“Nhường đường một chút, cho đi nhờ với!” Hai âm sai kêu lên: “Follow me, hurry up.”
Nhóm quỷ hồn đi sau Hắc Bạch Vô Thường tuy cũng da vàng mắt đen, nhưng Quỳnh Nhân vẫn cảm thấy bọn họ không giống quỷ hồn phổ thông.
Một nữ quỷ ôm ngực: “OMG! What happened, why there are so many living person?” (Ôi trời! Xảy ra chuyện gì vậy, sao chỗ này nhiều người sống thế?)
Một ông già mập mạp đứng cạnh cô nhìn trái nhìn phải một hồi: “Are they shooting the TV show?” (Bọn họ đang quay chương trình truyền hình sao?)
Một người đàn ông cao lớn nhìn Quỳnh Nhân, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cảm thán: “Wow, man! He is such a beautiful boy, like Narcissus.” (Wow! Chàng trai này đẹp thật đấy, như Narcissus () vậy.)
() Narcissus: Trong thần thoại Hy Lạp, Narcissus là một thợ săn từ Thespiae trong Boeotia, nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai. Chàng là con trai của thần sông Cephissus và nữ thần Liriope.
Quỳnh Nhân, vốn đang yên lặng dán sát tường nhường đường cho quỷ hồn, suýt nữa không khống chế được biểu cảm.
Sao bọn họ lại nói tiếng Anh vậy?
Một quỷ nam mặc đồng phục cũng đang nép vào tường, thấy Quỳnh Nhân ngạc nhiên bèn tốt bụng giải thích: “Đây đều là kiều bào từ nước ngoài, tuy quốc tịch ở nước khác, nhưng hệ thống tín ngưỡng nhất quán, sau khi chết, linh hồn vẫn có thể trở về quê cũ.”
“Địa phủ chúng ta đã thống nhất, sau khi tiếp nhận linh hồn kiều bào từ nước ngoài trở về sẽ để họ ở phòng Trú Dương học chút tiếng Trung đơn giản rồi mới đưa vào địa phủ nhận phán quyết, như thế sẽ tiện cho đời sống sinh hoạt của bọn họ tại địa phủ sau này.”
Thật tốt quá! Khi còn sống, nhà nước không cho kiều bào hồi hương, may mà lúc chết, linh hồn còn được dẫn về địa phủ của quê nhà!
Khương Diệc Minh thấy Quỳnh Nhân vốn đang nói chuyện với mình bỗng xoay người dán sát lên tường liền ngây ra, ngay sau đó, hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt như vừa nhảy thẳng vào bể bơi không được điều chỉnh nhiệt độ.
Thấy Quỳnh Nhân tập trung nhìn chăm chú vào khoảng không không người, vẻ mặt nghiêm túc như đang lắng nghe ai đó giảng giải, sự dũng cảm giả tạo của Khương Diệc Minh trước khi bước vào tòa nhà bắt đầu sụp đổ.
Thật ra hắn rất sợ quỷ.
Đúng lúc này, Hạ Hồi đi ra.
Hạ Hồi xoa cổ tay bị Khương Diệc Minh nắm đến đỏ ửng, đôi mắt ẩn chứa sự tủi thân, khiến người ta có cảm giác cậu đang phải nhẫn nhục.
Trên livestream của cậu ta, fan bắt đầu spam bình luận mắng Khương Diệc Minh tràn màn hình.
【Cố tình mập mờ với Hạ Hạ, còn khiến cậu ấy bị thương, Khương Diệc Minh thật sự rất ghê tởm, người nào đó có thể nhanh nhanh chết sớm giùm tôi.】
【Tôi xót Tiểu Hạ quá đi mất, lần nào cậu ấy cũng ra sức kháng cự chuyện đẩy CP, Khương Diệc Minh và công ty mau đi chết đi!】
【Hôm nay Khương Diệc Minh chết chưa? Chết rồi.】
【Tính Hạ bảo tốt quá nên mới hay bị những người này gây khó dễ.】
Cho dù thực tập sinh không thể đọc được bình luận nhưng Hạ Hồi cũng biết đại khái nội dung, cậu rũ mắt, trong mắt hiện rõ sự đắc ý.
Từ trước tới nay, cậu ta đều vô cùng phối hợp tạo cảm giác mập mờ với Khương Diệc Minh, thậm chí còn cố tình phóng đại sự bất đắc dĩ của mình.
Làm như vậy không chỉ khiến fan only đau lòng cho cậu ta, mà sau khi Khương Diệc Minh mất đi giá trị lợi dụng, Hạ Hồi cũng có thể nhanh chóng rũ bỏ quan hệ với đối phương, đến lúc đó chỉ cần tung tin Khương Diệc Minh lôi kéo cậu ta bán hủ là có thể thành công khiến mọi người nhận định cậu ta là bên bị hại.
Lần này tham gia chương trình, Hạ Hồi cũng có dã tâm riêng.
Cậu ta hưởng lợi từ độ hot do CP mang lại đã quen. Thấy sau khi chương trình kết thúc, Khương Diệc Minh ngày càng mờ nhạt, Hạ Hồi liền tìm kiếm đối tượng CP mới.
Quỳnh Nhân.
Chỉ bằng một bức tranh, Quỳnh Nhân có thể khiến super topic couple của cậu và hoa sen đỏ nhảy thẳng lên top , tài nguyên fan sản xuất trong super topic cũng có chất lượng cực kỳ hoàn mỹ, khiến Hạ Hồi vô cùng ghen tị. Sau khi quan sát, cậu ta nhận ra tuy độ nhận diện của Quỳnh Nhân không cao, nhưng tốc độ tăng trưởng fan rất cân đối, fan cũng trung thành hơn idol show tìm kiếm tài năng ba tháng thay một lứa như Hạ Hồi rất nhiều.
Cậu ta quyết định phải xây dựng cảm giác duyên phận định mệnh với Quỳnh Nhân trong chương trình cho bằng được, vì thế thậm chí Hạ Hồi còn chuẩn bị một cái vòng cổ hoa sen đỏ, chỉ đợi tới thời khắc thích hợp sẽ để lộ ra.
Cảm giác mình đã nắm trong tay bảo vật vô giá, Hạ Hồi bước nhanh về phía Quỳnh Nhân, có phần hoảng sợ nhìn thoáng qua Khương Diệc Minh, sau đó cười, vươn tay: “Xin chào, tôi là Hạ Hồi. Tôi đã từng xem video của cậu, cậu nhảy giỏi thật.”
Quỳnh Nhân: “Cám ơn, cậu cũng…”
Nhưng Quỳnh Nhân thật sự không biết Hạ Hồi có tác phẩm tiêu biểu nào. Trong lúc cậu đang căng não tính xem nên nói gì, Khương Diệc Minh đã lên tiếng.
“Cũng không tệ lắm.” Khương Diệc Minh nói: “Nhưng tôi cảm thấy nếu xét trong những dancer có phong cách nhảy giống đàn anh Quỳnh Nhân, PP, người giành giải quán quân thế giới năm mười sáu tuổi mới thật sự giỏi nhất.”
Tố chất của Khương Diệc Minh tương đối kém, hắn luôn cố gắng xây dựng hình tượng luyện tập ngày đêm, nào là suốt một tháng mỗi ngày chỉ ngủ hai tiếng để luyện tập, trên người đầy vết thương, luyện hát đến khàn cả tiếng.
Việc này xem ra cũng có tác dụng, người qua đường không biết chuyện đều có thiện cảm với hắn.
Bình luận sôi nổi khen hắn có chí tiến thủ, sau này nhất định sẽ gặt hái được thành công.
Khương Diệc Minh: “Tuy PP và đàn anh Quỳnh Nhân có phong cách tương tự, đều thuộc trường phái XX, được XX sáng tạo sau đó dần phát triển trong nước. Khả năng vũ đạo của đàn anh Quỳnh Nhân quả thật rất tốt, nhưng PP mang lại cảm giác của thanh xuân, còn phần biểu diễn của đàn anh Quỳnh Nhân lại thiên về sự tinh tế trong chi tiết.”
Khen Quỳnh Nhân tinh xảo nhưng thật ra là đang chê cậu nhảy cứng nhắc, không đủ linh hoạt.
“Động tác của đàn anh Quỳnh Nhân rất giống PP, không biết có phải anh cũng hâm mộ cậu ấy không?”
Trong mắt Hạ Hồi hiện lên vẻ tức giận, Khương Diệc Minh cố tình chọn lúc này để gây sự. Những lời này khác gì đang chỉ trích Quỳnh Nhân sao chép chứ?
Thấy sau khi nghe mình nói xong, biểu cảm trên mặt Quỳnh Nhân biến đổi vô cùng vi diệu, Khương Diệc Minh cảm thấy bản thân đã đả kích được tinh thần của Quỳnh Nhân, bèn tiếp tục ngâm nga: “PP là người tôi sùng bái nhất, tôn trọng nhất, là dancer tôi thích nhất. Đáng tiếc cậu ấy đã nhiều năm không xuất hiện. Đúng là vắng bóng anh tài, đầy tớ nhỏ cũng thành danh, mỗi lần nhớ đến, tôi đều cảm thấy xót xa trong lòng.”
Quỳnh Nhân gãi đầu: “Tôi cảm thấy PP không lợi hại đến vậy đâu. Mấy năm trước vũ đạo của cậu ấy có rất nhiều vấn đề, có lẽ cậu nên suy nghĩ đến việc thích thêm những người khác nữa, tôi cảm thấy phong cách của cậu ấy không hợp với cậu đâu.”
Bình luận trên livestream Khương Diệc Minh lập tức tràn đầy lời trách mắng.
【Tên nugu này mắc cười thật, còn dám khuyên chồng bà thích người khác, cậu ta nghĩ bản thân là ai?】
【Chắc nugu còn chẳng biết PP là ai cũng nên, dù sao cũng nổi nhờ chiêu trò marketing mà.】
【Mắc cười, kẻ nổi nhờ chiêu trò marketing lại chê vũ đạo của quán quân thế giới có vấn đề.】
Khương Diệc Minh còn định cố gắng diễn tiếp, nhưng sao Hạ Hồi có thể ngồi không nhìn đối tượng xào CP trong tương lai của mình bị bắt nạt được chứ. Tuy cậu ta không biết PP là ai, nhưng điều này cũng không thể ngăn cậu ta phản bác.
“Nếu cậu ta không nhảy đã nhiều năm, chứng tỏ tình cảm nồng cháy của cậu ta với vũ đạo đã mất rồi, sao chúng ta lại lấy người như vậy làm tấm gương được chứ?” Hạ Hồi chớp đôi mắt nai con: “Tôi cảm thấy dáng vẻ đàn anh Quỳnh Nhân cố gắng nỗ lực vì giấc mơ của mình vô cùng đẹp, tôi rất hâm mộ anh.”
Nói xong, cậu ta lại nhìn Khương Diệc Minh, mỉm cười: “Không phải anh cũng luôn cố gắng sao?”
Thế này hẳn là bản thân cậu ta đã ghi điểm trong lòng Quỳnh Nhân rồi nhỉ? Hạ Hồi tin tưởng, chỉ cần tạo thêm vài lần tiếp xúc tay chân và trao đổi thân mật, chắc chắn có thể xào được CP này! Nên gọi là gì đây? Quỳnh Hạ? Quỳnh Hồi?
Fan lập tức gào thét trên livestream Hạ Hồi, spam Hạ Hạ là thiên sứ duy nhất trong làng giải trí.
Nhóm fan CP cũng rất kích động, họ phân tích: nhìn bề ngoài Hạ Hồi đang khen Quỳnh Nhân, nhưng thật ra là đang khen Khương Diệc Minh biết nỗ lực một cách gián tiếp. Hạ Hồi, cậu thương anh ấy thật đó.
Bị vây giữa trung tâm của gió lốc, Quỳnh Nhân sâu sắc cảm thấy giao lưu với người sống thật khó, khó hơn với quỷ.
Cậu nở nụ cười ngọt ngào với cả hai.
Quỳnh Nhân biết vẻ ngoài của mình rất ưa nhìn, lúc cười rộ lên còn đẹp hơn, cậu có thể nhân lúc hai người kia nhìn mình đến ngây người thì chuồn mất.
Quả nhiên, Hạ Hồi và Khương Diệc Minh ngẩn ngơ vì nụ cười của cậu trong chốc lát, Quỳnh Nhân lập tức nhanh chân chạy lên tầng hai.
Sau khi chạy lên tầng hai, Quỳnh Nhân lộ ra biểu cảm “ơn trời, thoát rồi”.
Fan chương trình cười như điên.
【Ha ha ha ha, Quỳnh Nhân real thế, bà đây nghe thấy mấy lời vòng vèo của người khác cũng muốn bỏ chạy.】
【Hạ Hồi và Khương Diệc Minh chốt chặt luôn đi, thật xứng.】
【Tưởng tượng đến cảnh bọn họ biết Quỳnh Nhân chính là thầy hướng dẫn đi.】
Sau khi nghe phổ biến luật chơi, nhóm thực tập sinh đã hiểu tầm quan trọng của thầy hướng dẫn. Chưa nói đến sự hỗ trợ ngoài ống kính hay manh mối gợi ý, điểm chí mạng của thầy hướng dẫn là có thể trừ hao thời gian.
Vất vả lắm mới được tham gia một chương trình lên hình full một trăm phần trăm, nếu bị trừ thời gian thì chẳng khác nào lỗ nặng.
Dựa theo luật của các chương trình bình thường, người hướng dẫn thường là người có thâm niên hoặc đức cao vọng trọng.
Mọi người đều đoán người hướng dẫn nếu không phải Cố Mộng Tang thì chính là Miêu Triết Ngôn.
Khán giả bình thường vừa xem vừa cười như nắc nẻ, tất cả đều mong chờ Quỳnh Nhân lột lớp ngụy trang. Trong khi đó, fan only lại vô cùng sốt ruột, chỉ hận không thể vọt tới tòa nhà để nói cho anh mình biết thầy hướng dẫn chính là Quỳnh Nhân, xin đừng đu bám nhầm!
Quỳnh Nhân tiếp tục giả làm thực tập sinh ở tầng hai. Lần này, trước khi vào cửa, cậu vô cùng cẩn thận.
Quỷ nam mặc đồng phục nhẹ nhàng đi từ tầng một lên. Là người chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn rất hiểu Quỳnh Nhân đang sợ cái gì, nên lập tức đi vào nhìn qua một lượt rồi mới bay ra, nói: “Bên trong không có ai đâu.”
Bấy giờ, Quỳnh Nhân mới yên tâm đi vào.
Trong căn phòng này có treo một bức ảnh tập thể của mười người. Quỳnh Nhân gỡ ảnh chụp xuống, phát hiện phía trên lần lượt viết Triệu Nhất, Tiền Nhị, cứ thế cho đến Trần Thập.
Mười cái tên này lần lượt ứng với mười thực tập sinh. Để người xem cảm thấy dễ nhớ, ê kíp chương trình đã cố ý đặt tên theo kiểu đếm số thường gặp trong các gia đình, như vậy, dù là khán giả dễ quên tên nhất cũng thấy gần gũi, thân quen.
Quỳnh Nhân lật mặt trước tấm ảnh lại, bắt đầu quan sát từng người trên ảnh. Đúng lúc này, đèn điện bắt đầu chớp nháy lập lòe.
Cạch!
Cửa thình lình đóng lại. Mà cửa sổ của căn phòng cũng chỉ là giả thôi, căn bản không một tia sáng nào có thể lọt vào. Cả căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng lập lòe do chiếc đèn điện cũ kỹ chốc chốc lại lóe ra.
Không ít người xem bị dọa.
Một tiếng cười khẽ vang lên. Phía sau bức màn bỗng xuất hiện một bóng người. Đối phương chậm rãi bước đi, cái bóng hằn rõ trên tấm vải cũng từ từ chuyển động.
Tiếng cười vang vọng quanh quẩn khắp căn phòng.
【Đệt! Sao bố lại đeo tai nghe chứ!】
【Tôi die rồi.】
【Đã chết, đừng gọi.】
Quỳnh Nhân quan sát tình hình, cảm thấy có lẽ mình vẫn nên sợ hãi một chút cho phải phép.
Vì thế, cậu lùi lại hai bước, ôm ngực, cố gắng tỏ vẻ đang hoảng sợ, dùng giọng điệu không hề hoảng hốt, đọc to:
“A. Tôi sợ quá. Chẳng lẽ chỗ này có quỷ thật à. A. Thật là khủng khiếp.”
Diễn viên đóng quỷ cứng lại rồi.
Hay nhỉ, đang châm chọc mình diễn quỷ quá cùi sao?