“ Đúng là thoải mái, tên khốn kiếp đó lại không dùng độc dược mà lại dùng bột mì cái loại này đụng nước lại càng nhòe ra hại ta cả buổi vất vả.”
Ngô Minh vừa sáng lại đôi mắt cảm thấy cuộc sống đúng là tươi đẹp. Hắn chỉ nhắm mắt có nửa ngày đã cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó chịu. Sống mù lòa cả đời khẳng định Ngô Minh chịu không nổi.
Ngô Minh nhìn cái túi vải mình mang theo cử động thì cười thầm, tiếp tục vách nó đi một đoạn. Ngô Minh đi tới một ngọn núi lớn xung quanh có thể nhìn thấy tuyết phủ. Nhìn phong cảnh xung quanh đặc sắc hắn cũng có chút ưa thích nên dừng lại nghỉ chân.
“ Chui ra đây được rồi ở trong đó không thấy ngột ngạt sao?”
Từ bên trong túi vải chui ra một bé gái bề ngoài tầm khoảng tuổi. Ngô Minh không vì thế mà nghĩ rằng đứa bé này giống vẻ bề ngoài của nó. Thiên Sơn Đồng Lão sở dĩ luôn ở trạng thái một đứa bé chính vì bà luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công quá sớm, kinh mạch bị ảnh hưởng mà thành. Thật ra bà ta cũng đã chín mươi sáu tuổi, một lão quái vật.
“ Tên khốn kiếp nhà ngươi biết có người ở bên trong mà vẫn mạnh tay như vậy, tới bây giờ mới chịu thả ta ra.”
Thiên Sơn Đồng Lão vừa ra được bên ngoài đã mắng rủa Ngô Minh. Bà ta lúc này chỉ nhìn thấy Ngô Minh đang loay hoay ở con suối trước mặt bắt mấy con cá. Mắng chửi Ngô Minh không có phản hồi lúc này bà ta mới chịu im lặng, nhìn xung quanh.
“ Hả, ngươi ngươi trong một đêm chạy được tới đây.”
Ngô Minh lúc này đã bắt được hai con cá nên mới đi lên tìm chỗ nấu bọn chúng. Ngô Minh cũng tiện thể nói chuyện với Thiên Sơn Đồng Lão.
“ Em gái nhỏ nói năng cẩn thận một chút, ta đã cứu em gái nên tôn trọng ta một chút gọi ta một tiếng ca ca đi.”
“ Ca ca cái đầu ngươi, ngươi có biết ta là ai hay không?”
“ Chẳng phải chỉ là một đứa bé bị đám yêu ma quỷ quái kia bắt được hay sao? Không có ta lúc tối ngươi đã bị bọn chúng mỗi người một đao chém chết rồi.”
Thiên Sơn Đồng Lão lúc này không nói tiếp. Bà ta không có lý lẽ để cãi lại Ngô Minh. Võ công của bà ta đang bị mất đi, hơn nữa võ công của Ngô Minh cũng làm bà ta kiêng kỵ. Lúc tối rõ ràng chỉ là ở khu rừng cách Tây Hạ còn rất xa nhưng bây giờ bà ta đã nhận ra chỗ mình đã qua biên giới Tây Hạ rồi. Điều này có thể cho thấy khinh công của Ngô Minh lợi hại tới mức nào.
Để tránh bị Ngô Minh chọc tức bà ta ngồi dưỡng thương một bên không đếm xỉa tới Ngô Minh nữa. Nhưng chỉ được một chút, một lúc sau mùi thơm từ hai con cá Ngô Minh đang nướng đã làm bụng của Thiên Sơn Đồng Lão kêu ột ột.
Bà ta vẫn muốn giữ thể diện không dám đi qua xin xỏ Ngô Minh. Nhưng càng ngày bụng của bà lại không chịu nỗi cám dỗ cũng phải dừng việc tu dưỡng quay sang hai con cá của Ngô Minh. Ngô Minh mỉm cười nói ra.
“ Sao muốn ăn à.”
Gật Gật
Thiên Sơn Đồng Lão cái đầu nhỏ gật gật trả lời. Ngô Minh nếu không phải biết trước đứa trẻ trước mắt này đã chín mươi sáu tuổi thì đã nghĩ rằng đây đúng là một đứa bé.
“ Lấy một con đi.”
Nghe được Ngô Minh cho phép bà ta lập tức tóm lấy một con. Chỉ chớp mắt con cá kia chỉ còn là một bộ xương nằm trên đá, đôi mắt của Thiên Sơn Đồng Lão vẫn không hết thèm thuồng nhìn tiếp vào con cá còn lại của Ngô Minh. Ngô Minh lắc đầu nói ra.
“ Thôi lấy đi, ta đi bắt con khác.”
Ngô Minh xua xua tay cầm khúc cây lúc nãy bắt cá đi tiếp sang con suối ngay cạnh. Ngô Minh một lúc cũng bắt được thêm ba con tiếp tục chuẩn bị thức ăn cho mình. Thiên Sơn Đồng Lão một bên ánh mắt đã có chút thân thiện nhìn Ngô Minh.
“ Ngươi nhìn vậy mà nấu ăn lại ngon như vậy.”
“ Ăn ngon là được, ta hỏi này em gái ngươi sao lại bị bọn người lúc tối bắt tới đó vậy.”
“ Nể tình mấy con cá của ngươi ta nói cho ngươi một bí mật. Thật ra..”
Thiên Sơn Đồng Lão lúc này đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy Ngô Minh tháo chiếc nhẫn trên tay ra ngoài. Tay Ngô Minh vừa dính bùn đất nên đã dơ hắn muốn tháo ra rửa cả nhẫn lẫn tay. Ngay lập tức Thiên Sơn Đồng Lão chụp lấy chiếc nhẫn ánh mắt kinh ngạc nhìn Ngô Minh.
“ Cái này ngươi lấy ở đâu ra.”
“ Cái này không chơi được đâu em gái trả lại đây cho ta.”
Ngô Minh dùng sức một chút đã cướp lại được Thiết Chỉ Hoàn, Thiên Sơn Đồng Lão sao có thể bỏ qua lập tức hỏi tới tấp Ngô Minh.
“ Ngươi thật ra là ai? Sao chiếc nhẫn này ở trong tay của ngươi.”
“ Ăn nói cẩn thận chút đi em gái, em gái nói chuyện giống như ta cướp chiếc nhẫn từ em vậy. Cái nhẫn này là ta được một vị tiền bối trao lại trước khi chết.”
“ Chết..”
Thiên Sơn Đồng Lão biết rõ ai là chủ nhân của chiếc nhẫn này. Ngô Minh nói ra từ chết làm bà ta lặng hết cả người.
“ Làm sao người đó chết,võ công người ấy cao như vây làm sao chết.”
“ Em gái, xem ra là có quen bết với Vô Nhai Tử tiền bối rồi.”
“ Thật sự là hắn, hắn thật sự chết rồi sao?”
Thiên Sơn Đồng Lão đôi mắt tràn đầy u buồn khi nghe Ngô Minh nhắc rõ họ tên của người đó. Ngô Minh nói.
“ Ta chính là người phá giải được thế cờ Trân Lung ở Lôi Cổ Sơn, nhận được truyền thừa của Vô Nhai Tử tiền bối.”
Thiên Sơn Đồng Lão cũng nhìn lại Ngô Minh một lần. Ngô Minh gương mặt không phải xuất sắc nhưng cũng được gọi là anh tuấn, võ công bà cũng đã được thấy qua, tính tình theo bà ta cảm nhận cũng là một thanh niên tốt.Bà ta tin tưởng Ngô Minh có đủ khả năng để phá thế cờ mấy mươi năm kia.
“ Ngươi nếu đã nhận được truyền thừa của ông ta sao còn gọi là tiền bối không gọi là sư phụ.”
“ Ta chỉ nhận chiếc nhẫn này mà thôi, võ công đều là nương tử ta nhận nếu tính ra cũng không phải là đệ tử của Vô Nhai Tử tiền bối.”
“ Ngươi không nhận được nội công của Vô Nhai Tử, không đúng rõ ràng nội công của ngươi giống với Tiêu Dao Phái bọn ta. Ngươi còn trẻ thế này không thể nào luyện ra được nội công thâm hậu như vậy.”
“ Ai gặp ta đều nói vậy, ai quy định là trẻ tuổi không luyện ra nội lực thâm hậu. Còn nữa Tiêu Dao Phái bọn ta là thế nào.”
Ngô Minh giả vờ tới cùng, đối đáp với Thiên Sơn Đông Lão. Lúc này Đồng Lão mới đứng dậy, chống hai tay nói ra.
“ Ngươi nghe cho kỹ đây, ta chính là sư tỉ của Vô Nhai Tử, Thiên Sơn Đồng Lão.”
“ Ha ha, em gái muốn ăn cá tiếp thì thành thật một tý, đừng có học người khác nói dối.”
Ngô Minh cười lớn vỗ vỗ cái đầu của Thiên Sơn Đồng Lão cứ như cha mẹ răn dạy con trẻ. Thiên Sơn Đồng Lão tức tới nổ cả đầu. Nếu không phải võ công bà đang mất linh bà đã đánh một trận với Ngô Minh.
“ Ta thật sự chính là Thiên Sơn Đồng Lão.”
“ Rồi rồi, em gái là Thiên Sơn Đồng Lão ta không cãi nữa. Ha ha”
“ Ngươi… cách nói của ngươi rõ ràng là không tin ta.”
Thiên Sơn Đồng Lão nhìn cách nói bởn cợt của Ngô Minh là biết tên này không tin mình. Lúc này Đồng Lão đúng là lần đầu trong đời gặp phải, cả đời bà ta cố giấu thân phận mình ai gặp cũng đều không cho thấy mặt, vậy mà có ngày phải tìm cách chứng minh bản thân mình thật sự là Thiên Sơn Đồng Lão.
“ Được rồi, vậy nói ta nghe thử tại sao Thiên Sơn Đồng Lão người lại vô dụng như thế này bị một đám tà môn bắt đi còn bỏ trong bao như heo gà thế này.”
“ Ngươi..”
Thiên Sơn Đồng Lão bị Ngô Minh chọc tới tức chết. Dù đã cố kìm nén nhưng chỉ cần nhìn cái gương mặt của Ngô Minh là bà ta chỉ muốn xông vào đánh chết hắn.
“ Ta thật sự là Thiên Sơn Đồng Lão. Ta hiện tại bị thế này chỉ là vì ta đang luyện một môn võ công gọi là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công.
Đây là một môn kỳ công uy lực vô song. Nhưng do ta luyện quá sớm, từ sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện nên thân thế không phát triển tốt chỉ có thể như thế này.”
“ Là thủ thiếu du tam tiêu, kinh mạch bị tổn hại.”
“ Coi như ngươi có chút kiến thức, môn võ công này có một nhược điểm chính là cứ mỗi ba mươi năm sẽ cải lão hoàn đồng một lần.”
“ Đây là chuyện tốt.”
Ngô Minh vừa nghe Đồng Lão nói chuyện vừa làm mấy con cá vừa bắt. Dù có chút khó chịu nhưng Thiên Sơn Đồng Lão vẫn kể tiếp.
“ Không đây là chuyện xấu, mỗi lần cải lão hoàn đồng công lực sẽ mất hết.Tu Luyện một ngày công lực sẽ tăng tới tuổi, ngày thứ hai sẽ tới tuổi, ngày thứ ba hồi phục tới chín tuổi. Mỗi ngày coi như một năm, mỗi ngày đều cần uống máu tươi mới có thể luyện công.
Ta có một kẻ thù, ả ta đã tính ra được ngày ta phản lão hoàn đồng tới tìm ta để báo thù. Lão lão ta đang lo rầu không biết làm sao để đối phó may mắn là tên Ô Lão Đại kia lại tới bắt ta đi tình cờ giúp ta thoát được kiếp nạn này.”
“ Nói vậy hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi.”
Ngô Minh tiện thể nói ra.
“ Đã là ngày thứ , ta có việc này muốn nhờ ngươi. Ngươi đi bắt một con hươu hay nai gì đó cho ta. Đã ba ngày ta chưa uống máu tươi rồi, nếu còn tiếp tục kinh mạch ta sẽ đảo ngược mà chết.”
“ Ăn cá của ta còn muốn ta đi săn hươu nai cho lão lão người cũng thật uy phong đi. “
“ Ngươi vẫn chưa tin ta là Thiên Sơn Đồng Lão.”
“ Ta tin, nhưng mà nếu người thật sự là lão lão như vậy ta là chưởng môn nhân Tiêu Dao Phái. Lão lão người gặp ta có phải cần phải quỳ bái nói một tiếng chưởng môn nhân hay không?”
Ngô Minh giơ ngón tay mình lên. Bên trên Thiết Chỉ Hoàn lấp la lấp lánh trước mắt Thiên Sơn Đồng Lão. Bà ta vô pháp cãi lại, ấm ức quỳ trước mặt Ngô Minh.
“ Đệ tử tham kiến chưởng môn nhân.”
Dù thế nào môn quy Đồng Lão cũng không thể làm trái. Ngô Minh hiện tại là chưởng môn Tiêu Dao Phái Đồng Lão tính toán thế nào cũng là kẻ dưới quyền của Ngô Minh. Ngô Minh trong lòng có chút hả hê nắm lấy cánh tay của Đồng Lão.
“ Đừng phản kháng ta giúp lão lão đả thông một ít kinh mạch sẽ tu luyện dễ dàng hơn.”