Siêu Cấp Shipper

chương 71: dùng cái này đánh không uổng sức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật tốt quá, tên Phương Dạ ngu ngốc này thế mà lại tự tìm đường chết!

Thấy Miêu Ca vui buồn thất thường, một câu không vừa ý thì lập tức động thủ, trong lòng Hồng Dịch và Chu Kỳ mừng như điên.

Khi mũi dao sắp đâm thủng quần áo của Phương Dạ, một nắm đấm đột nhiên phóng đại trước mắt Miêu Ca!

Bộp!

Sau khi tiếng trầm đục vang lên, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, Miêu Ca lúc đầu đằng đằng sát khí trong nháy mắt đã ngã chổng vó, người nào tinh mắt còn có thể thấy được mấy cái răng vàng dính máu văng ra…

Hiện trường đột nhiên trở nên im lặng đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều ngây cả ra.

“Nhân vật phản diện đúng là nhân vật phản diện, thật nhàm chán.

” Phương Dạ vẫy vẫy máu tươi trên tay, sau đó kéo áo Miêu Ca để nhấc anh ta đứng lên nói, tát cho ba cái bạt tai.

Một tên côn đồ vung dao đến muốn cứu đại ca, kết quả bị Phương Dạ đá một cước văng ra xa bảy tám thước, rơi thẳng xuống bụi cỏ dại trong vườn hoa, những tên khác sợ đến mức vội vàng dừng hẳn lại.

“Đừng giả chết, nói, mày có phải là tên ngốc không?”

Miêu Ca phun ra một búng máu, hung tợn nói: “Mày mới là tên ngốc…”

“Không tồi, rất kiên cường.

"

Phương Dạ vung hai tay trái phải, thưởng cho anh ta thêm ba cái tát.

Lần này Miêu Ca hoàn toàn bị sưng phù thành con mèo mập…

"Đừng… Đừng đánh, tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Tôi là tên ngốc, tôi là tên đại ngốc…”

“Chưa xong đâu, tiếp tục nói, nói to lên, trước khi tao rời đi thì không được phép dừng!”

“Tôi là tên ngốc, tôi là tên đại ngốc! Tôi là tên ngốc, tôi là tên đại ngốc…”

Bốn người Hồng Dịch thấy mồ hôi lạnh ứa ra, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến Phương Dạ lại hung hãn như vậy, ngay cả Miêu Ca không ai bì nổi cũng quỳ gối trong vài giây!

Có phải đầu óc bị kẹp vào cửa rồi không, sao lại muốn đối phó với loại người hung hãn như vậy, ngại sống quá lâu rồi à?

Phương Dạ buông Miêu Ca ra, đi nhanh về phía Hồ Phi.

Vài tên côn đồ chặn đường do dự một lúc rồi vẫn quơ vũ khí nghênh tiếp.

Đối phó với một tên nhóc tay không tấc sắt, hơn nữa còn là lấy nhiều đấu ít, nếu như vậy còn không dám xông lên thì về sau bọn họ cũng không còn mặt mũi lăn lộn bên ngoài nữa.

Đối mặt với mấy thanh dao bổ dưa sáng loáng, Phương Dạ không hề né tránh, vung thẳng nắm đấm cứng rắn!

Một giây sau, năm tên côn đồ chảy máu mũi, đồng thời ngã xuống đất, hơn mười cái răng gãy văng ra, mà mấy cái dao bổ dưa cũng bay ra xa sáu, bảy thước, trong đó có một thanh dao lướt phớt qua đỉnh đầu của một tên khiến cho anh ta sợ đến mức kêu la oai oái.

Đầu óc Miêu Ca choáng váng, thiếu chút nữa còn quên tự nói mình là tên ngốc.

Người này có phải là quái vật không vậy, đấm năm người trong vài giây, ngay cả dao bổ dưa cũng bị sứt mẻ bay xa?

Trông thấy Phương Dạ và Mạnh Hổ tới gần bọn họ, ba người Hồng Dịch đồng thời lui về phía sau vài bước.

Ngay cả Miêu Ca cũng nhận thức được sai lầm, hiện tại bọn họ nào dám vuốt râu hùm của Phương Dạ?

"Chú hai, chú không sao chứ?” Mạnh Hổ nhanh chóng đỡ Hồ Phi đứng lên, Viên Lâm cũng chạy đến bên này, nhóm côn đồ còn sót lại cũng không dám ngăn cản

“Hỏi thừa, chú xem bộ dạng của anh giống không có làm sao không?” Hồ Phi cười khổ nói.

Ngoài mặt mũi bầm dập, quần áo trên người anh ta đã rách tung tóe, phía trên còn có đầy dấu giày, còn thảm hơn cả ăn mày.

Hai chân Nhiếp Kiệt như nhũn cả ra, thấp giọng hỏi: “Đại…đại ca, chúng ta có nên chuồn trước không?”

Hồng Dịch khó khăn nuốt nước miếng: “Đương nhiên phải chuồn rồi, chẳng lẽ ở lại để bị đánh à, cố gắng bước nhẹ nhàng một chút, đừng để cho bọn họ phát hiện!”

Ba người đang định rón rén rời đi, Đàm Dập Minh đã sớm đề phòng bọn họ, lập tức cản đường.

Mạnh Hổ bi phẫn nói: “Chú hai, là tên khốn nào đã đánh chú tàn tạ như vậy, chú nói đi ra, đại ca sẽ báo thù cho chú!”

Hồ Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là Nhiếp Kiệt, ba tên khốn kiếp bọn họ!”

“Được!”

Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh hùng hổ đánh tiếp, hết đấm rồi đá đám ba người Hồng Dịch.

Lúc đầu Nhiếp Kiệt và Triệu Hùng còn muốn phản kháng, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của Phương Dạ phía xa, kết quả lại bị dọa sợ.

Vừa rồi Phương Dạ ra tay, có vài tên côn đồ đến cả răng cũng bị đánh bay, ngược lại đương nhiên bọn họ càng mong hai người Mạnh Hổ đánh nhiều vài cái, ít nhất xem ra vẫn bảo vệ được hàm răng…

Thấy đại ca và chú ba đánh đã ghiền, Hồ Phi được Viên Lâm dìu cũng giãy giụa rồi đi qua, nhấc chân hung hãn đạp! So với Mạnh Hổ còn hung hăng hơn.

Ba người Nhiếp Kiệt bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Bọn họ cũng không kiên cường như Hồ Phi.

Chu Kỳ chỉ dám tránh ở chỗ tối run rẩy, sâu trong thâm tâm anh ta cảm thấy thật may mắn vừa rồi bản thân không ra tay đánh người, nếu không, hiện tại nên có tới bốn người kêu thảm thiết ngoài kia…

Phương Dạ thật sự không nhìn nổi nữa: “Chú hai, chú đã bị thương thành cái dạng này rồi, đừng vất vả như vậy nữa, coi chừng bị thương nặng thêm!”

Viên Lâm cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Hồ Phi, tôi đưa cậu đến bệnh viện trước đã.

Trong lòng ba người Nhiếp Kiệt cũng gật đầu liên tục.

Đúng vậy, đúng vậy, ngay cả đứng mày cũng đứng không vững nữa, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi, đừng đấm đá bọn tao nữa…

“Không được, vừa rồi mấy tên khốn này đánh tôi như con, khó lắm mới có được cơ hội, tôi đương nhiên phải ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng!”

Viên Lâm cười khổ nói: “Phương Dạ, cậu mau khuyên cậu ta đi!”

Lúc này cũng chỉ có anh mới khuyên được Hồ Phi.

“Vậy được rồi, Ôn Hinh, cô đi lấy cây gậy bóng chày trên xe tôi đến đây.

"

Hả, cây gậy bóng chày?

Viên Lâm ngây ngẩn cả người, mà ba người đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết cũng sửng sốt.

Không phải kêu anh khuyên nhủ sao, anh gọi người lấy cây gậy bóng chày đến đây là có ý gì?

Ôn Hinh tò mò hỏi han: “Kêu tôi lấy gậy bóng chày đến làm gì vậy?”

Phương Dạ thản nhiên nói: “Đương nhiên là đưa cho chú hai dùng rồi, dù sao dùng nó đánh người cũng không tốn nhiều sức, cũng không làm cho bản thân bị thương.

“À, được thôi, tôi lập tức đi lấy.

Thật mẹ nó, không uổng sức đánh người, cái này sẽ gϊếŧ người đúng không?

Nhiếp Kiệt giãy dụa muốn đứng lên kháng nghị, kết quả lại bị Đàm Dập Minh đạp một cước văng lại…

Sau khi hung hăng giáo huấn xong ba người, đám người Phương Dạ ngồi trên Dartz Kombat mạ vàng nghênh ngang rời đi, không một ai ở đó ngăn cản, Lương Mộ Linh cũng nhân cơ hội mà biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Nhìn đến sau khi đèn xe hoàn toàn biến mất, rốt cục Chu Kỳ cũng chạy ra.

“Đại ca, mọi người sao rồi?”

“Chết… Không chết được!” Mặt Hồng Dịch sưng phù như đầu heo, ấp úng nói: “Cậu… Sao tên nhóc cậu lại không bị đánh?”

“Có thể là do bọn họ quên.

” Chu Kỳ nói cho có lệ.

“Đi thôi, tôi đưa mọi người lên xe đến bệnh viện.

Trong số ba người thì Nhiếp Kiệt bị thương nặng nhất, bị Hồ Phi đạp đến mức không ai nhận ra, Triệu Hùng và Chu Kỳ phải hợp sức mới nâng được anh ta lên.

“Hồ Phi kia là tên khốn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, sớm muộn gì tao cũng sẽ trả thù!” Nhiếp Kiệt phun ra một búng máu lên mặt đất, bên trong thế mà lại có nửa cái răng bị gãy!

“Ra đường quên xem ngày, thật đen đủi, ngay cả răng của tao cũng bị tên đó đánh gãy!"

“Này thì có là gì, tên khốn Đàm Dập Minh kia chuyên tấn công vào hạ bộ của tao, nếu tao không gắng bảo vệ được, chỉ sợ đã đoạn tử tuyệt tôn!”

“Không thể tha thứ, hôm nào nhất định phải trả lại gấp bội!”

"Đừng nói nữa, trước tiên cùng đi bệnh viện băng bó đã…”

Ngay khi bốn người dìu nhau đi về phía đường lớn, Miêu Ca đột nhiên vung tay lên, đám côn đồ kéo lên, vây quanh bọn họ.

“Miêu Ca, anh có ý gì?” Chu Kỳ thấy sắc mặt bọn họ không tốt, lập tức hốt hoảng đứng lên.

“Có ý gì à? Tao bị người ta đánh thảm như vậy, đương nhiên là muốn tìm chỗ xả giận!” Miêu Ca lạnh lùng nói.

“Đó là chuyện tốt mà Phương Dạ gây ra, liên quan gì đến chúng tôi?” Hồng Dịch không phục mà nói.

Miêu Ca hung tợn rít gào lên: “Bởi vì Phương Dạ là do tụi mày đưa đến, nếu không vì vậy thì tao sẽ bị đánh sao?”

“Anh, anh không nói lý lẽ!”

“Tao không nói nữa, đánh chết bọn nó cho tao!”

Nhóm côn đồ đã sớm ôm một bụng tức giận, lập tức xông lên, đánh mấy người bọn họ.

Cuối cùng lần này Chu Kỳ chạy không thoát, cũng bị đánh đến gào khóc kêu thét, khiến cho tâm hồn tổn thương của ba người Hồng Dịch được cân bằng đôi chút….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio