Siêu Cấp Võ Thánh

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

>

Siêu Cấp Võ Thánh

Tác giả: Lãng Tử Biên Thành

Chương : Vệ sĩ nội chiến.

Nguồn dịch: Dịch giả - Trúc

Sưu tầm:

Biên tập: metruye

Nguồn truyện: xiaoshuo

Sau khi Bạch Ngọc Đường đi vào phòng của Trịnh Tử Hào, những người vệ sĩ hắn mang đến đều dừng lại ngoài cửa.

Mà ngoài hàng lang còn có hai người vệ sĩ áo trắng của Trịnh Tử Hào cùng với Vu Thiên, Đại Cá Tử. Trịnh Thiết đang ở trong phòng bôi thuốc cho hai người vệ sĩ áo trắng khác.

Những người mà Bạch Ngọc Đường mang đến mấy phút đầu khi Bạch Ngọc Đường vào phòng thì cũng tạm thành thật, đứng ngốc nguyên một chỗ không hề động đậy, nhưng sau hơn mười phút, Bạch Ngọc Đường còn chưa đi ra, những tên vệ sĩ này lại giống như mấy con cá bắt đầu quẫy đuôi. Thậm chí có tên thẳng thừng bắt đầu châu đầu ghé tai trò chuyện râm ran, còn có tên rút thuốc trong túi áo ra châm lửa.

Vu Thiên cũng chẳng thèm để ý, hắn đến chính là để bảo vệ Trịnh Khả Tâm, hắn mặc kệ những người đó làm gì , không có liên quan đến an toàn của Trịnh Khả Tâm, hắn sẽ không quan tâm nhiều làm gì . Đại Cá Tử với tư cách là đệ tử của Vu Thiên, sư phụ đều không nói gì, gã càng không thể nói.

Tuy bọn Vu Thiên không nói gì, nhưng hai tên vệ sĩ áo trắng lại có chút không vui. Mặc dù ở đây là khách sạn Tình Thiên, nhưng hiện tại Trịnh Tử Hào đang ở đây, thì nơi này là địa bàn của bọn họ. Nhưng bọn này đang giỡn mặt trên địa bàn của bọn họ, quả thật chẳng biết kiềm chế, hút thuốc thì cũng không sao, dù sao mùi thuốc lá chạy không vào được phòng của thiếu gia và tiểu thư. Nhưng bọn chúng nói chuyện lớn tiếng như thế nhỡ đánh thức tiểu thư thì làm sao. Mặc dù hiệu quả cách âm giữa các phòng ở đây rất tốt, nhưng làm sao tránh khỏi tiếng nói quá lớn của một người nào đó sẽ gây hoảng sợ đến Trịnh Khả Tâm.

Cho nên khi thấy cả đám vệ sĩ kia ở hành lang lớn tiếng gây ồn ào, hai vệ sĩ áo trắng tỏ ra không vui.

- Này, mấy người làm ơn nói chuyện nhỏ tiếng xuống chút được không, mấy người không biết tiểu thư của chúng tôi đang trong phòng nghỉ ngơi sao?

Một người vệ sĩ áo trắng bực bội lên tiếng.

- Cái gì?

Nghe được một câu chói tai như vậy, bọn thủ hạ mà Bạch Ngọc Đường mang đến sửng sốt. Nhưng sau đó bọn họ phản ứng lại kịp thời, đặc biệt người vừa bị người vệ sĩ áo trắng nói, gã nhìn bên cạnh mình có hơn mười người, mà vệ sĩ áo trắng kia chỉ có một đồng bọn, lúc này gã cảm thấy mặt mũi bị mất hết bất mãn nói:

- Má nó, mày cho là đây là khách sạn bình dân hay sao vậy, nói cho mày biết, cách âm gian phòng khách sạn Tình Thiên của chúng ta vô cùng tốt, chúng ta ầm ĩ cũng không vào được phòng của tiểu thư bọn mày, mày đừng có rảnh quá mà ở đây la làng.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần mình nói một câu, đối phương chí ít sẽ biết điều cho thanh âm nhỏ đi một chút, thật không ngờ mấy người đó tiếng nói chẳng những không nhỏ đi mà trái lại nói lớn tiếng hơn nữa.

Có người còn nói lớn tiếng hơn:

- Mẹ kiếp, tụi bây là cái thá gì, ngay người Đông Dương cũng đánh không lại, làm chết nhiều anh em đến như vậy mà còn ở đây lớn lối.

Nghe xong lời này, người vệ sĩ áo trắng không nhẫn nhịn được nữa. Không sai, bọn họ đánh không lại người Đông Dương, thế nhưng điều này có thể trách ai, chỉ có đánh nhau với bọn chúng mới biết bọn Đông Dương ấy lợi hại ra sao:

- Đúng, chúng tôi không phải đối thủ của Ninja Đông Dương, thế nhưng bất kể như thế nào, chúng tôi cuối cùng vẫn thắng bọn họ, hơn nữa cũng giết được một người trong bọn họ, nhưng tôi nghĩ loại chuyện này nếu như bị mấy người gặp phải, phỏng chừng mấy người chỉ có nước chạy trốn.

Người vệ sĩ áo trắng nói xong sau đó, vẫn còn "Hừ" một tiếng, dường như vô cùng khinh thường mấy người mặc áo đen bên kia.

- Mày nói cái gì? Mày có bản lĩnh nói lại một lần?

Vừa nghe tên vệ sĩ áo trắng khinh thường chính mình, mấy hán tử mặc áo đen đều không vui.

- Làm sao, sự thật chính là như thế, hừ, mấy người gặp qua Ninja của Đông Dương chưa? Mấy người biết bọn họ mạnh đến như thế nào không? Cái gì cũng không biết còn ở đây lên giọng thật sự là một lũ vô dụng.

Tựa hồ là tìm được cơ hội trả thù đối phương, người vệ sĩ áo trắng không bỏ qua, giễu cợt nói.

- Mày, mày muốn chết.

Vừa thấy đối phương khinh thường mình như vậy, nhất thời mấy hán tử mặc áo đen nóng tính bực bội. Sau đó mấy hán tử mặc đồ đen bẻ khớp tay, xắn tay áo chuẩn bị bước về phía hai người mặc áo trắng, một thanh âm vang lên bên tai bọn hắn.

- Đều dừng tay.

Lập tức có người đàn ông da ngăm đen vạm vỡ đứng chặn ngay trước mặt mấy người mặc áo đen này.

- Đều là anh em cùng một nhà, mấy người thôi đi.

- Anh Dã Ngưu, anh cũng thấy đó, không phải chúng tôi gây sự, vốn dĩ chúng tôi đang đứng ở chỗ này, là bọn hắn, đánh không lại Đông Dương quỷ tử, trong lòng tức giận, tưởng giận cá chém thớt lên người chúng tôi, chúng tôi làm sao mà lại cho bọn hắn như nguyện, cho nên lúc này mới nói lại một hai câu, mấy người ở đây có thể chứng kiến.

Hán tử bị người vệ sĩ áo trắng chỉ trích đầu tiên thấy Dã Ngưu vội vã đứng ra giải thích.

Người được gọi là Dã Ngưu này, chính là cận vệ của Bạch Ngọc Đường, sau khi nghe huynh đệ của mình nói xong, y quay đầu nhìn hai người vệ sĩ áo trắng:

- Cũng đúng, các anh đánh không lại Đông Dương quỷ tử thì cũng không thể trút giận lên đầu anh em chúng tôi chứ.

- Ai đánh không lại Đông Dương quỷ tử, nói cho các người biết, bọn Ninja này thực lực rất mạnh.

Một người áo trắng còn muốn giải thích.

Nhưng người áo trắng còn lại đem lời hắn cắt ngang:

- Được rồi, cần gì phải nói nhiều với bọn họ, không cần để trong lòng, chí ít chúng ta vẫn còn cùng bọn Ninja so chiêu, nhưng tôi nghĩ có lẽ bọn Ninja cũng chẳng muốn nguyện ý cùng bọn họ đánh nhau đâu, ha ha.

Lời này rõ ràng là người vệ sĩ áo trắng quơ đũa cả nắm đem bọn vệ sĩ áo đen khinh thường đến không còn gì để nói.

Mà Dã Ngưu thực sự đã nổi giận. Vốn dĩ gã cũng chẳng muốn chen vào làm gì, nhưng gã không thể đứng nhìn huynh đệ mình bị người ta khi dễ, cho nên mới đứng ra nói mấy lời. Nhưng gã thật không ngờ vệ sĩ áo trắng này dĩ nhiên không biết xấu hổ, lại nói mình ngay cả có đi ra thì bọn Ninja cũng chẳng thèm đánh. Dã Ngưu quả thật đã nổi giận.

- Được lắm, mấy người nói chúng tôi không xứng đúng không, vậy hãy để cho tôi đến thử mấy người sức lực được bao nhiêu, khiến tôi xem mấy người rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Vừa nói chuyện, Dã Ngưu nhanh chóng chuyển bước hướng đến hai người vệ sĩ áo trắng.

- Anh định làm gì? Nói cho mấy người biết, chúng tôi không muốn đánh nhau, nhưng nếu mấy người muốn so tài một chút, chúng tôi cũng đành chiều mấy người.

Hai người vệ sĩ áo trắng cũng biết mấy hán tử áo đen này là đàn em của bạn thiếu gia, bọn họ vốn không muốn đánh nhau, nhưng bọn chúng lại buông lời nói bọn họ đánh thua Đông Dương quỷ tử, điều này làm trong lòng bọn họ rất khó chịu, bọn họ rất muốn có cơ hội để dạy dỗ mấy người này, không nghĩ tới bọn họ chủ động muốn đánh nhau, cho nên bọn họ phải nắm lấy cơ hội này.

- Hừ! Vậy thì như anh nói, chúng ta tới so tài một chút đi.

Dã Ngưu cười lạnh một tiếng, đi tới đối diện hai người mặc âu phục trắng.

- Tốt, nếu như làm anh bị thương, bỏ quá cho.

Hai người mặc áo trắng thấy trận này có tránh cũng không được, cho nên bọn họ đơn giản buông lời khách sáo, rồi ra tay bắt đầu đánh.

Chiêu lợi hại nhất của hai người áo trắng chính là Hợp Kích Chi Thuật, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau đối phó với Dã Ngưu, không thi triển thế mạnh của bọn họ thì quá uổng phí. Vì thế, hai người phối hợp ra chiêu tấn công, bọn họ một bên trái, một bên phải tấn công về phía Dã Ngưu, chiêu thức đánh ra nhanh lẹ, nhuần nhuyễn, phối hợp vô cùng xảo diệu.

Ý tứ chính là một bên trái một bên phải đồng thời tấn công đối thủ, sau đó một người dùng sức mạnh của mình cuốn lấy đối phương, một người khác thì nhân cơ hội công kích đối phương. Chỗ tốt ở đây chính là trong một thời gian ngắn có thể tập trung sức mạnh của hai người trên cùng một người, tăng sức mạnh tấn công.

Có thể nói điểm lợi hại của chiêu Hợp Kích Chi Thuật là ngay trong nháy mắt gia tăng sức mạnh tấn công khiến cho chiêu thức tấn công trở nên càng nhiều; góc độ công kích càng hiểm hóc; tốc độ công kích càng đánh càng nhanh; lực công kích càng tăng nhanh, nói trắng ra chính là sức mạnh hai người dồn về một người.

Vừa ra tay, hai người mặc áo trắng liền một người bên trái dùng tay tấn công lên đầu của Dã Ngưu, tên bên phải dùng chân tấn công phần eo của Dã Ngưu. Lúc lên lúc xuống, hai cách tấn công khác nhau ở hai góc độ khác nhau cùng lúc hướng về Dã Ngưu ra tay.

Dã Ngưu thấy chiêu Hợp Kích Chi Thuật của hai người áo trắng, cười lạnh một tiếng. Thân thể bỗng nhiên ngồi chồm hổm thấp xuống, tránh thoát cú tấn công của người bên trái vào đầu, đưa tay phải hướng về phần eo duỗi ra ngăn chặn đòn tấn công của người mặc áo trắng ở bên phải. Dã Ngưu thét lên một tiếng, sau đó tay phải gã mạnh mẽ vươn ra, đùi phải của đối phương vừa tấn công đến trong phút chốc đã bị gã nắm lấy và nâng lên. Thân thể Dã Ngưu bỗng nhiên chồm về phía trước, nắm đấm đưa thẳng vào bộ ngực của người mặc áo trắng tấn công bên phải.

- Phanh!

Một tiếng, một người mặc áo trắng như diều đứt dây bay lên không trung khoảng -m, sau đó y mới từ trên không trung ngã xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio