Chương :
“Còn đầu tư nữa à? Còn đầu tư nữa là gần ba mươi vạn rồi đó!” Phương Vân nghiêm mặt nói: “Bà xã, hoàn cảnh của nhà chúng ta thế nào đâu phải bà không biết, bọn Tiểu Dạ còn chưa tốt nghiệp, bà lại nghỉ hưu sớm, tiền lương của tôi cũng chẳng nhiều gì, ba mươi vạn đó phải gom bao nhiêu năm mới có thể gom đủ đây?”
Phạm Ngọc Lan yếu ớt nói: “Số tiền đó cũng không phải là nước dội lá khoai, chẳng khác gì là đầu tư, em trai tôi nói, cuối năm nay có thể có được hoa hồng, ít nhất cũng được ba bốn vạn đó!”
“Lời nói của em trai bà tôi thật không tin tưởng lắm, dù sao thì con người này chẳng đáng tin cậy gì cả!”
“Ông yên tâm, đó là bởi vì lúc trước nó chưa kết hôn, ngày mai cũng coi như là chính thức thành gia lập nghiệp rồi, chắc chắn là nó sẽ biết thay đổi mà”
“Tôi vẫn không yên tâm lắm, nếu không thì mình bảo nó viết giấy nợ hoặc là làm hợp đồng đầu tư cổ phần gì đó?”
“E hèm, không nhất phải thế chứ, đó là em trai ruột của tôi, nó có thể hại chúng ta à?”
“Nói hại thì không đến mức đó, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có phần không yên tâm”
Phạm Ngọc Lan cười nói: “Không yên tâm thì ông cứ ăn thêm hai cái bánh bao đi, bảo đảm là yên tâm”
Phương Vân vội vàng khoát tay: “Đừng, đừng, đừng, tôi đã ăn bốn năm cái rồi, thật sự ăn không nổi nữa”
“Ăn không nổi nữa thì uống chút sữa đậu nành đi, những cái này mất tiền mua đấy, không thể để bị lỗ được, con trai, con cũng ăn hai cái đi.”
Sắc mặt con trai cũng thay đổi, ôm bụng nói: “Mẹ, bụng con không thoải mái lắm, con đi vệ sinh trước ạ”
“Thằng nhóc thối ăn hỏng bụng rồi à? Mau đi nhanh về nhanh!”
Sau khi ăn uống no say, Phương Vân trả tệ, rồi đưa vợ con trở về huyện Lê.
Suốt cả đường chiếc Q đều đi với tốc độ ba mươi km, trán của Phương Vận đều là mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, vô cùng chăm chú quan sát đường đi.
Từ khi lấy được bằng lái xe từ mấy năm trước, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy lái xe, hơn nữa còn là lái chiếc siêu xe hơn một trăm vạn, đương nhiên là phải chú ý cẩn thận rồi.
Phạm Ngọc Lan biết chiếc xe này quý giá, cũng không dám thúc giục, con săn sóc rút một tờ giấy giúp chồng lau mồ hôi, Ai ngờ khăn giấy còn chưa chạm đến trán thì Phương Vân đã trách móc: “Đừng đụng vào tôi, không nhìn thấy tôi đang bận lái xe à, bà làm như thế là đang cản trở tầm nhìn lái xe của tôi đấy, bây giờ đang lái nhanh như vậy, lỡ như xảy ra tai nạn thì sao?”
Phạm Ngọc Lan bị dọa, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi mà ông xã, tôi không cố ý đâu!”
Phương Dạ ngồi ở phía sau nhìn thấy trực tiếp che mặt, với tốc độ của chiếc xe này thì ngay cả xe chạy bằng điện cũng có thể đuổi kịp một cách thoải mái, hơn nữa đường ở huyện này cũng không có xe gì, nếu có thể xảy ra tai nạn thì cũng coi như là kỳ tích.
“Cha, với tốc độ này của cha thì chắc khi về đến nhà thì trời cũng tối rồi, có thể tăng ga lên, đây là đường huyện mà, ít nhất cũng phải lái với tốc độ năm mươi sau mươi chứ!”
Phương Vân cả giận nói: “Nhóc con con thì biết cái gì, xe này đang trong thời kỳ ma sát, thời kỳ ma sát đó có hiểu không? Giống như là trẻ con vừa mới chào đời, tất nhiên là phải chăm sóc vô vùng cẩn thận, lái càng chậm càng tốt, như thế mới không làm hỏng nó!”
Phương Dạ bó tay, chỉ đành dò hỏi: “Hay là để con lái nhé?”
“Ở một bên hóng mát đi, cái xe đắt như vậy đương nhiên là phải để tài xế già như cha lái rồi!”
Phương Dạ cười khổ nói: “Cha, tài xế già không phải là chỉ tuổi mà là chỉ kinh nghiệm, mấy năm rồi cha còn chẳng sờ vào vô lăng lần nào, sao có thể gọi là tài xế già được?”
“Ba con nói được là được!” Phạm Ngọc Lan gõ nhẹ đầu anh: “Thằng nhóc thối con còn muốn tạo phản à?”
“Không lái thì không lái, vậy có thể mở điều hòa lên không, thời tiết này nóng chết con rồi!”