Siêu Mẫu Hàng Đầu

chương 309

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn vào người con gái trong lòng thần sắc Diêm Quân Lệnh hơi u ám, một lúc sau anh từ từ nhắm mắt lại.

Đợi lúc tỉnh dậy trời đã tối om, Lâm Lam ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đó, Diêm Quân Lệnh ngủ say rồi, bóng đèn bên ngoài đang hắt những ánh sáng leo lét lên giường, có thể nhìn rõ từng góc cạnh của khuôn mặt người đàn ông này, Lâm Lam có chút ngẩn ngơ, rất lâu rồi cô không lẳng lặng nhìn mặt đối phương như này.

Nghĩ đến ban ngày Diêm quân lệnh hồi hộp ôm mình ra khỏi chỗ đó, con tim Lâm Lam không tự chủ rung động. Từ cuộc gặp gỡ chật vật lần đầu, đến về sau không hiểu ra làm sao hai người lại kết hôn, đến khung cảnh khó xử bây giờ, Lâm Lam không biết tương lai của họ sẽ đi đâu về đâu.

Khoảnh khắc hiện tại, giống như đang được ăn trộm.

“Tỉnh rồi.” Diêm Quân Lệnh mở mắt ra đã thấy một đôi mắt lấp lánh, tâm trạng anh rất tốt, ôm cô vào lòng.

Lâm Lam kê tay muốn chạy thoát, nhưng lại bị ôm chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên: “Anh làm gì thế?”

“Ôm em.” Diêm Quân Lệnh nhìn vào người con gái trong lòng, mới tỉnh dậy nụ cười anh rất lười nhác, nhưng cuốn hút vô cùng.

Lâm Lam hạ ý thức liếm môi, nhưng cử động vô ý này, lại khiến Diêm Quân Lệnh có chút không chịu được, cúi đầu hôn chọc vào cặp môi quyến rũ của Lâm Lam.

“Anh đè vào em rồi.” Lâm Lam có chút khó chịu, không biết hai người bây giờ thế này có thể coi là gì.

“Đè vào đâu?” Diêm Quân Lệnh không cử động, ngược lại ánh mắt anh đang nóng bỏng nhìn chằm chặp vào Lâm Lam.

“Anh...” Lâm Lam nhìn người đàn ông này đang đè trên ngực mình, cô hết lời.

Đôi lúc soái ca mà chơi trò lưu manh rất đáng sợ, bởi vì bạn không biết nên từ chối như nào. Lúc này Lâm Lam chính là như vậy, trong long trào lên muôn vàn cảm xúc nhưng lại không biết đối mặt như nào.

“Anh sao?” nhìn Lâm Lam không biết phải trả lời thế nào, Diêm Quan Lệnh càng tiến lên, dứt khoát đè cả người lên trên người Lâm Lam, đôi mắt đen bóng hẹp dài đó chằm chằm nhìn vào cô gái đang nằm thân dưới mình.

Lâm Lam hoảng loạn: “Anh đứng dậy, đây là bệnh viện!”

“Bệnh viện thì sao?” Diêm Quân Lệnh vừa hỏi vừa cố tình cho hô hấp của mình nặng thêm, hơi thở ấm nóng của mình lan trên cổ Lâm Lam, khiến toàn thân Lâm Lam như đang phát ngứa.

“Nơi công cộng, sếp Diêm xin hãy tự trọng.” Lâm Lam quay đầu nhìn sang chỗ khác, kết qua là cổ cô càng ngứa thêm, giọng điệu run rẩy.

“Đâu phải là nơi công cộng, rõ ràng là phòng bệnh tư nhân.” Ánh đèn bên ngoài rất mềm mại, ánh lên một vẻ đẹp mông lung cho người con gái đang nằm dưới thân mình.

“Phòng bệnh sẽ có người đến... ỪM...”

Lâm Lam nói đến nửa câu, người đàn ông này dứt khoát dùng môi bịt lại, không cho tiểu nữ nhân này tiếp tục kháng nghị nữa, đi theo nội tâm, anh tái diễn lại màn cảnh lúc ở trường quay sáng nay, hôn dịch xuống dưới, từng tí một, từng tí một.

“Đừng... Diêm Quân Lệnh anh đừng, đừng ở đây...”

“Thế về nhà làm?” nghe thấy ngữ điệu hơi run rẩy của người con gái, Diêm Quân Lệnh nhếch môi một cách vui vẻ.

Lâm Lam không trả lời, trong lòng thì thầm nghĩ anh tại sao không đi tìm Trần Văn!

“Em không về...”

“Thế làm ở đây.” Không đợi Lâm Lam nói hết phần còn lại, Diêm Quân Lệnh đã chen vào nói hộ, động tác trên tay vẫn theo kịp, một tay ôm vào phần eo của Lâm Lam, một tay chống người, tiếp tục dịu dàng nhẹ nhàng hôn.

Thành phố chưa vào xuân nên nơi nào cũng lạnh thấu xương, nhưng nhiệt độ trong phòng bệnh của Lâm Lam lại không ngừng nóng lên.

“Ừm... Diêm Quân Lệnh anh dừng tay, chúng ta còn định ly hôn đấy!” Bị hôn một cách choáng đầu, Lâm Lam bất mãn giãy dụa, eo nhỏ nhắn của mình lại bị ôm chặt hơn.

Diêm Quân Lệnh đang hôn một cách tận tình, chỉ cảm thấy sự quằn quại của cô gái giống như một dạng khiêu khích tình dục, cho cô cắn vào vai cũng anh cũng sẵn lòng gánh chịu.

Lâm Lam chưa kịp phản ứng lại, đồng phục bệnh nhân trên người đã bị cởi ra từ khi nào, buồn nản co gọn trong chăn, nhưng sự run rẩy của cơ thể đang bốc lộ những cảm thụ chân thực nhất của cô.

RẦM...

“Lão đại!”

Trong lúc Diêm Quân Lệnh đang hôn đến mức người con gái trong lòng toàn thân mềm nhũn, mất đi sức đề kháng, anh đang chuẩn bị một chân xúc vào, Lý Húc lại vội vàng xuất hiện đẩy cửa phòng bệnh ra, hét một tiếng lão đại.

Đằng sau Lý Húc còn đang đi theo Tiêu Chân Nhạc và Thẩm Hoằng, Lý Húc hét xong lập tức im lại, hai người đằng sau nghi hoặc hỏi: “Không ở trong này à?””

“Hà hà.” Lý Húc vẻ mặt nhăn nhó hà hà một tiếng, sau đó lập hai tay kéo vào Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng: “Lão đại, hai người này tìm anh!”

Lý Húc mà luôn có phong độ bình tĩnh dù trời có sập xuống, nhân lúc hai người Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng chưa có đề phòng đột dưng kéo tay hai người lên phía trước, còn mình thì lùi lại một bước, chạy ra khỏi phòng không dám quay đầu lại.

Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng đứng đằng sau Lý Húc chưa hiểu được đang xảy ra chuyện gì bị đẩy lên phía trước, hai người ngẩn ngơ nhìn về phía giường, gần như cùng lúc hai người chào hỏi lại một vòng các cụ tổ tông của Lý Húc, sau đó ngượng ngùng nhìn vào Diêm đại tổng tài đang làm loại hoạt động 18+ ở trên giường.

“Hai người định nhìn bao lâu nữa?” Diêm Quân Lệnh đã kịp thời kéo chăn che đậy người của Lâm Lam và mình ngay lúc Lý Húc đi vào, nhưng tư thế bây giờ quả thật là mập mờ, đủ khiến người khác liên tưởng.

“Hà hà... Diêm lão đai hăng hái thật.” Tiêu Chấn Nhạc càng thấy hồi hộp.

Biểu cảm Thầm Hoằng cũng giật giật vài cái, tại sao người bị làm hỏng chuyện vui lại sắc mặt bình tĩnh, còn họ lại như kẻ trộm bị bắt vậy?

“Hai người có ý kiến gì?” Diêm Quân Lệnh hỏi lại.

“Đâu có, đâu có, ngài làm tiếp nhé.” Tiêu Chấn Nhạc bái phục đến mức phải rạp người xuống đất.

“Cậu mà dám chụp lén, tôi sẽ đăng hết ảnh khỏa thân của cậu lên các trang giải trí trên toàn nước.”

“Hả?” Tiêu Chấn Nhạc nói xong đang định lui ra khỏi phòng nhưng lại nghe thấy lời uy hiếp nồng đặc của Diêm Quân Lệnh, cậu nhìn lại bản thân mình một cách vô tội, mình làm gì có chụp lén đâu?

Khóe môi Thẩm Hoằng đang đứng bên cạnh run rẩy, vội vàng cất lại điện thoại, “Diêm lão đại, em chỉ đơn giản muốn nhìn đồng hồ thôi. “

Nói xong câu này, Thẩm Hoằng chỉ muốn mắng bản thân mình ngu xuẩn, lời cớ này quá kém.

“Oh.” Diêm Quân Lệnh nhìn hai người oh một câu, ý ngầm trong đó đã khiến hai người này rùng mình cùng lúc, không nói thêm gì nữa lập tức chuồn đi.

Cửa phòng bệnh một lần nữa đóng laị, Lâm Lam vẫn tiếp tục co lại trong chăn. Một lúc lâu Diêm Quân Lệnh thăm dò vỗ vỗ người trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành, “Lâm Lam ngoan, giờ hết người rồi.”

Lâm Lam vẫn không có cử động, cho đến khi Diêm Quân Lệnh một lần nữa chứng minh trong phòng chỉ có hai người họ rồi Lâm Lam mới thò đầu ra ngoài, nhìn thấy trong phòng quả thật không có người khác rồi, cô thở phào một hơi dài, sau đó dùng sức đẩy ra Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh không có dự phòng, người chưa ngồi vững liền lăn xuống giường.

BANG...

Tiếng động ngã nặng xuống đất khiến Lâm Lam run sợ, hạ ý thức nhìn lại người đang nằm dưới đất. kết quả Diêm Quân Lệnh một lúc lâu rồi vẫn không có động tĩnh gì, lúc này Lâm Lam hoảng loạn rồi, vội vàng nhảy xuống giường đỡ Diêm Quân Lệnh, vỗ mặt muốn chàng tỉnh dậy.

Nhưng càng như vậy người đang nằm dưới đất này càng không cử động gì, Lâm Lam sốt ruột đến mức toát hết mồ hôi: “Người đàn ông thối này, anh mau đứng dậy, anh sao rồi? Diêm Quân Lệnh, anh sao rồi?”

Cả người Lâm Lam cuống lên, không ngừng vỗ nhẹ người đàn ông này, cô định đem Diêm quân lệnh tỉnh lại. Nhưng đối phương vẫn bất tỉnh, hốc mắt Lâm Lam đỏ lên, đung đưa Diêm quân lệnh liền định gọi bác sĩ, nào biết được đúng lúc này người đàn ông trên mặt đất lại mạnh tay ôm nàng vào ngực.

Lâm Lam không có một chút phòng bị nào toàn thân cắm vào trên người Diêm Quân Lệnh, nặng nặng đè vào trên người Diêm Quân Lệnh.

“Anh lừa em?” Lâm Lam chợt tỉnh ngộ.

“Anh...”

Bốp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio