Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Tỷ thí.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Share by:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: xiaoshuo
- Ah, được!
Nghe được tiếng Tần Thư Nhã, Vu Thiên nhanh chóng bước đến bên cạnh tên vệ sĩ đang ngăn cản Tần Thư Nhã, nhìn thân thể tên vệ sĩ này cũng cao ngang tầm mình, thậm trí còn có phần nhỉnh hơn, béo hơn, cường tráng hơn, Vu Thiên lắc đầu, khẽ vươn tay hướng về phía tên vệ sĩ kia.
Chứng kiến Vu Thiên đưa tay tới, vị bảo tiêu dưới tình thế cấp bách cũng muốn dùng tay bắt cổ tay Vu Thiên lại, nhưng không biết vì cái gì, trong đầu của y chỉ có nghĩ nhưng không có động, cổ tay của y đã bị Vu Thiên chế trụ.
Vu Thiên hướng về phía vị bảo tiêu kia vô tội cười cười, sau đó chỉ thấy hắn dùng một tay xoay một cái mà vị bảo tiêu kia có thể trọng muốn nhỉnh hơn hắn nhiều liền bị quăng bay ra ngoài. Cái này hất lên trọn vẹn là năm mét không hơn không kém, sau đó rơi xuống đất liền không thấy có nhúc nhích gì, chắc hẳn là té không nhẹ, đoán chừng nửa tháng cũng không dậy nổi a.
- YAA.A.A..!
Chứng kiến Vu Thiên dùng một tay đã đánh bay một vệ sĩ của Lý Hưng Quốc, một tên vệ sĩ khác của Lý Hưng Quốc không nhịn nổi lao lên. Y hô lớn một tiếng rồi nhằm hướng ngực của Vu Thiên tấn công, y không thể tin Vu Thiên làm thế nào mà có thể dùng một tay đem đồng bạn của y ném bay xa như vậy.
Cho nên tên vệ sĩ này liền lao đến, trước tiên là muốn tự chiêm nghiệm thân thủ của Vu Thiên, để xem Vu Thiên là cái dạng người gì. Làm sao lại dám trước mặt nhiều vệ sĩ bên mình làm càn như vậy.
Vu Thiên cũng không có xoay người lại, hắn chỉ nghe tiếng gió đã có thể xác nhận phương hướng tấn công của tên vệ sĩ kia, sau đó chỉ thấy Vu Thiên bước thêm một bước lên phía trước, thoáng cái đã ở phía bên phải thân thể tên vệ sĩ kia. Biến chưởng thành quyền, Vu Thiên tiện tay đánh một kích, tên vệ sĩ này cũng đồng dạng như tên vệ sĩ lúc đầu, dính một quyện vào ngực rồi bay ra ngoài tầm năm mét rồi mới rơi xuống, nằm bất động, dự là cũng nửa tháng sau có kết quả.
- YAA.A.A..! Lên! Lên! Lên!
Vu Thiên bên này vừa động thủ, ngay lập tức bốn gã vệ sĩ khác cùng xông lên, bốn người này tựa hồ phối hợp với nhau rất nhiều lần, bọn hắn dùng tốc độ cực nhanh lập tức đem Vu Thiên vây lại. Sau đó bốn người cùng đồng loạt tấn công Vu Thiên.
Một tên đấm thẳng nhằm hướng ngực trái Vu Thiên. Vu Thiên thân thể hơi nhích một chút, sau đó nhẹ nhàng hóa giải thế tấn công của gã vệ sĩ này, thâm chí còn không cần dùng đến tay, chỉ là dùng vai trái đón lấy đòn công kích, sau đó dùng lực hất mạnh liền đánh trệch cú đấm vừa rồi, gã vệ sĩ vì không chịu nổi cú hất mà lảo đảo bước lùi mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.
Đỡ được đòn đầu, Vu Thiên lại cảm giác được hai bên trái phải đều có quyền đánh tới, Vu Thiên đột nhiên bước lên một bước đều đã có thể tránh được hai đòn tấn công, sau đó xoay người một cái hai cước đã im trên ngực hai tên vệ sĩ mới xông đến.
- Rắc...rắc!
Hai tiếng vang lên đã khiến cho tất cả mọi người chứng kiến lúc này biết đó là tiếng đứt gãy của xương sườn.
Nhưng Vu Thiên cũng không vì thế mà dừng lại, hai chân chưa trạm đất Vu Thiên đột nhiên duỗi thẳng cả người sau đó đá trúng gã vệ sĩ cuối cùng đang định tấn công phía sau lưng mình.
Một cước này đá cực kỳ chuẩn, tên vệ sĩ kia căn bản cũng không nhìn rõ được một cước này Vu Thiên làm sao đá ra được, cả thân thể y bay lùi ra sau, khoảng cách lại là năm mét.
Sau đó, khi nhìn lại hướng mà gã vệ sĩ vừa rồi bay đi Vu Thiên có chút giật mình, ba tên vệ sĩ nằm chồng lên nhau, thật quá là trùng hợp đi, tên vệ sĩ vừa mới hạ cánh còn không dám đứng lên, chỉ tội tên dưới cùng đã bị hôn mê lại còn bị ba tên khác nằm đè lên, chắc phải một tháng sau mới có thể rời giường chứ không phải nửa tháng như ban đầu nữa.
- Ha ha ha! Như vậy mới tốt chứ, Vu Thiên anh là giỏi nhất!.
Chứng kiến Vu Thiên rất nhanh gọn giải quyết mấy tên mặc đồ đen muốn ngăn cản mình, Tần Thư Nhã rất là cao hứng, liên tục tung hô Vu Thiên. Sau đó biết không có ai ngăn cản mình cô mới chạy đến bên chiếc Mercesdes-Benz.
- Chậm đã!
Thì ra trước khi Tần Thư Nhã muốn chạy đến bên chiếc xe, đột nhiên một thanh âm bên cạnh cô vang lên, sau đó một gã đàn ông thoạt nhìn cũng không cao lắm ngăn cản trước mặt cô.
- Hắn rất mạnh, tôi muốn cùng hắn tỷ thí một chút.
Gã đàn ông này dùng ngón tay chỉ người phía sau lưng Tần Thư Nhã, hiển nhiên là y chỉ Vu Thiên rồi.
Người này chính là cận vệ do Lý thị gia tộc phái đến bên cạnh Lý Hưng Quốc – A Cam.
A Cam vừa mới nhìn thấy thân thủ của Vu Thiên, nói thật, y rất kinh ngạc.
Y biết rõ nếu đổi là mình, cũng không thể dứt khoát đem mấy tên bảo tiêu vừa rồi đánh ngã như vậy, nhưng mà Vu Thiên lại làm được, hiển nhiên thân thủ Vu Thiên tuyệt đối trên mình.
Nhưng vì sao y lại đòi tỷ thí? Phàm là người học võ, gặp phải người có thực lực mạnh hơn mình, bọn họ đều có tâm lý muốn cùng hắn một lần so chiêu. Cái này là bản tính trời sinh của võ giả a.
- Ngươi, không được!
Vu Thiên chỉ nói một câu như vậy. Vu Thiên có thể nhận thấy thân thủ của A Cam có nhỉnh hơn mấy tên vệ sĩ vừa rồi một chút, nhưng cũng vẫn chưa phải là đối thủ của mình nên hắn thẳng thừng cự tuyệt.
- Không được cũng phải được, tôi cũng muốn thử một lần, cậu chú ý, tôi đến đây.
A Cam nói xong câu đó liền lập tức động thủ. Y dùng tốc độ cực nhanh nhằm hướng Vu Thiên xông tới, y muốn xem thân thủ Vu Thiên rốt cuộc là nhanh đến mức nào.
- YAAAAA…
A Cam này cũng thực sự có tài, y nhảy một cái liền đến bên cạnh Vu Thiên, sau đó tung một quyền nhằm hướng mặt Vu Thiên mà đánh tới.
Chứng kiến A Cam lộ ra chiêu thức ấy, đứng ở sau lưng Tần Thư Nhã là Tôn bá cũng phải nhíu mày.
- Người này rất mạnh, nếu là mình cùng gã đối đầu cũng chưa chắc có thể đánh bại.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Tôn bá cảm khái mà thôi.
Vu Thiên híp mắt lại thành một đường nhỏ nhìn A Cam vọt tới, hắn dĩ nhiên là chưa có động tác gì.
A Cam không biết vì lý do gì mà Vu Thiên không đỡ đòn, chẳng lẽ hắn cứ đứng im như vậy sao? Nghĩ đến đây, A Cam nở nụ cười, nguyên lai đối phương cũng chỉ là một Trình Giảo Kim.
- Hai mét, một mét, cen-ti-mét, cen-ti-mét, mười cen-ti-mét!
Mắt thấy nắm đấm của A Cam sắp yên vị trên mặt mình, Vu Thiên khẽ động. Nhích người một tẹo là đã tránh được đòn trí mạng vừa rồi của A Cam, sau đó Vu Thiên mới xuất thủ.
Cánh tay Vu Thiên vừa nhấc liền nghe:
- Răng rắc!
Một tiếng, Vu Thiên đã làm gẫy cánh tay của A Cam đang duỗi về phía mình.
- Ah!
Đầu A Cam lập tức đổ ra một tràng mồ hôi hột, sau đó thì cả người y ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Thừa dịp A Cam trì trệ công phu, Vu Thiên liền thu cánh tay về sau đó lại duỗi ra và thế là một quyền đã yên vị tại mạn sườn bên trái của A Cam.
- Oa!
Một tiếng thét chói tai vang lên, A Cam cả người liền hướng phía bên phải bay ra xa đến mấy mét, sau đó cũng chung số phận với những người đi trước.
Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều sợ đến ngây ngốc. Mọi người thật không ngờ, vẻn vẹn chỉ có một hiệp, A Cam cứ như vậy bị Vu Thiên đánh ngã trên mặt đất.
- Dừng tay!
Theo tiếng kêu to, cửa chiếc Mercesdes cũng bị kéo ra, Lý Hưng Quốc từ trong xe đi ra.
- Ngươi hạ thủ cũng thật quá độc ác!
Nhìn Vu Thiên, Lý Hưng Quốc cũng không có ý lại gần. Thân thủ A Cam y biết rất rõ, A Cam theo mình lâu như vậy, giúp mình giải quyết nguy hiểm cũng không phải một hai lần, những lần đó đối thủ cũng không chiếm được tiện nghi gì nhiều trên tay A Cam, ấy vậy mà không chịu nổi một chiêu của Vu Thiên, xem ra thực lực của Vu Thiên cũng quá kinh khủng đi a.
- Vu Thiên mau dừng tay, cậu sao lại đối đãi với khách nhân như vậy chứ? Nhanh, mau đến xem xem giúp bọn hắn chỉnh lại xương cốt đi chứ.
Tần Vĩnh Phú đúng lúc này cũng từ trong xe chui ra, hắn chứng kiến Vu Thiên nhẹ nhàng đem tất cả hộ vệ của Lý Hưng Quốc đánh ngã, trong lòng đương nhiên là mừng rỡ vạn phần. Có thể trở thành bảo tiêu của Lý Hưng Quốc đương nhiên là người rất có thực lực, vậy mà không tiếp nổi một chiêu của Vu Thiên, đây không phải là Tần Vĩnh Phú nhặt được bảo vật thì là cái gì.
Nhưng Tần Vĩnh Phú cũng biết rất rõ, người như Lý Hưng Quốc không thiếu tiền, thứ mà y cần là mặt mũi. Nhưng Vu Thiên lại đem tất cả hộ vệ của y đánh cho nằm bất động dưới đất, thế này thì mặt mũi Lý Hưng Quốc để vào đâu? Cho nên Tần Vĩnh Phú vừa xuống xe liền nói những lời như vậy với Vu Thiên.