Ngô Minh cũng không tốt đẹp gì. Hắn trị thương cho Đồng Lão cũng chỉ là muốn bà ta tự mình đi bắt mấy con hươu nai về mà thôi. Hắn biết vết thương của Đồng Lão không dùng máu tươi điều tiết thì không thể bình phục được.
Mấy ngày sau đó Ngô Minh cùng Thiên Sơn Đồng Lão ở một chỗ luyện tập. Ngô Minh cố gắng thành thục Lục Mạch Thần Kiếm của mình. Ngoài ra hắn còn thử đem chân khí như Vô Nhai Tử nói dung hợp làm một nhưng hoàn toàn không có kết quả.
Trong lúc Ngô Minh đang luyện tập thì Đồng Lão quay sang hỏi hắn.
“ Ngươi vừa rồi luyện là Bắc Minh Thần Công?”
“ Đúng vậy! có gì không được sao?”
“ Ngươi nói Vô Nhai Tử không truyền thụ gì cho ngươi sao ngươi lại biết môn công phu này.”
“ Cái này là một lần cơ duyên có được mà thôi.”
Ngô Minh kể lại việc hắn “ tình cờ” vào được thạch động ở Vô Lượn Sơn có được hai bộ bí kíp kia. Đồng Lão nghe xong thì gật gù nói ra.
“ Xem ra ngươi cùng Tiêu Dao Phái đúng là có duyên. Lần này ngươi đi tới đây là có mục đích gì. Đừng nói với ta là ngươi chỉ đi dạo chơi.”
“ Trước khi Vô Nhai Tử tiền bối ông ấy chết đi cũng không kịp thời gian dạy ta cái gì. Nhưng mà ông ấy đưa cho ta một bức tranh muốn ta đi tìm người trong ảnh để nhờ người đó chỉ dạy võ công Tiêu Dao Phái. Ta giờ cũng là chưởng môn Tiêu Dao Phái ngay cả võ công của bổn phái cũng không biết chẳng phải là bị người khác chê cười sao?”
“ Bức tranh nào?”
Ngô Minh trong lòng cười thầm. Hắn biết Đồng Lão này lại trúng kế của hắn nữa rồi. Mấy ngày nay hắn không đề cập gì tới chuyện này chính là chờ ngày hôm nay. Nếu như từ đầu hắn hướng tới mấy môn võ công kia Đồng Lão chắc chắn làm khó dễ nên hắn mới quyết định tạo niềm tin với tiểu quái vật này. Đến bây giờ thời cơ xem như đã chín mùi hắn chỉ cần đưa ra miếng mồi tốt thì Thiên Sơn Đồng Lão nhất định sẽ cắn câu.
Ngô Minh trước khi đi may mắn đã lấy đi bức họa mà Vô Nhai Tử đưa cho Ngữ Yên. Tới lúc này xem như có cơ hội sử dụng.
Ngô Minh đưa bức họa vẽ Lý Thu Sương cho Thiên Sơn Đồng Lão xem xét thì chỉ thấy bà ta một mặt tức giận ném bức họa ra một bên.
Ngô Minh không dám cười ra miệng, đi đến nhặt bức họa lên cho lại vào ba lô.
“ Vô Nhai Tử hắn chết rồi vẫn muốn ngươi đi tìm con tiện nhân này?”
“ Sao lão lão người lại gọi đây là tiện nhân. Vô Nhai Tử tiền bối vị này là cao thủ nếu biết ta nhận chức chưởng môn nhất định sẽ dạy võ công cho ta. Ta xem là lão lão năng lực không hơn người ta nên đâm ra ganh ghét phải không?”
“ Ganh ghét cái đầu nhà ngươi, nếu ngươi không phải có chiếc nhẫn đó trên tay ta đã giết ngươi từ lâu rồi.”
“ Chứ không phải là đánh không lại ta.”
Thiên Sơn Đồng Lão bị Ngô Minh nói tới không mở lời được. Mấy ngày này Đồng Lão cũng đã học được cách im lặng trước Ngô Minh để tránh bị hắn chọc tức nhưng chuyện hôm nay lại liên quan tới Lý Thu Thủy nên bà ta không nhẫn nhịn được.
“ Không nói nhiều, tóm lại ngươi không được đi tìm bà ta. Võ công ta cũng có thể dạy cho ngươi.”
“ Lão lão người có thể dạy cho ta cái gì?”
“ Ngươi xem?”
Thiên Sơn Đồng Lão lấy hai chữ Thiên Sơn cũng không phải là không có lý do. Hai chưởng đánh ra uy lực kinh người về phía trước mặt Ngô Minh. Phải biết lúc này cũng chưa phải là thời kỳ toàn thịnh của bà ta. Hôm nay cũng chỉ là ngày thứ mười lăm của Đồng Lão mà thôi. Thiên Sơn Đồng Lão nắm giữ hai môn thần công chính là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ cùng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.
“ Đây chính là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, ta công lực chưa hồi phục xong đã có uy lực như vậy ngươi nghĩ nếu toàn thịnh nó sẽ có uy lực như thế nào.”
“ Đúng là rất lợi hại. Lão lão người thật sự dạy cho ta.”
“ Chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc ta sẽ dạy cho ngươi!”
“ Một việc là việc gì?”
Ngô Minh đoán ra ngay là việc gì hắn chỉ là vả vờ hỏi mà thôi. Việc có thể khiến Thiên Sơn Đồng Lão đồng ý đem võ công mình đưa cho người khác chỉ có thể là giết chết Lý Thu Thủy. Bà ta cùng Lý Thu Thủy ân oán mấy mươi năm không có hồi kết, trả giá bằng mấy bộ võ công cho Ngô Minh cũng coi như là hợp lý. Dù sao Ngô Minh cũng có tư cách học những bộ võ công này.
“ Ta cần ngươi tìm giết chết người trong bức tranh này.”
“ Chỉ cần ta tìm giết người trong bức tranh này là được.”
Ngô Minh nhắc lại yêu cầu của Thiên Sơn Đồng Lão rồi cầm bức tranh lúc nãy đưa ra cho Lão nhìn lại lần nữa.
“ Đúng vậy, ngươi nếu đồng ý ta sẽ dạy cho ngươi tất cả những tuyệt học Tiêu Dao Phái mà ta biết. Dù sao ngươi cũng là chưởng môn nhân, không những vậy ngay cả Linh Tựu Cung của ta cũng có thể cho ngươi.”
“ Được ta đồng ý.”
“ Ngươi phải thề.”
Ngô Minh đưa ba ngón tay lên trời lập lời thề với Thiên Sơn Đồng Lão. Thấy được Ngô Minh đồng ý Đồng Lão trong lòng mừng gỡ. Mấy ngày ở cùng Đồng Lão bà ta cũng thấy rất ưa thích Ngô Minh. Tuy hắn thường xuyên chọc phá bà ta nhưng ngoài những thứ này ra đều là hợp với tiêu chuẩn của Tiêu Dao Phái.
Tiếp theo sau đó Ngô Minh đi theo Thiên Sơn Đồng Lão học tập lại Bắc Minh Thần Công và Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.
Bắc Minh Thần Công Ngô Minh chỉ luyện nó ra một tác dụng duy nhất chính là hút công lực của người khác nhưng môn võ công này còn nhiều tác dụng khác. Nó có thể dùng để tấn công, phòng thủ hổ trợ thân pháp khinh công,…
Thiên Sơn Chiết Mai Thủ lại là một môn võ công vô cùng phức tạp. Bên trong có ba đường chưởng pháp cùng ba lộ cầm nã thủ. Tuy chỉ có sáu đường nhưng môn võ công này lại bao hàm rất nhiều tinh túy của Tiêu Dao Phái.Bên trong có ẩn chứa kiếm pháp, đao pháp, thương pháp, tiên pháp, thủ pháp, trảo pháp. Các loại binh khí đều có nhiều biến hóa phức tạp.
Ngô Minh học võ của bách gia có rất nhiều võ công hắn đã được học đây chính là điểm lợi cũng chính là điểm hại đối với hắn. Mỗi môn phái, mỗi loại võ công lại có một hướng đi riêng. Đao pháp, kiếm pháp, thương pháp,… mỗi thứ đều có nhiều biến hóa riêng. Có nhiều loại võ công tư tưởng sẽ trái ngược hoàn toàn với nhau gây cho người luyện sự mâu thuẩn trong tư duy không biết đâu là đúng đâu là sai, đâu mới là chiêu thức tối ưu.
Ngô Minh cũng không nằm ngoài tình trạng này. Hắn khi học Thiên Sơn Chiết Mai Thủ lại đem nó so sánh với những môn võ công mình đã từng học nhận ra trong đó có rất nhiều thứ trái ngược hoàn toàn với những gì hắn tin tưởng từ trước giờ.
Sau khi được hỏi Đồng Lão hắn mới biết, Tiêu Dao Phái lấy chính là sự hoa mỹ trong cách đánh, đánh nhau như đang ca múa chính vì thế ngoài sự hiệu quả trong chiến đấu nó còn chú trọng thẩm mỹ trong từng động tác. Chính vì thế có nhiều đòn thế được làm phức tạp hóa đi để tạo ra những tư thế đẹp mắt khi thi triển.
So sánh với tiêu chỉ chọn đệ tử của Tiêu Dao Phái Ngô Mnh cũng không có gì ngạc nhiên với điều này. Ngô Minh cũng không có nhiều ý kiến khi luyện tập nhưng hắn khi thực chiến chắc chắn sẽ không như thế này đánh nhau. Hắn nếu dùng võ công để giết người thì nó là dùng để giết người. Người chết thì còn biết gì tới xấu đẹp.
Ngô Minh sau hơn một tháng luyện tập đã đem tâm pháp của Thiên Sơn Chiết Mai Thủ ghi nhớ toàn bộ. Sáu đường coi như cũng đã luyện thành thục, chỉ là áo nghĩa bên trong còn cần phải từ từ nghiên cứu chưa thể một sớm một chiều luyện cho thành toàn.
Hôm nay, Ngô Minh cùng Thiên Sơn Đồng Lão cùng nhau tỉ thí để xem thử thành quả luyện tập của Ngô Minh. Trong khoảng thời gian này cũng không phải là không có lợi ích gì cho Đồng Lão. Ngô Minh ban ngày luyện công đêm tới thì dành một ít thời gian đi đả thông các kinh mạch của Thiên Sơn Đồng Lão giúp bà ta hồi phục công lực nhanh hơn, chí ít là đi lại cũng đã thuận tiện.
“ Lần này ngươi chỉ có thể dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đánh với ta. Ngươi không được dùng quá phần nội lực, ngươi mà dùng chính là còn rùa rút đầu.”
“ Chỉ sợ Lão lão bà nuốt lời mà thôi.”
“ Ta hôm nay đánh ngươi phụ mẫu nhìn không ra.”
Thiên Sơn Đồng Lão trong tay phi ra hai mũi phi tiêu. Mục đích của chúng là phân tán sự chú ý của Ngô Minh. Ngay tức khắc bà ta vỗ mạnh vào tảng đá khiến cả người bà ta lao đi.
Dù ánh nắng che khuất đi những sợi chỉ nhỏ mà Thiên Sơn Đồng Lão giăng ra nhưng Ngô Minh vẫn có thể thấy rõ ràng. Nếu lúc này Ngô Minh mà hấp tấp xông tới nhất định bị chúng cắt cả người làm đôi.
Ngô Minh vừa lùi vừa đánh, tung ra liên tiếp bốn chưởng trong Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đánh tới gọn ràng. Thiên Sơn Đồng Lão cả người di chuyển vòng quanh Ngô Minh muốn khép hết đường lùi của hắn. Chỉ chốc lác Ngô Minh đã không còn đường để chạy thoát. Nếu bình thường Ngô Minh một chưởng đánh nát những cái cây xung quanh thì kế giăng tơ này của Đồng Lão coi như phá hủy nhưng hắn đa hứa không dùng quá hai phần công lực xem như cách này cũng không được dùng.
“ Ta coi ngươi chạy đi đâu?”
“ Lão lão người cũng quá ăn gian rồi, rõ ràng là bảo dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đánh nhau người lại đi dùng dây tơ giăng bẫy, còn có gì để tỉ thí cơ chứ.”
“ Dây tơ cũng xem như một loại vũ khí mà thôi. Ngươi cũng không cấm dùng vũ khí, ta cũng không dùng võ công khác sao có thể coi là phạm quy.”
Trong lúc Thiên Sơn Đồng Lão còn đang đắc chí muốn làm bước cuối cùng kéo sợi dây kích hoạt liên hoàn bẫy mà bà ta đã giăng ra. Lúc này chỉ cần một lực nhỏ tác động cây cối xugn quanh sẽ bị những sợi dây này cắt dứt hướng tới Ngô Minh ngã xuống. Tình huống này chỉ còn cách Ngô Minh dùng nội lực để phá ra mà thôi nếu không nhất định sẽ bị thương.
Ngô Minh tính hiếu thắng đã nổi lên, hắn muốn dựa vào thân thể siêu việt của mình chống đỡ nên dù nhìn thấy mấy cái cây to đang đỗ xuống mình cũng không vận nội lực chống đỡ. Với lực tác động thế này Ngô Minh cũng không thể bị thương nặng được cùng lắm là bị thương ngoài da chặt cánh tay gì đấy, hắn cơ thể hồi phục cực nhanh nên vô cùng tự tin đỡ lấy.
Nhưng ngay khi những cái cây đang gần rơi tới người Ngô Minh thì hắn phát hiện xung quanh còn có người khác ngoài hai người.
Ngay lập tức Ngô Minh cả người giải khai nội lực chống đỡ những cây cổ thụ đang hướng tới. Dù thế thì lúc này chúng cũng tới qúa gần Ngô Minh không thể dùng chưởng đánh văng chúng đi mà chỉ có thể hộ khí quanh người ngăn trở tổn thương xảy ra.
Lúc này Thiên Sơn Đồng Lão cũng đã lập tức nhận ra phía sau người mình có người. Một giọng nói lạnh như tuyết phát ra bên tai của Đồng Lão.
“ Sư tỉ, muội tìm tỉ thật khổ cực, không ngờ tỉ lại trốn ở đây.”