Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Giáo huấn nho nhỏ.
Nguồn dịch: Dịch giả - Trúc
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: xiaoshuo
Từ lúc Dã Ngưu ra quyền đến lúc người mặc áo trắng rơi xuống đất, tuy nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, nói cách khác người áo trắng không bị thương đang ra tay tấn công thì đồng thời bạn của hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.
- Ah?
Người mặc áo trắng còn lại liếc mắt nhìn Dã Ngưu, vẻ mặt dâng lên nỗi hoảng sợ, gã thực sự không ngờ mình cùng anh em còn chưa bắt đầu ra chiêu thì đã kết thúc. Vì thế, người mặc áo trắng mang vẻ mặt hoảng sợ chỉ còn cách đứng trân trân tại chỗ. Gã hoàn toàn không nhận ra khi Dã Ngưu đánh ra một quyền hất bay bạn mình thì cũng đồng thời đánh ra một quyền hướng về chỗ gã.
Dã Ngưu ra quyền như gió thổi, cũng không vì người mặc áo trắng đang ngây người vì kinh ngạc mà có ý định dừng lại. Dễ nhận thấy một quyền kia sẽ đánh vào người mặc áo trắng, một quyền này mà đánh trúng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người mặc áo trắng này sẽ bị đánh văng ra ngoài, đồng thời miệng phun máu tươi.
- YAA.A.A…!
Lại là một tiếng hét lớn, Đại Cá Tử thực sự không nhịn được nữa. Gã thừa nhận Dã Ngưu là người mạnh nhất trong đám người bên kia, cũng thừa nhận rằng hai người mặc áo trắng này không phải là đối thủ của y. Nhưng nói như thế nào hai bên cũng không có thù hận truyền kiếp gì cả, hơn nữa chủ nhân của hai bên quan hệ lại rất tốt, nhưng Dã Ngưu lại ra tay ác độc như vậy thì thật sự không thể chịu được.
Cho nên Đại Cá Tử mới quyết định ra tay, tại lúc Dã Ngưu sắp đánh ra quyền thì Đại Ngư Tử vươn một quyền cùng Dã Ngưu chống lại.
- Thông!
Một tiếng va chạm tựa như đất rung núi chuyển. Đại Cá Tử cùng Dã Ngưu đều chịu không được lui về sau một bước.
Sức mạnh mà Dã Ngưu cùng Đại Cá Tử cùng một lúc đánh ra làm cho người ta sợ hãi, uy lực cũng không phải bình thường. Sau một quyền này cả Dã Ngưu cùng Đại Cá Tử hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời thốt lên “di” một tiếng, giống như không tin vào mắt mình vậy.
Dã Ngưu không tin Đại Cá Tử lại có một sức mạnh kinh người đến như vậy, gã đánh ra một quyền này tuy chưa toàn lực, nhưng uy lực không thể xem thường, không ngờ Đại Cá Tử ra quyền sau gã mà lại có thể cản được. Lúc này gã không thể không nhìn Đại Cá Tử bằng một cặp mắt khác.
Mà Đại Cá Tử cũng vì không xem trọng Dã Ngưu cho lắm, gã nghĩ rằng Dã Ngưu cũng không mạnh bao nhiêu cho nên chờ khi Dã Ngưu ra quyền gã mới ra tay ngăn lại. Nhưng lúc gã đụng phải một quyền của Dã Ngưu thì mới biết chính mình đã đoán sai. .
- Tốt, rất tốt! Đến, chúng ta đánh một trận đi.
Đại Cá Tử nhìn thấy thực lực Dã Ngưu không tệ, nhất thời lòng hiếu thắng nổi lên.
- Rất tốt, rất hợp với ý tôi, đến đây đi.
Dã Ngưu phát hiện được một đối thủ tương xứng cũng rất hưng phấn, lúc này gã lập tức nhận lời.
Vì vậy, người mặc áo trắng kia lui ra, để Đại Cá Tử solo với Dã Ngưu. Hai dáng người cao to, cường tráng cứ như vậy đứng ở hành lang, mặt đối mặt. Điều bất đồng duy nhất chính là hình thể của Đại Cá Tử cao hơn Dã Ngưu một chút mà thôi. Hình thể của Dã Ngưu cũng rất cân đối, nói chung hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không hơn ai
- YAAAAAA!
Cùng một lúc, Dã Ngưu với Đại Cá Tử bắt đầu ra chiêu. Hai người cùng một lúc ra tay đấm thẳng vào mặt đối phương.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là bất kể Đại Cá Tử hay Dã Ngưu khi nhìn thấy nắm đấm đối phương sẽ đấm thẳng vào mặt mình thì ai cũng không có ý tú tránh né, trong mắt hai người chỉ có tấn công, rồi lại tấn công.
- Thông! Thông!
Cả hai đều đánh trúng đối phương, cùng lúc chịu đòn khiến hai người đồng thời lui lại mấy bước.
Lại một lần nữa nhìn đối phương bằng một cặp mắt ngạc nhiên, Dã Ngưu cùng Đại Cá Tử lần thứ hai phóng về phía đối thủ, nhưng khác lần trước là hai người không chỉ tấn công mà đã bắt đầu né tránh.
Dã Ngưu ra tay đánh thẳng vào mặt Đại Cá Tử. Đại Cá Tử đưa tay ra, một quyền đối một quyền, tay khác nắm lấy cánh tay đối phương, hất mạnh. Vừa bị phá chiêu, Dã Ngưu lại ra một quyền bằng tay khác. Hóa ra chiêu vừa rồi là hư chiêu, chiêu này mới thật sự là tấn công.
Đại Cá Tử mắt thấy cú đấm móc này sẽ đánh trúng cằm mình, trong lúc gấp gáp, gã lợi dụng ưu thế của đôi chân dài, một chân đá thẳng vào bộ ngực Dã Ngưu, nếu gã không trốn kịp thì cả hai cùng chết.
Dã Ngưu nhìn thấy chân của Đại Cá Tử đá đến, gã hoàn toàn có thể né tránh, chẳng qua Dã Ngưu không muốn lãng phí một cú đánh móc như thế này, cho nên Dã Ngưu cắn răng quyết định gắng gượng một chút cũng phải đánh trúng Đại Cá Tử, phải cho hắn biết sức mạnh của mình lớn thế nào.
- Thông!
- Phốc!
Cú đấm móc này đấm trúng cằm Đại Cá Tử, cùng lúc đó chân của Đại Cá Tử cũng đá trúng ngực Dã Ngưu.
Đại Cá Tử phun ra một bụm máu rồi té ngửa trên mặt đất, mà Dã Ngưu cũng đồng dạng ngã trên mặt đất, khoé miệng chảy ra máu tươi.
Từ tình trạng thê thảm của trận đấu có thể kết luận thực lực hai người chênh lệch không bao nhiêu, nhưng hiển nhiên trận này Đại Cá Tử vẫn bị thương nhiều hơn.
Lúc Dã Ngưu ngã xuống, anh em ở phía sau gã lập tức xông lên,, vội vã nâng gã dậy:
- Anh Dã Ngưu, anh Dã Ngưu, anh không sao chứ
- Không việc gì, chưa chết được. Mẹ nó, hắn lợi hại thật, một đòn chân không ngờ nặng như vậy.
Dã Ngưu bị nâng dậy nôn ra từng ngụm máu tươi oán hận nói
Mà bên kia Vu Thiên cũng nâng Đại Cá Tử dậy, nói như thế nào thì Đại Cá Tử cũng là đồ đệ của mình, lúc này mình mà không đi đỡ gã dậy thì không còn ai đi đỡ gã nữa:
- Có sao không, Đại Cá Tử.
- Sư phụ, tôi, tôi còn…đỡ…được…
Đại Cá Tử nói mấy lời này còn không ra cả hơi.
Vu Thiên liếc nhìn Đại Cá Tử, khẽ lắc đầu, sau đó tay duỗi nhẹ tại trên cằm của Đại Cá Tử kéo nhẹ một chút, một tiếng “ rắc” vang lên. Hoá ra một quyền kia của Dã Ngưu làm cho Đại Cá Tử bị trật cằm. Vu Thiên khẽ vươn tay giúp gã kéo lại khớp hàm.
- Anh thật là, tại sao anh không dùng Thiết Bố Sam, nếu như anh dùng tuyệt học của mình. Dã Ngưu chắc chắn không phải là đối thủ của anh.
Vu Thiên nhẹ lắc đầu, hai người này đánh nhau sao lại như vậy, luôn muốn đem đối phương đánh ngã mà không chịu bảo vệ bản thân, hà tất phải làm như vậy.
- Tiểu tử, mày cút sang một bên, nói cái gì mà tao không phải là đối thủ của hắn, lẽ nào mày không thấy sao? Hắn lúc nãy đã thua tao.
Bên kia Dã Ngưu vừa nghe Vu Thiên nói như vậy, nhất thời tức giận quát.
- Phải không, đòn kia của anh chỉ thắng nửa chiêu thôi, không tính thắng, biết không?
Vu Thiên đầu cũng không quay lại trả lời Dã Ngưu.
- Mày đánh rắm à, tuổi còn nhỏ thì biết cái gì chứ.
Vừa nghe Vu Thiên nói toạc ra sự thật, nói mình vẻn vẹn chỉ thắng có nửa chiêu, lập tức Dã Ngưu có chút nhịn không được. Gã làm cận vệ cho Bạch Ngọc Đường nhiều năm, từng đánh qua vô số người, nhưng hiếm có người nào có thể thắng được gã, cho nên dần dần gã cũng trở nên kiêu ngạo. Hiện tại, lại phải nghe một thằng nhóc nhỏ hơn rất nhiều tuổi ở chỗ này chỉ trỏ, gã đương nhiên rất tức giận. Mà lúc tức giận thì miệng của gã cũng trở nên không sạch sẽ.
- Phách!
Một tiếng giòn vang, trong chớp mắt Dã Ngưu cảm giác được mặt mình nóng rát, sau đó trong miệng có hai vật gì đó, dựa vào cảm giác gã biết trong miệng mình có hai cái răng bị đánh rớt.
- Anh mà chửi thề lần nữa là tôi bẻ gãy tay anh đấy.
Vốn dĩ Vu Thiên không muốn ra tay, hắn chỉ muốn nắm lấy cơ hội này, cơ hội được bảo vệ Trịnh Khả Tâm. Mặc kệ đối phương có biết ý tứ của mình hay không, nói chung hắn tình nguyện. Giống như vừa nãy mấy người mặc áo trắng cùng mấy người mặc áo đen phát sinh tranh chấp, hắn cũng chẳng quản. Ở trong mắt của hắn, ai thắng ai thua, cũng liên quan gì đến hắn. Nhưng đến lúc đệ tử của mình bị thương, hắn lại không thể thờ ơ, cho nên mới ra tay trợ giúp. Nhưng thật không ngờ Dã Ngưu lại đui mù đến vậy, cũng dám nói hắn thả rắm, Vu Thiên không thể không tức giận.
Cho nên, Vu Thiên đành phải sử dụng Thần Hành Quỷ Bộ dạy cho Dã Ngưu một bài học.
Không ai nhìn ra Vu Thiên ra tay lúc nào, cũng không thấy Vu Thiên như thế nào đánh Dã Ngưu. Nói chung lúc mọi người còn đang ngơ ngác, thân hình Vu Thiên đã nhoáng một cái trở lại chỗ cũ. Thoạt nhìn giống như hắn vẫn còn đang đỡ Đại Cá Tử, chưa từng có động tác gì khác.