Một cái bạt tai vào mặt Diêm Quân Lệnh, không gian dường như ứ đọng.
Diêm Quân Lệnh đứng sững người, không ngờ tới cái nha đầu này to gan tới vậy, nhưng nhìn thấy Lâm lam đang bật khóc, so với bị đánh còn tủi thân hơn.
“Cái người này, người bị đánh là anh, người nên khóc là anh mới đúng chứ?” Diêm Quân Lệnh vươn tay lau nước mắt trên má Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh cũng dở khóc dở cười nói.
Lâm Lam không nói gì chỉ nức nở khóc, cô lúc nãy nghĩ rằng người đàn ông này thật sự chết rồi.
“Được rồi được, không phải anh không sao rồi à?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam càng khóc càng lợi hợi, Diêm Quân Lệnh không dám so đo gì với nha đầu ngốc này nữa, ôm chặt cô trong vòng tay rồi vỗ nhẹ lên lưng cô. Trong khoảng khắc này Diêm Quân Lệnh dường như cảm thấy mình trở về năm sáu tuổi lần đầu tiên gặp nha đầu này.
“Anh là cố tình giả chết dọa em phải phải?” Lâm Lam được Diêm Quân Lệnh vỗ nhẹ vào lưng, nấc nghẹn hỏi.
“Anh... anh đây là chỉ là muốn chọc em thôi.” Diêm Quân Lệnh nói xong nghĩ lời của Tiêu Chấn Nhạc, tự trách mình một trận. Anh suýt nữa quên nha đầu này còn có tâm bệnh, mà anh lại dọa cô rồi.
Lâm Lam ôm chặt Diêm Quân Lệnh “Em còn tưởng mình hại chết anh rồi, Diêm Quân Lệnh anh đừng chết, em thật sự chịu không nổi.”
“Được, không chết.” Ôm chặt người trong vòng tay, anh có thể cảm thấy người phụ nữ bé nhỏ này đang run rẩy, đau lòng không thôi.
Rất lâu sau Diêm Quân Lệnh mới buông Lâm Lam ra, người phụ nữ bé nhỏ của anh lúc này mới đỏ mắt khóc thút thít bây giờ lại thiếp đi rồi.
Lắc lắc đầu, Diêm Quân Lệnh đối với cái người nằm trong lòng anh cũng hết cách, cẩn cẩn dực dực ôm cô lên giường, xác định Lâm Lam không sao, mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lí Húc bình tĩnh không gợn sóng nhìn Diêm Quân Lênh “Chủ tịch, Đồng Thiên Hoa đi ra rồi.”
“Có động tĩnh gì?”
“Tạm thời không có.” Lí Húc nhanh chóng đáp lại, Dư Quang luôn để ý đến bên kia, bên kia có động tĩnh gì liền báo lại.
“Được.” Diêm Quân Lệnh nói xong đi vào phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh, hoàn toàn ý của Lí Húc.
Lí Húc hít một hơi thật sâu, anh đây là vượt qua một cửa ải rồi đúng không?
“Trừ tiền thưởng của một tháng, tôi để Linda đem cậu đi rửa mắt.” Ngờ đâu lúc trái tim của Lí Húc mới nhẹ nhõm một chút, đã bị Diêm Quân Lệnh đi xa một mét ném lại một câu như vậy.
“Đây... còn hai người bọn họ?” Lí Húc muốn chết cũng phải kéo thêm người chết cùng.
“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh haha cười, Lí Húc bất giác rùng mình, đột nhiên cảm thấy rất may mắn, ít nhất anh còn có tiền thương để trừ.
Diêm Quân Lệnh tới phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh, tình hình bây giờ tạm ổn chờ đến kỳ kiểm tra có thể trở lại phòng bệnh ở Tấn Thị, nếu như không có phản ứng bài xích khác, thì có thể xuất viện.
Từ khi Lâm Lam học đại học năm hai, Lâm Phúc Sinh đã nhập viện đến nay đã được ba năm rưỡi, Diêm Quân Lệnh nghĩ chờ Lâm Phúc Sinh xuất viện, vậy nha đầu kia sẽ vui mừng phát điên mất, vậy những di chứng chấn thương của cô chắc cũng khá lên nhiều.
“Còn bao lâu nữa người mới tỉnh?” Diêm Quân Lệnh hỏi bác sỹ bên cạnh.
“Theo dự đoán của bác sỹ Cổ, muộn nhất là trưa ngày mai.” Đây là trợ lý của bác sỹ Cổ Tử Hằng đem đến.
“Được, người tỉnh lập tức thông báo cho tôi.” Diêm Quân Lệnh nói xong không có trở lại phòng bệnh Lâm Lam, mà đi tới phòng làm việc của Tiêu Chấn Nhạc.
Mới bước vào, Thẩm Hoằng đã vội vã đi lên trước “Diêm ca, ngài đến rồi.”
Thẩm Hoằng luôn thích gọi Diêm Quân Lệnh là Diêm lão đại, nhất thời thay đổi, mà Diêm Quân Lệnh nghe lại cảm thấy cũng thân thiết.
Tiêu Chấn Nhạc ghét bỏ nhìn Thẩm Hoằng, thuận tiện đứng dậy, làm ra dáng vẻ nghiêm túc “Diêm, nhanh qua đây ngồi.”
“Ho ho... ho...” Thẩm Hoằng nghĩ rằng bản thân mình đã buồn nôn lắm rồi, không ngờ có người còn buồn nôn hơn cả anh, không sợ bị nghẹn nước bọt sao, trong lòng mắng một tiếng cái đồ Tiêu Chấn Nhạc giả dối này.
Mà Tiêu Chấn Nhạc chỉ bình thản nhìn Thẩm Hoằng, càng đáng ghét hơn là, cái đồ giả tạo này giả vờ lâu rồi, đây là điểm dừng chưa?
Diêm Quân Lệnh quét mắt nhìn hai người, cũng lười xử lý hai người bọn họ “Đồng Thiên Hoa đã ngã nhào một cú đau như vậy, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta, hai người phải cẩn thận chút.”
““Tầm Hoan” bị Lôi Tử phong ấn rồi, chuyện này cũng làm mọi người hả lòng hả dạ, ngoài ra “Tầm Hoan” là chỗ Đồng Thiên Hoa kiếm được nhiều tiền nhất, bây giờ bị bán phá giá, sợ cũng làm sóng gió cho họ Đồng mổ trận.” Thẩm Hoằng một mặt đắc ý hả hê cười trên nỗi đau người khác.
“Đừng đắc ý quá, Đồng Thiên Hoa không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Tiêu Chấn Nhạc đứng cạnh nhắc nhở.
Thẩm Hoằng khó chịu “Không phải vây, nếu lần này không có chứng cứ xác thực, chị dâu nhỏ cái gì cũng sẽ không ra mặt, làm sao cũng không để con cáo này dễ dàng thoát ra được.”
“Nếu như không có người tình nguyện làm nhân chứng, thì luật sự bên kia tòa án có bào chữa giỏi đến đâu, cũng chẳng có tác dụng gì mấy.” Diêm Quân Lệnh đã xem xét mọi việc kỹ càng, tính cách Chu Vũ Vi và Hàn Hinh Hinh cũng gần như vậy, so với Lâm Lam bọn họ càng để tâm chính mình hơn.
Vậy nên không có tác dụng gì lắm.
“Cũng đúng.” Thẩm Hoằng mặc dù không hiểu rõ lắm Chu Vũ Vi, nhưng biết rõ chuyện của Hàn Hinh Nhi, nhún nhún vai.
“Thẩm Hoằng cậu gần đây phải cẩn thẩn Dạ Trường, “Tầm Hoan” không có rồi, nguồn vốn Đồng Thiên Hoa chắc chắn sẽ bị ngắt đoạn, lại thêm việc của Tịnh An, cậu ta khẳng định phải lấp đầy khoảng trống này, cậu phải cẩn thận theo dõi từng nhất cử nhất động của cậu ta.” Diêm Quân Lệnh sợ nhất là Đồng Thiên Hoa sẽ ra tay với Thẩm Hoằng.
Dạ Trường vốn dĩ là nơi không tốt đẹp gì, một khi đã dính vào, chính là đi tìm cái chết.
“Tôi biết rồi, mấy ngày này có vẻ không dễ dàng gì rồi.” Nói tới Thẩm Hoằng cũng nghiêm túc hơn, không còn cái vẻ đùa cợt nữa.
Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng nhìn Tiêu Chấn Nhạc “Tinh An bên kia sợ là đã điều tra kỹ lưỡng rồi, cậu giúp tôi để ý bên đó. Thụy An cũng đã được dọn dẹp kỹ càng rồi, chuyện năm ngoái là một bài học thất bại rồi.”
“Đã xử lý rồi, nhưng chuyện lần trước và lần này đáng tiếc rồi.” Tiêu Chấn Nhạc nhắc tới hành động ở Thụy An ngày hôm đó liền ảo não.
Năm đó nếu như bọn họ đi sớm một bước, vậy cái người nthanh niên kia cũng sẽ không chết, mọi chuyện cũng không sẽ đi vào bế tắc chết nhưng chưa đền hết tội nãy. Nếu như thỏa thuận của người đàn ông hiến tặng thận kia được viết rõ ràng hơn, người thân của ông cũng sẽ cầm được tiền thỏa thuận từ Đồng Thiên Hoa. Không có cái chứng minh Đồng Thiên Hoa vi phạm pháp luật mua bán nội tạng, thậm chí là cướp nội tạng.
Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ không dễ dàng mới nắm được bằng chứng, không những là tội danh vi phạm đạo đức, ngay cả giam giữ cũng giam không ít ngày rồi.
“Không vấn đề gì, lần này anh ta mất mát cũng không nhỏ rồi, chỉ cần còn dám tiếp tục mạo hiểm buôn lậu, mua bán phụ nữ, thì nhất định không có kết quả tốt.” Thẩm Hoằng phiền nhất là có người động vào lãnh thổ của anh ta, nhưng mấy năm gần đây hành động của Đồng Thiên Hoa làm anh không thể nhịn được rồi.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng, anh ngược lại không lo lắng đến tình hình của hai người này. Mà Lâm Lam nói câu kia, làm anh có trở lại trong lòng rồi.
Thảo luận đơn giản nhưng lại chi tiết, Diêm Quân Lệnh đứng dậy, nhìn hai người “Hai người nếu đói khát vậy cần cái gì đó mới có thể hòa dịu, vậy tôi không để để bụng đâu, hay là tôi tặng cho các cậu hai em gái để hưởng thụ nha, đây là cảm ơn sự giúp đỡ của hai người.”
“Đây... Diêm lão đại.”
“Tôi thao, tôi còn cho rằng qua cửa này tồi.” Tiêu Chấn Nhạc nho nhã cũng phát bạo nổi hung rồi.
Diêm Quân Lệnh nhún nhún vai nhìn hai người rồi đi ra văn phòng của Tiêu Chấn Nhạc.
Peng peng peng!
Hai người còn đang ngẩn người ra còn chưa hiểu chuyện gì thì đã vang lên một trận gõ cửa, Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng mới tỉnh lại, lẽ nào chủ tịch đổi ý rồi?
Cửa vừa mở ra, hai người liền hóa đá.
Hai người phụ nữ trang điểm phong cách cuốn hút mặc quần áo gợi cảm đứng trước cửa. Ánh mắt cuốn rũ nhìn hai người, dùng giọng nói như muốn đòi mạng hai người “Nghe nói hai người gọi chúng em? Thật có duyên nha.”
Ừng ực.
Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng nuốt nước bọt, trong lòng lặng lẽ chửi “Diêm lão đại, tôi hận tôi hận, Lí Húc còn có loại này sao!”
Lí Húc ở đằng xa, trong lòng vui vướng, anh với ông chủ đứng là hiểu ý nhau quá đi.