Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Hắn bắt nạt em.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
- Tần chủ tịch, con gái ông uy phong thật lớn a, bốn người chúng tôi cũng không cần cùng ông nhiều lời, tôi nghĩ ông hẳn là hiểu rồi chứ, con gái ông ngang ngạnh cướp đồ ngay trước mắt bọn tôi. Nói đến thì buồn cười, chỉ là một bộ quần áo mà thôi, nhưng ông nên biết những người như chúng tôi chú trọng nhất là mặt mũi, hiện tại Tần gia các người không cấp cho Tứ gia chúng tôi mặt mũi, ông nói xem phải làm gì đây?
Lý Hưng Quốc cười nhạt nhìn Tần Vĩnh Phú.
Tần Vĩnh Phú thực sự không ngờ, con gái mình sao lại đi chọc tức mấy tên sát tinh này? Phải biết rằng mấy nhà này chỉ cần một nhà thôi mình cũng không chống được, nếu bọn họ thật sự muốn gây sự với mình, thật giống như giết một con kiến vậy, tập đoàn Đại Tần sẽ bị dẫm nát.
Nghĩ tới những điều này, Tần Vĩnh Phú trên trán toát đầy mồ hôi, dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, cũng chỉ tiếp xúc được một vài tiểu nhân vật đơn giản, đột nhiên hôm nay gặp luôn bốn thân phận cao ngất như vậy, đối mặt khó như vậy hắn cũng không biết phải làm gì.
- Vậy cậu xem, Lý thiếu gia, chuyện này nên xử lý thế nào cho tốt đây?
Tần Vĩnh Phú biết Lý Hưng Quốc trước tiên kiếm chuyện với mình, hẳn là còn có ý đồ gì sau đó nữa, bằng không với thực lực Tứ đại gia tộc phế mình trước, rồi sau đó mới nói tại sao ta phế ngươi.
- Tôi nghĩ Tần chủ tịch cũng là một người hiểu chuyện, như vậy đi, ông chỉ cần làm ba chuyện, sự việc này tôi có thể tha thứ cho ông, thế nào?
Lý Hưng Quốc chính là chờ Tần Vĩnh Phú nói những lời này, hiện vừa thấy Tần Vĩnh Phú nói ra, y liền từ từ đưa ra yêu sách.
- Ah, chỉ cần ba chuyện ư, không biết đó là ba chuyện gì?
Tần Vĩnh Phú thực sự nghĩ mãi không ra, gia tộc lớn như vậy tìm đến tiểu nhân vật như mình làm gì?
- Ông hãy nghe cho kỹ đây, thứ nhất, đem trả thứ đã lấy cho Hà tiểu thư. Thứ hai, bảo con gái ông xin lỗi Hà tiểu thư. Thứ ba, có phải ông có một thủ hạ tên Vu Thiên? Tôi muốn hắn, hiểu chứ?
Chỉ với mấy câu đơn giản, Lý Hưng Quốc đã nói xong điều kiện của mình.
- À, chuyện này…
Tần Vĩnh Phú nhanh chóng suy nghĩ, hắn nghĩ đến ba điều kiện này, cái thứ nhất và thứ hai không có vấn đề gì, mặc dù con gái Tần Thư Nhã của mình rất khó bảo, nhưng nếu hắn tận tình khuyên bảo, cũng có thể thông suốt, để cô đi xin lỗi người khác. Nhưng vấn đề ở điều kiện thứ ba, đem Vu Thiên tặng cho Lý thiếu gia, Tần Vĩnh Phú thật sự sầu não. Phải biết rằng, nếu như không có Vu Thiên, rất có thể mạng của mình đã mất tối hôm qua rồi.
Vả lại, hiện tại mình vừa thu phục Hắc Lang làm thủ hạ, nếu chuyện Vu Thiên không ở bên mình nữa đến tai Hắc Lang, có trời mới biết gã sẽ phản bội hay không, sau đó chính tập đoàn Đại Tần của mình cũng gặp nguy.
Sau khi biết độ nghiêm trọng nếu mất Vu Thiên, Tần Vĩnh Phú nhìn chăm chú Lý Hưng Quốc, sau đó hỏi:
- Có thể hỏi Lý thiếu gia một câu được không? Cậu muốn có Vu Thiên làm gì?
- Chuyện này ông không phải quản, chỉ cần đem người giao cho tôi là được.
Lý Hưng Quốc vẫn giữ nét mặt âm trầm nói.
- Chuyện này…tôi nghĩ nếu như không có Vu Thiên bên cạnh, sự nghiệp của tôi sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng, cậu xem có thể đổi điều kiện được không?
Tần Vĩnh Phú cũng không trả lời trực tiếp vấn đề của Lý Hưng Quốc, hắn chỉ là đem hiện trạng của mình nói cho Lý Hưng Quốc biết.
- Ha ha, thế nào? Ông cho rằng mất Vu Thiên là chuyện trọng yếu? Đang chuẩn bị nhận công kích của Tứ gia chúng tôi sao?
Lý Hưng Quốc thật không ngờ lão già mình không để vào mắt này cũng dám cùng mình cò kè mặc cả, đúng là vuốt râu rồng, trong lòng đã có chút mất hứng.
Tần Vĩnh Phú vừa nghe Lý Hưng Quốc dùng Tứ gia để uy hiếp mình, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nói cái gì cho phải. Hắn biết rõ, tập đoàn Đại Tần của mình quả thật là không chịu được sự công kích ấy, nếu họ thật sự làm, tập đoàn Đại Tần rất có thể phải tuyên bố phá sản trong vài giờ.
Trong lúc Tần Vĩnh Phú đang cân nhắc lợi hại, bên ngoài chiếc xe Mercedes Benz truyền tới một hồi âm thanh náo loạn.
- Các người ở đây làm gì? Tại sao lại chặn trước cửa nhà máy Đại Tần của chúng tôi?
Một tiếng con gái truyền đến.
Vừa nghe thấy âm thanh này, Tần Vĩnh Phú cũng biết con gái Tần Thư Nhã của mình đã đi ra.
Vừa rồi Tần Thư Nhã còn ngồi trong phòng trang điểm, nên cô không theo cùng Tần Vĩnh Phú đi ra. Hiện tại trang điểm xong, cô cũng đúng lúc gặp Vu Thiên vừa tắm xong, cả hai cùng đi từ trong nhà máy Đại Tần ra.
Vừa ra tới nơi, Tần Thư Nhã đã thấy bốn chiếc xe ngăn trước cửa nhà máy, lập tức cô rất mất hứng, cao giọng quát lên.
- Tôn Bá, cha cháu đâu?
Trong lúc nhất thời không thấy cha mình đâu, Tần Thư Nhã liền tới hỏi Tôn Bá đang đứng bên ngoài.
- Tiểu thư, lão gia bị một thanh niên mời vào trong xe, hình như để đàm phán chuyện gì đó.
Nói xong câu đó, Tôn Bá thì thầm thêm một câu:
- Đối phương lai lịch bất thiện, tiểu thư phải chú ý an toàn.
Nếu là người khác nói, Tần Thư Nhã sẽ không chú ý, nhưng nếu là Tôn Bá, Tần Thư Nhã sẽ phải hết sức chú ý, bởi vì cô biết rõ thực lực của Tôn Bá rất mạnh. Thân phận Tôn Bá trước đây cô cũng không biết rõ lắm, chỉ biết năm xưa cha cô cứu một người bê bết máu ở bên đường về, về sau người đó luôn luôn theo sát phò tá cho cha mình, người đó chính là Tôn Bá.
Tôn Bá theo cha mình nhiều năm, đã không ít lần xuất lực cho tập đoàn Đại Tần, từng nhiều lần cứu Tần Vĩnh Phú những lúc nguy nan, có thể nói cha cô cực kỳ tin tưởng Tôn Bá, cũng là một trong số những người có thực lực rất mạnh. Nhưng ngày hôm nay ngay cả Tôn Bá cũng nói đối phương lai lịch bất thiện, y cũng không dám tùy tiện xuất thủ, Tần Thư Nhã liền biết những kẻ này không phải người tốt.
Cũng may có Vu Thiên ở bên cạnh, cho đến giờ, Tần Thư Nhã cũng không thấy người nào có thể tiếp được đến chiêu thứ hai của Vu Thiên, cho nên Tần Thư Nhã đối với Vu Thiên tràn đầy lòng tin.
- Các người tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp cha tôi xem có chuyện gì hay không!
Tần Thư Nhã liếc mắt, rồi nhanh chóng bước đến một chiếc xe, cô muốn đến xem cha mình có bị bọn họ bức bách hoặc lôi kéo gì hay không.
“Xoạt” một người vệ sĩ mặc vest đen chủ động chắn trước mặt Tần Thư Nhã, y nhận lệnh của Lý Hưng Quốc, nhiệm vụ là không cho phép kẻ nào tiếp cận chiếc xe.
Thấy có người cản trở mình, Tần Thư Nhã có chút tức giận, ngước mặt nhìn gã vệ sĩ cao m quát lên:
- Anh định làm gì? Cửa nhà tôi, tôi muốn đi nhìn cha tôi cũng không được sao?
Vệ sĩ của Lý Hưng Quốc cũng không trả lời Tần Thư Nhã, y thân là vệ sĩ chỉ cần bảo vệ thân chủ an toàn, chứ không phải để nói chuyện hay giải thích cho người khác.
- Anh mau tránh ra, bằng không tôi sẽ đánh đấy.
Tần Thư Nhã thấy gã vệ sĩ này đúng là giống cái đầu đất, không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, lúc này cô quả thật muốn phát hỏa.
Tần Thư Nhã vừa nói xong, cứ như là chưa nói gì vậy, tên vệ sĩ vẫn đứng chắn trước mặt cô, chặn đường không cho cô đi tiếp.
- Ngươi! Ngươi thật đáng ghét!
Tần Thư Nhã thấy gã vệ sĩ coi mình như không khí, liền vung tay đánh tới.
- Áh!
Tiếng la này là từ miệng Tần Thư Nhã phát ra, đúng là Tần Thư Nhã động thủ trước, nhưng tên vệ sĩ vẫn duy trì tư thế kia không chút nhúc nhích, mặc cho bàn tay nhỏ của Tần Thư Nhã đánh tới người mình. Mà Tần Thư Nhã thấy gã vệ sĩ không trả đòn, tự nhiên là thật cao hứng, càng tăng lực đánh. Ai ngờ người tăng lực đánh lại là người chịu đau.
Đơn giản tên vệ sĩ thân thể cứng rắn như sắt thép, Tần Thư Nhã đánh vào càng mạnh thì phản lại càng đau.
- Ngươi thật đáng ghét! Mau tránh ra cho ta!
Thấy nói cũng không được, đánh cũng không được, Tần Thư Nhã cấp bách tới mức sắp khóc.
Đáng hận là tên vệ sĩ vẫn cứ đứng đấy, giống như mù điếc không thấy Tần Thư Nhã làm gì mà cũng không nghe được Tần Thư Nhã đang nói gì.
Không có cách nào, Tần Thư Nhã lúc này mới nhớ ra sau lưng mình còn có cao thủ, vội vàng kêu lên:
- Vu Thiên, hắn bắt nạt em, anh mau thu thập hắn đi, em còn phải đi gặp cha.