lý Dương rất có cảm tình với công ty này, đây chính là công ty đầu tiên mà hắn có, ngoại trừ công ty này Lý Dương không hề có việc làm ăn nào khác. Đổ thạch có thể kiếm tiền, chiếm tiện nghi có thể có được những đồ vật quý báo, nhưng những thứ này đều không thể mang lại cảm giác thành tựu torng sự nghiệp, Lý Dương thường ngày ít đến công ty này nhưng hắn vẫn rất chú ý tới những hoạt động của công ty.
-Tốt, tất cả mọi người không cần khách khí, Lý lão đệ cậu có thể đến tôi thấy rất vui
Trịnh Khải Đạt cười một tiếng, những người khác đều gật gật đầu, những người có thể ở chỗ này đều là người có quan hệ khá thân thiết với Lý Dương, quan hệ của Chu Lỗi và Lý Dương là ít nhất nhưng cũng đã gặp qua vài lần.
Ngoại trừ bọn họ ra còn có một cặp mắt nóng cháy đang nhìn hắn, Lý Dương cuối cùng cũng không quay đầu sang nhìn về hướng đó.
-Trịnh ca, anh không muốn biết làn này tôi tới Trịnh Châu là để làm gì hay sao?
Lý Dương cười nói với Trịnh Khải Đạt một câu. Chuyện mang Trường Sinh Bát tới triển lãm vẫn chưa nói với bên ngoài, đám người Trịnh Khải Đạt mà biết mới gọi là chuyện ngoài ý muốn.
Đám người Trịnh Khải Đạt đều rất sững sốt, Ngô Hiểu Lỵ thì ngẩn người nhìn Lý Dương, Lý Dương chịu không nổi ánh mắt của cô nên quay đầu sang nơi khác.
-Lão đại, anh tới Trịnh Châu để làm gì, không phải là để kết hôn đó chứ?
Lý Xán nói một câu, nói xong mọi người đều nở nụ cười, Lý Dương thì cười khổ lắc đầu, sức tưởng tượng của Lý Xán quà thật là phong phú, cho dù là mình kết hôn thì cũng không thể nào lại đến Trịnh Châu kết hôn cả.
-Tiểu Xán, cậu còn chưa kết hôn thì cần gì nói tới tôi? Lân này tôi đến là để tổ chức một hội triển lãm
-Hội triển lãm?
Lý Dương vừa dứt lời mọi người lại một lần nữa sửng sốt, đặc biệt là Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm, hai người còn nhìn nhau một chút, mấy ngày trước hội triển lãm đồ sứ thời Càng Long bọn họ cũng từng xem qua, lần đó lại có một món đồ phảng chế có mặt làm cho công ty còn chưa chính thức thành lập của bọn họ cũng bị thiệt hại.
-Hội triển lãm, là hội triển lãm Trường Sinh Bát, vừa lúc những món đồ sứ thời Càng Long cũng triển lãm ở đây nên tôi mang Trường SInh Bát tới phối hợp với những món đồ sứ này để cho mọi người biết một chút về quốc bảo đứng đầu cả nước
-Trường Sinh Bát à, cậu mang theo Trường Sinh Bát tới đây à
Trịnh Khải Đạt sửng sốt rồi vội vàng hỏi, chuyện Trường Sinh Bát của Lý Dương từ sớm đã truyền khắp cả nước, nếu không phải không có thời gian, Lý Dương lại không ở nhà, Trịnh Khải Đạt đã sớm chạy tới xem sự thần kỳ của nó rồi
-Đúng vậy, có mang đến
Lý Dương cười một tiếng, Trường Sinh Bát đang nằm trên tay Lưu Cương, hắn sở dĩ tới công ty trước là để cho những người bạn của mình biết rõ sự thần kỳ của cái chén này. Trường Sinh Bát là vật sưu tầm tốt nhất của hắn, từ ý nghĩa lịch sử, hiện tượng thần kỳ và những thứ khác thì cái chai biết ca hát cũng không thể nào so được với nó.
-Trường Sinh Bát ở đâu, mau lấy ra cho chúng tôi nhìn một chút nào
Trịnh Khải Đạt vội vàng nói một câu, ánh mắt còn không ngừng quét trên người Lý Dương nhưng phát hiện trên người Lý Dương căn bản là không có chỗ để cất cái chén này.
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, hắn nhìn Lưu Cương một chút, Lưu Cương hiểu ý lấy xuống một cái túi màu đen đặt trên bàn. Từ bên trong có một cái hộp nhựa, mở hộp nhựa ra, bên trong có một cái chén nhỏ.
Hòm nhựa có mức chịu chấn động rất tốt, chỉ cần không phải có người cố ý cầm búa lớn đập nó thì nó sẽ không bị hư hao gì.
-Đây là Trường Sinh Bát?
Trịnh Khải Đạt có chút sững sốt rồi ngay lập tức đi tới chỗ Lý Dương tò mò nhìn cái chén trước mặt.
Nhìn từ bên ngoài thì nó chỉ là một cái chén không tệ, rất khó tưởng tượng đây là thứ làm cho viện bảo tàng Cố Cung Đài Bắc và Bắc Kinh mắt hết mặt mũi, hơn nữa chính vì nó mà có người trực tiếp ra giá triệu để mua.
-Trường Sinh Bát, là thứ có thể chiếu ra ánh sáng có thể khiêu vũ hay sao?
Tư Mã Lâm ngơ ngác nói một câu, nếu không phải có Lý Dương hắn cũng không biết Trường Sinh Bát là cái gì nữa, Trường Sinh Bát tuy đã có tin tức lan truyền ra khắp nơi nhưng cũng chỉ giới hạn trong giới đồ cổ, đây cũng là vì mặt mũi nên những chuyên gia Cố Cung phải bất đắc dĩ làm như vậy.
-Tư Mã ca, ở chỗ này có cái chậu không, lấy cho tôi cái chậu đi rồi mọi người sẽ biết
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ