Chương :
Phạm Ngọc Lan đáp: “Một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, không biết có thích Tiểu Dạ nhà chúng tôi không?”
Những vệt đen trên mặt Phương Dạ ngày càng nhiều, có người mẹ nào lại chôn con trai mình như thế này không? Cô ấy không thích con, con cũng không thích cô ấy!
Thím Vương phản đối, nói: “Có thích hay không là do bọn nhỏ quyết định, gặp mặt một lần là biết ngay!”
Phương Vân gật đầu: “Đúng vậy, vậy phiền chị Vương làm mối cho chúng.”
“Không vấn đề, cứ để tôi, để tôi sắp xếp cho bọn trẻ gặp mặt nhau!”
Phương Dạ ngây người.
Các người không cần hỏi ý kiến của người trong cuộc này sao? Mới nói dăm ba câu đã quyết định bắt con đi xem mắt rồi?
Cuối cùng, sau khi ăn xong bữa cơm no nê, một nhà ba người cùng làm tổ trên sofa xem tivi trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn thấy cảnh tượng câu cá, Phương Vân ghen tị đến không chịu nổi.
“Haiz, nếu sau khi cha nghỉ hưu có thể sống bên bờ biển thì tốt quá, mỗi ngày đều có thể ngồi thuyền ra biển câu cá, cuộc sống như vậy tốt đẹp biết bao!”
“Đẹp cái mông ấy, bên bờ biển ẩm ướt như vậy, tôi nghe nói rất dễ bị bệnh viêm khớp mãn tính!” Phạm Ngọc Lan phản bác.
Phương Vân không vui: “Nói lung tung, tôi có người bạn từ tiểu học bây giờ đang sống bên bờ biển, cũng đâu thấy cậu ấy có bệnh tật gì”
“Cho dù không có bệnh, vậy ông cũng đừng có suy nghĩ viển vông, chẳng lẽ một nhà ba người chúng ta bán căn nhà này rồi dọn đến Hoa Hải? Nhà ở đó ít nhất cũng phải hơn hai vạn một mét vuông, nhà ở bên bờ biển chắc chắn còn đắt hơn, ông mua nổi sao?”
“Tôi không mua nổi, nhưng không có nghĩa là con trai chúng ta không mua nổi!” Phương Vân cười hi hi: “Nhóc.
Dạ, nếu siêu thị bên cạnh tiệm trà sữa lại có hoạt động rút thăm trúng thưởng, con nhất định không được bỏ qua, nói không chừng có thể trúng phiếu mua nhà hướng biển này nọ…”
Phương Dạ cười đến suýt nữa phun Cha à, suy nghĩ này của cha thật là hay, con nhất định sẽ cố gắng. Ngoại trừ biệt thự view biển ra, con sẽ cố gắng trúng một chiếc du thuyền trước khi cha về hưu, ngày ngày đưa cha và mẹ ra biển câu cái”
“Con trai ngoan, không uổng công cha thương con!”
Phạm Ngọc Lan liếc chồng mình một cái: “Từ sau khi cha con lái Audi, bây giờ trong đầu chỉ toàn mơ tưởng viển vông, con trai à, con mặc kệ ông ấy”
‘Vừa nhắc đến xe, mặt Phương Vân lại tỏ ra hơi căng thẳng: “Đúng rồi, chiếc xe đó dừng ở dưới lầu nhà chúng ta, không che không chắn như vậy có sao không?”
Phương Dạ cười nói: “Cha à, thực ra xe cũng chỉ là một đống sắt, làm gì quý giá như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu: “Một trăm mấy vạn mà không quý?” Phương Vân càng nghĩ càng thấy không yên tâm: “Khu chung cư của chúng ta có không ít người thích dắt chó đi dạo vào buổi tối, hơn nữa còn có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm thích leo lên xe chơi, lỡ chúng nó làm hư xe thì sao?”
Phạm Ngọc Lan hơi không tin: “Không thể nào, chiếc xe đó cũng đâu phải là đậu phụ, nói hư là hư sao?”
“Cũng không thật sự hư, tôi chỉ là sợ bọn chúng làm trầy xe thôi!” Phương Vân nói: “Bà không thấy tin tức nói à, thời gian trước ở thành phố nào đó có mấy đứa nhóc nghịch ngợm quet trầy hết tất cả một trăm mấy chiếc xe trong một khu chung cư, trong đó có không ít xe đắt tiền!”
“Thật sự có chuyện này sao?” Lúc này Phạm Ngọc Lan cũng không bình tĩnh được nữa: “Ông xã, vậy chúng ta làm sao đây?”