Siêu Mẫu Hàng Đầu

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy biểu cảm kích động của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh nhìn cô một cách trầm mặc cuối cùng quay người rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại Lâm Lam trong phòng ngủ, cô siết chặt vào góc giường, như thể chỉ có như vậy mới đem lại cho mình một chút cảm giác oan toàn.

Khi Diêm Quân Lệnh quay trở lại Lâm Lam đã ngủ thiếp đi, cô ngồi xỏm nửa dựa nửa người vào đầu giường và ngủ, gương mặt nhỏ vẫn đỏ rực, miệng đang lẩm bẩm điều gì đó, giống như đang nằm mơ.

Anh cẩn thận đắp chăn lên người cô, bàn tay lại từ từ sờ lên trán, xác nhận không còn phát sốt nữa Diêm Quân Lệnh mới thở ra nhẹ nhõm, anh quét dọn sạch sẽ các mảnh vỡ trên mặt đất, rồi nằm xuống bên cạnh Lâm Lam.

Chuyện ngày hôm nay, cô ấy tuyệt đối sẽ không buông xuôi, hành vi của Trần Lâm Kiệt không chỉ làm tổn thương tới Lâm Lam, mà còn chạm vào giới hạn chịu đựng của Diêm Quân Lệnh.

Nhìn qua khuôn mặt không hẳn là quá xinh đẹp, nhưng gương mặt nhỏ lại hết sức tinh tế, đáy mắt Diêm Quân Lệnh trở nên sau xa, anh làm công ty giải trí lâu như vậy, hiểu rõ khuôn mặt này của Lâm Lam không chỉ nhỏ mà còn rất đặc biệt, rất thích hợp với sàn diễn, đặc biệt với tỷ lệ vóc dáng cơ thể, hơn nữa là người có tài năng xuất chúng trong giới người mẫu, tương lai tiền đồ vô hạn.

Đây có lẽ là lý do quan trọng khiến Trần Lâm Kiệt ký hợp đồng với Lâm Lam đến bây giờ vẫn không chịu buông bỏ.

So với Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam mới là cổ phiếu tiềm năng thực sự.

"ưm..." trong lúc Diêm Quân Lệnh đang trầm ngâm suy nghĩ, cơ thể của Lâm Lam ngọ ngoạy một chút, sau đó cuộn tròn vào trong lòng anh, giống như đang tìm kiếm sự ấm áp.

Diêm Quân Lệnh vươn dài tay ra, lại kéo cô đến bên mình.

Nhiều năm như vậy, nha đầu này đã cứng đầu như xưa. Xảy ra chuyện giống vậy, cô ấy không nói gì, có lẽ uống rượu giải sầu xong, rồi sau đó chẳng làm gì cả. Cũng giống như cuộc thi ngày hôm ấy, rơi vào cái bẫy sâu như vậy cũng kiên quyết khăng khăng đi đến cùng.

"Haizz..." thở nhẹ một hơi dài, Diêm Quân Lệnh cứ thế ôm Lâm Lam từ từ thiếp đi.

...

Sáng sớm Lâm Lam bị cái điện thoại vận mệnh kia đánh thức, cơn say tối qua khiến đầu cô đau nhức, cô ôm chặt lấy đầu thứ đầu tiên đập vô mắt là gương mặt đẹp trai của Diêm Quân Lệnh, cô ngay lập tức nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong đêm qua.

Cô say rượu chứ không phải mất trí nhớ, nên tình hình lúc về tới nhà trước ấy hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.

Vô thức nhìn xuống giường phát hiện đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô sờ vào má cẩn thận lùi lại, định một bên đi xuống. Nhưng di chuyển đến một nửa, đã bị một bàn tay lớn nắm lại, Lâm Lam lập tức phản kháng: "Diêm Quân Lệnh, anh làm gì vậy?"

“Tỉnh rồi à?” Diêm Quân Lệnh ngồi dậy một cách uể oải, dựa người vào đầu giường, vẫn không buông Lâm Lam ra.

Biểu cảm của Lâm Lam với cặp mắt mù lòa của anh, "Tôi tỉnh hay chưa, anh không thấy sao?"

" ý tôi hỏi là đã tỉnh táo chưa?" Giọng của Diêm Quân Lệnh không hề thay đổi, nhưng Lâm Lam lại có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

"Haha tỉnh rồi, nhưng hình như uống quá nhiều, không nhớ gì cả." Lâm Lam giả vờ.

“Vậy có muốn tôi giúp em nhớ lại không?” Diêm Quân Lệnh nhẹ nhàng dùng lực kéo Lâm Lam đến trước mắt mình.

Lâm Lam vừa nghe thấy giọng điệu này, nhanh chóng phẩy tay. "Không cần đâu, chuyện gì đã quên rồi thì cứ để nó qua đi!"

“Nghĩ cách phủ bỏ khá đẹp đấy.” Diêm Quân Lệnh vừa mới dùng lực, nửa người Lâm Lam đã nằm ngửa trên người anh.

"Anh... anh muốn làm gì?" đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Lam mở to lên, đáy tim cô mơ hồ trở nên sợ hãi.

“Giúp em nhớ lại.” Nói xong, Diêm Quân Lệnh đột nhiên cúi đầu trực tiếp hôn lên môi của Lâm Lam.

"ưm...ưm...đừng..." bị nụ hôn bất ngờ gây sợ hãi như thế này, Lâm Lam phản kháng kịch liệt, khuôn mặt hồng nhạt cũng trở nên đỏ bừng.

Chỉ khi Lâm Lam vô cùng tức giận, Diêm Quân Lệnh đột nhiên buông cô ra, sau đó nhìn cô với một cặp mắt đen sâu thẳm, nói dứt khoát từng chữ: "Tôi biết em đang sợ hãi điều gì, nhưng tôi không cho phép em chống cự, sau này cũng phải thích ứng với nụ hôn của tôi, tiếp nhận hết mọi thứ từ tôi, bởi vì em là vợ tôi. "

"Tôi..."

"Đừng có bác bỏ, cũng đừng cố bào chữa. đồ ngốc, tương lai của em tôi đã định sẵn rồi." Nói xong, Diêm Quân Lệnh hôn lên gò má của Lâm Lam, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lâm Lam có chút bối rối, nhưng rất nhanh chóng hiểu rõ hàm ý của Diêm Quân Lệnh. Trái tim hơi run rẩy, phải mất một lúc mới ổn định lại cảm xúc của mình.

Còn về Trần Lâm Kiệt, Lâm Lam không thể kiện anh ta, nhưng cũng không thể lại tiếp tục chờ đợi nữa.

Đứng dậy đi rửa mặt, nhưng đầu vẫn còn đau âm ỷ, Lâm Lam thầm thề với bản thân về sau sẽ không chạm vào bất kỳ loại rượu nào nữa.

"Rửa mặt xong rồi đi tắm đi bẩn quá." Diêm Quân Lệnh cũng đang rửa mặt, một bên đánh răng một bên nói với cô.

Lâm Lam nghiêng đầu nhìn chồng, "bẩn mà anh vẫn hôn?"

“mồm miệng sắc bén.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa tiến sát lại, bọt kem đánh răng còn trên miệng trực tiếp hôn lên trán Lâm Lam.

Lâm Lam kêu lên, "Anh sao lại bẩn như vậy chứ?"

"Từ chối? Từ chối vậy thì cho phép em hôn lại." Sau đó Diêm Quân Lệnh đem mặt mình tiến sát lại gần cô.

Lâm Lam nhăn nhó, đột nhiên vươn tay ra sờ vào miệng Diêm Quân Lệnh, chùi thẳng bọt kem đánh răng lên mặt đối phương, sau đó quay người bỏ chạy, kết quả bị trượt một cú, "Cứu mạng..."

Khoảnh khắc tiếp theo cô rơi vào tay của Diêm Quân Lệnh, người đàn ông có một nụ cười gian tà, đem mặt của mình cọ sát vào mũi Lâm Lam, xấu xa hỏi, "sáng sớm tinh mơ đã chơi trò đuổi bắt, có phải em đang kiểm tra khả năng tự kiểm soát của tôi không? "

"Tôi không có..." cánh tai của Lâm Lam ửng đỏ cả lên.

Diêm Quân Lệnh cười. " đồ ngốc, tôi sẽ đợi em tự nguyện trao thân mình cho tôi."

"Anh nói gì, tôi không hiểu." Lâm Lam nghểnh cổ giả ngốc.

"Tôi sẽ làm cho em hiểu." Nói xong, Diêm Quân Lệnh nhanh chóng bỏ Lâm Lam ra đi súp miệng rửa mặt.

Lâm Lam nhìn thấy Diêm Quân Lệnh quay đi, mới hít một hơi thật sâu, đưa tay sờ vào khuôn mặt đang phát hỏa, sau đó ngoan ngoãn đi tắm.

Ra ngoài trước củng không đợi Lâm Lam cùng ăn cơm, lúc đó cô liền nhận được một tin nhắn từ Tằng Tuyết một người môi giới có quan hệ rất tốt trong công ty, nói rằng cô đang là hot search trên mạng, mau nghĩ cách nhanh đi.

Lâm Lam vội vàng gác điện thoại để mở hot search, lại phát hiện không có tên của cô. Cô thở phào nhẹ nhõm đúng lúc nhìn thấy "Cô gái không đạt giải" vô tình nhấp vào quả nhiên là cuộc thi ngôi sao lần trước ở Tấn Thị, mà mọi người đang bàn tán không ai khác mà chính là cô.

Trong lòng cô hơi bất an, lập tức đứng lên, ánh mắt có chút sắc bén nhìn Diêm Quân Lệnh. "là anh tìm người thay thế Hàn Hinh Nhi đúng không?"

Tối đêm hôm trước Lâm Lam chỉ tận hưởng niềm vui, hoàn toàn không nghĩ đến việc này, giờ này dư luận đang làm ầm lên, hơn nữa tất cả mọi người đều đoán rằng cô gái không đoạt giải này chính là cô, lại còn nói nói rằng cô là dùng quy tắc ngầm, mới đổi được Hàn Hinh Nhi.

Nhưng mà vấn đề lớn nhất là giới truyền thông bên cục du lịch Tấn Thị vẫn chưa xuất hiện. Hợp đồng mà bên kia đưa cho cô vẫn còn ở chỗ Trần Lâm Kiệt.

"Em tức giận sao?" Thấy Lâm Lam như thế này, Diêm Quân Lệnh chau mày.

Lâm Lam lắc đầu: "Tôi thực sự muốn trở thành đại sứ thương hiệu của Tấn Thị, nhưng tôi muốn dựa vào thực lực và sự cố gắng của mình. Anh giúp tôi, tôi rất vui, nhưng lần sau không cần phải làm như vậy nữa."

Biết rằng Diêm Quân Lệnh có ý tốt, nhưng trước đây Lâm Lam từng dựa vào một người đàn ông và đã bị thất bại thảm hại, tương lai cô muốn dựa vào bản thân mình. Cho dù đó là ba hay sự nghiệp, cô củng sẽ không bỏ cuộc.

Còn về cơ hội mà Diêm Quân Lệnh cho cô lần này, cô vẫn không có ý định từ bỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio