Siêu Cấp Shipper

chương 70: ai bật đèn pha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ha ha ha ha, Hồng Dịch cái thứ ngu… Ngu ngục nhà mày mời côn đồ tới muốn xử lý chú tư nhà tao, lại không ngờ còn dâng luôn cả bạn gái của mình tới, thật… thật sự là hả lòng hả dạ quá mà.

Một thằng tới cả bạn gái của mình còn không giữ nổi, đồ vô dụng, ha ha ha ha!”

Hồ Phi nằm trên đất bắt đầu cười lớn.

Hồng Dịch nghe xong, trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Không ngờ Miêu Ca thật sự là một tên cáo già, lại dùng cách thức này mà cướp Lương Mộ Linh trắng trợn như thế, còn mình thì chịu thiệt thòi xong lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Mẹ nó, mà tức nhất chính là toàn bộ quá trình còn bị thứ như Hồ Phi chứng kiến rõ ràng hết, chuyện này mà đồn tới trường học thì không nói tới chuyện mặt mũi của mình bị mất hết, chỉ e là tất cả học sinh nữ trong trường đều xa lánh mình mất.

“Con mẹ nó mày vui vẻ cái khỉ gì chứ, có tin tao bây giờ cho mày thấy thêm trò hay không.”

Hồ Phi bỗng có cảm giác không ổn: “Mày muốn làm gì?”

“Tao muốn làm gì hả? Tao muốn mày cũng nếm thử cảm giác bạn gái bị làm nhục.”

Hồng Dịch thẹn quá hóa giận, nhanh chân bước tới trước mặt Viên Lâm, duỗi tay về phía váy của cô ấy mà chộp lấy.

“Dừng tay!”

Không đợi Hồ Phi mở miệng, Miêu Ca đã cướp lời bước lên nói.

Vẻ mặt của Hồng Dịch vô cùng nghi hoặc nhìn về phía người kia: “Miêu Ca, anh là… Là có ý gì?”

“Không có ý gì, cô gái này tôi cũng chấm rồi.” Miêu Ca cười lạnh nói: “Thằng kia thì cậu muốn làm gì cũng được, thế nhưng cô gái này thì không được.”

Có cần quá đáng như vậy không, đứng núi này rồi còn trông thêm núi nọ?

Mặc dù Hồng Dịch rất bức xúc, nhưng anh ta không dám làm trái ý của đối phương.

Không còn cách nào khác ngoài việc trút cơn lửa giận đó lên người của Hồ Phi, bày ra thế tay đấm chân đá đến vô cùng thành thục.

“Nhiếp Kiệt, Triệu Hùng, tiếp tục đánh nó!”

“Vâng!”

Ba người tụ lại thành một đám điên cuồng đánh tới tấp vào Hồ Phi đang nằm trên đất, Viên Lâm nước mắt giàn giụa muốn chạy tới cứu người nhưng lại bị một tên côn đồ kéo lại.

“Hồng Dịch, thứ vô dụng nhà mày đến cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.

Tới đi, có ngon thì đánh chết tao!”

Hồ Phi không nhớ rõ mình bị đánh lần thứ mấy nữa, mặc dù đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn kiên cường mắng.

Hồng Dịch càng đá lại càng thấy phấn kích: “Mẹ nó, thằng nhóc nhà mày đừng có mà đắc ý, mày cho rằng Viên Lâm có thể chạy được đi đâu? Kết cục đêm nay của cô ta cũng giống như vậy thôi, mày cứ chờ mà bị cắm sừng đi!”

“Đợi chú tư nhà tao tới rồi, lũ khốn kiếp tụi bây đừng hòng chạy thoát một đứa nào hết!”

“Phương Dạ tới lại càng đúng lúc, tao chỉ e là thằng nhóc đó không tới đâu.”

Miêu Ca ôm Lương Mộ Linh, vẻ mặt tự đắc nói.

Đêm nay anh ta là người được hời nhất, không chỉ trong tay có hai mươi vạn, còn có thể thu hoạch được hai cô gái vô cùng xinh đẹp, con mẹ nó vụ làm ăn này cũng đáng giá quá rồi.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là cái thằng nhóc Phương Dạ chết tiệt đó sao vẫn chưa xuất hiện, mình đã gấp đi thuê phòng lắm rồi.

Đúng lúc này, mười hai luồng ánh sáng chói lóa đột nhiên từ xa chiếu thẳng tới, cả hiện trường dường như được chiếu sáng giống như ban ngày.

Tất cả mọi người đều bị ánh sáng ấy chiếu đến khổ không thể tả, chỉ có thể giơ tay lên che chắn lại tầm nhìn.

Miêu Ca bị chiếu sáng tới choáng váng, hét ầm lên: “Thằng khốn kiếp nào lại bật đèn pha thế hả, mau tắt đi cho tao!”

Anh ta có chút kì quái, độ sáng của mười hai luồng ánh sáng của đèn pha này có chút khoa trương, thoáng nhìn qua lại giống như mặt trời nhỏ.

Brừm brừm brừm!

Đáp lại anh ta chính là âm thanh vang động của động cơ v.

“Âm thanh quỷ quái gì thế này, hình như không phải là tiếng xe thể thao nhỉ?”

“Tao cảm thấy giống tiếng máy xúc.”

“Máy xúc mẹ gì chứ, ở đây làm gì có thứ đồ chơi đó.”

Giữa lúc mọi người đang nghi vấn không thôi, hình dáng khổng lồ của một mãnh thú bằng sắt thép cuối cùng cũng ngừng lại.

Mười hai luồng đèn pha kia tắt đi, bốn người nhóm Phương Dạ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Chú… Chú tư, cuối cùng chú cũng tới rồi!”

Hồ Phi mặt mũi bầm dập gắng gượng ngồi dậy.

Phương Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn qua, đã nhận định được rõ ràng tình hình ở hiện trường.

Ba người đám Nhiếp Kiệt đang đánh đập Hồ Phi, Chu Kỳ và Viên Lâm đang đứng ở gần đó, vài tên côn đồ thì cầm vũ khí phòng thủ ở một bên.

Điều khiến anh không hiểu chính là hoa khôi của trường Lương Mộ Linh lại bị một gã mặt lừa ôm vào trong ngực, hơn nữa trên mặt còn là một vẻ ngoan ngoãn lấy lòng.

Tình huống gì vậy?

Phương Dạ có chút khó hiểu, không phải Lương Mộ Linh thích Hồng Dịch sao, làm sao lại ở cạnh tên côn đồ đó rồi?

Nhìn thấy Ôn Hinh đứng ở phía sau, đôi mắt của Miêu Ca lại lần nữa sáng rực lên.

Đây chính là một người đẹp không thua kém gì Lương Mộ Linh, thậm chí còn xinh hơn một bậc.

Ông trời hôm nay thật sự là ưu ái cho mình quá mà, lại lần lượt đưa tới các cô em xinh đẹp.

“Chú hai, bọn anh tới cứu chú!” Nhìn thấy Hồ Phi đang thoi thóp nằm đó, Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh giận tới bầm gan tím ruột, hung hăng tung cú đấm về phía ba người của đám Hồng Dịch.

Miêu Ca hất mắt một cái, vài tên côn đồ cầm dao bổ dưa cũng tới chắn ở trước mặt hai người kia.

“Tụi bây là ai?” Mạnh Hổ dừng bước lại, cảnh giác nhìn đám người đó.

Bọn họ không ngại đánh nhau, nhưng phải đối đầu với kẻ địch có vũ khí trong tay thì có chút không ổn.

Hơn nữa, dựa trên cách thức cầm vũ khí của đối phương, hẳn cũng đều là những tên côn đồ lão luyện có kinh nghiệm đánh đấm trên phố nhiều năm.

“Giới thiệu một chút, tao tên là Miêu Ca, xem như là một nhân vật nhỏ trong giới giang hồ ở Hoa Hải.” Miêu Ca cười như không cười mà nói: “Bọn họ mời tao tới để xử lý tụi bây, nếu như không muốn quá đau đớn thì tao khuyên tụi bây nên ngoan ngoãn quỳ xuống tự vả mặt nhau đi.

Chỉ cần có thể khiến cậu Hồng hài lòng thì chuyện này coi như dừng ở đây.”

Phương Dạ chau mày nói: “Thứ ngu ngục này từ đâu tới?”

“Thằng nhóc chết tiệt, mày đang nói gì thế hả?” Một tên côn đồ cầm gậy bóng chày chỉ vào Phương Dạ, mắng: “Có ngon thì lặp lại lời vừa nói đi?”

Đối diện với cây gậy bóng chày thô to kia, Phương Dạ cũng không hề sợ hãi, đến cả Ôn Hinh ở bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt hờ hững.

“Tao nói tụi bây đều là thứ ngu ngục, lần này hài lòng chưa?”

“Thằng nhóc, không ngờ mày còn phách lối hơn cả tao, tao có lời khen mày đó.” Miêu Ca cười nói: “Chi bằng như này đi, sau này mày theo tao lăn lộn, xíu nữa tạ tội với cậu Hồng, chuyện này coi như chấm dứt, thấy sao hả?”

Con mẹ nó đây là tình huống gì vậy? Phương Dạ tạ tội cái là xong ư?

Hồng Dịch đứng một bên giận đến nổ phổi.

Bản thân mình bỏ tiền ra, hơn nữa bạn gái cũng bị cướp đi để nhận lại được kết quả như thế này?

Kiểu gì thì cũng phải đánh Phương Dạ một trận, nếu không thì há chẳng phải mình đã bị lỗ sạch rồi hay sao.

Chu Kỳ dò hỏi: “Miêu Ca, trước đó không phải chúng ta đã thỏa thuận xong hết rồi sao, một chân mười vạn tệ, chí ít thì anh cũng phải cắt hai chân của cậu ta mới được chứ.”

Miêu Ca híp mắt nhìn anh ta: “Nếu cậu ta chịu theo tôi thì chính là đàn em của tôi, lẽ nào cậu cũng không định nể mặt tôi chút nào hay sao?”

Hồng Dịch bất chấp nói: “Miêu Ca, anh làm thế thì không hợp với quy tắc trong giới rồi.”

“Nhóc con nhà cậu còn chưa đủ lông đủ cánh lại dám bàn chuyện quy tắc với tôi?” Miêu Ca giẫm tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Trong địa bàn của tôi thì lời tôi nói chính là quy tắc, bây giờ mấy cậu có muốn thách thức quy tắc của tôi chút không?”

Hồng Dịch và Chu Kỳ bị anh ta trừng mắt nhìn, ngay lập tức sợ đến câm như hến, không dám mở miệng nói thêm nửa chữ.

Miêu Ca rất hài lòng với thái độ của bọn họ, anh ta buông Lương Mộ Linh ra, phách lối bước tới trước mặt Phương Dạ.

“Nhóc con, tao hỏi thêm lần nữa, mày lựa chọn đi theo lăn lộn cùng với tao hay là không?”

Phương Dạ khẽ mỉm cười đáp: “Nhìn tao có giống kiểu thèm đi theo thứ côn đồ ngu ngục không?”

“Má, con mẹ nó mày muốn chết đúng không, tao cho mày toại nguyện.”

Miêu Ca cầm dao bướm lượn trên múa dưới, sau đó trước ánh mắt sợ hãi của Ôn Hinh lại hung hăng mà đâm về phía dưới bụng của Phương Dạ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio