Hạo Thiên chậm đều mà đưa tay tháo lớp băng trên mắt ra. Nhẹ nhàng chầm chậm, còn đám nhóc thì hít thở sâu đều, lấy lại sự bình tĩnh, lòng cầu mong không có việc gì xảy đến....
" Xoẹt... Xoẹt.... Xoẹt... "
Từng lớp từng lớp băng được tháo xuống, vết sẹo dài trên mắt Minh Kỳ dần lộ ra rõ ràng. Con mắt đang nhắm nghiền lại từ từ mở ra nhìn quanh, trên con mắt phải một đường sẹo dài hơn cm để lại, trông rất đáng sợ. Nhưng may mắn thay khuôn mặt của Minh Kỳ vốn không quá khó coi, ngược lại càng đẹp. Vết sẹo càng tôn lên vẻ lạnh lùng và khó gần của cậu, càng tôn thêm vẻ bí ẩn và là hình tượng của chàng trai ngoài lạnh trong nóng.
Minh Kỳ giơ tay lên, đôi mắt của cậu vẫn còn nhìn rất rõ ràng, không hề mảy may có chút mờ nhạt nào. Mình Kỳ chống tay ngồi dậy, bọn nhóc thở phào nhẹ nhõm, Hạo Thiên nói
" Ta đã bảo vốn là không sao hết mà. Các ngươi lo lắng thái quá rồi.... "
Hạo Thiên vừa nói xong liền bị tiểu Siêu bảo
" ca ca nói xạo đấy! Lúc đó còn run rẩy, lo lắng và hoảng sợ điều không may sảy đến với..... "
" Bốp "
Hạo Thiên trực tiếp đánh vào đầu tiểu Siêu, gắt lên
" Đệ hồ ngôn cái gì! Mau im lặng cho ta! "
Bọn nhóc chỉ là cười cười không nói gì cả, Hạo thiên khuôn mặt thoáng đỏ mà quay mặt đi. Đúng lúc này, bọn An Lam Nguyệt đã đưa Di Di trở lại.
Di Di vết thương không nhiều. Lại nhẹ hơn so với Minh Kỳ, chỉ cần sát trùng qua rồi sức thuốc là không sao cả. Minh Kỳ đã bảo vệ con bé rất tốt, mọi đòn đánh cậu đều hứng lấy toàn bộ cho con bé.
Di Di bước vào, ngẩn người với gương mặt của Minh Kỳ.
" Hức... Hức... U oa oa oa oa... "
Di Di nấc lên vài tiếng rồi khóc thành tiếng, chạy ào lại ôm lấy Minh Kỳ và khóc to. Minh Kỳ khẽ thở ra một hơi, nói
" Nào... Chẳng phải lúc nãy rất ngoan sao? Sao bây giờ lại khóc nữa thế này, ca ca không sao hết. Tiểu Di ngoan, còn khóc nữa ca ca sẽ giận muội đấy "
" Hức... Hức... Nhưng mà... Hức... Mặt của huynh... Hức... Mặt của huynh phải làm sao đây... Hức... "
Minh Kỳ lại cười nói
" Mặt huynh không bị sao hết. Huynh vẫn bình thường này "
Di Di lại bảo
" Hức... Hay... Hay là huynh cũng sức thuốc chống sẹo đi... Hức.. Lúc nãy Nguyệt tỷ cũng sức cho muội... Huynh sức lên đi... Hức... "
Hạo Thiên cũng gật đầu nói
" Cũng được đấy tiểu Kỳ, cậu cũng lấy sức lên đi. Sau , tuần thì vết sẹo sẽ không còn nữa... "
Minh Kỳ lắc đầu, cười nói
" Không cần đâu. Tôi muốn giữ chúng lại, xem như nhắc nhở về sự yếu kém của bản thân mình, để tôi không thể quên sự thất bại của ngài hôm đó "
Cả đám ngây người, nhưng rồi cũng không nói gì thêm. Chỉ chợt cười nhẹ mà thôi.
Sau khi Minh Kỳ được Hạo Thiên xem qua các vết thương lần nữa, chắc chắn không có việc gì liền trở ra. Lại một hồi tưởng nhớ lại không gian xưa của bọn nhóc, rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Bọn nhóc nhớ ra vấn đề mà Hạo Thiên chưa kể cho chúng nghe. Liền vây quanh cậu, mặt tò mò nói
" Boss a, Boss nói sau khi trở về sẽ kể cho chúng tôi nghe về mối quan hệ phức tạp của Boss mà. Bây giờ kể nghe đi "
" Ách "
Hạo Thiên cười cười, thật không muốn kể một chút nào hết mà.
Lăng Giang Tuyết chòm mặt qua, nói
" Này này để ta kể các người nghe... "
" Phốc "
Hạo Thiên búng trán Lăng Giang Tuyết một cái, nói
" Muội qua đó chơi đi. Mọi chuyện cũng nhờ muội mà thành đấy, nên ngoan ngoãn im lặng một chút giùm ta cái "
Lăng Giang Tuyết chu mỏ, quay mặt đi chỗ khác. Hạo Thiên lúc này lại khẽ thở ra một hơi, nói
" Ờ thì... Chuyện là như vầy... "
Hạo Thiên bắt đầu kể rõ ngọn nguồn câu chuyện, bất cứ cái gì mà trước đó cậu đã kể cho Vân Mộng nghe, hiện tại đều kể lại y si như vậy,..... a b c x y z các thứ các kiểu, vân vân và mây mây.
Bọn nhóc ngồi nghe mà mặt phấn khích, thích thú và rất muốn nhanh chóng một lần trải nghiệm. Kể xong và giải thích cũng mất phút đồng hồ. Bọn nhóc chen nhau nói
" Boss Boss, chúng tôi đi với cậu được không? "
Hạo Thiên nhún vai, nói
" Sao cũng được, miễn là các cậu không cảm thấy nhớ nhà khi đi một thời gian dài nữa thôi "
" Oh, nhắc mới nhở. Chúng tôi cũng đã năm không trở về nhà rồi. Đợi chúng tôi trở về thăm nhà khoảng , ngày gì đó. Chúng ta liền tụ tập lại ở học viện sau đó lên đường! "
Hạo Thiên lại nói
" Hiện tại các cậu cùng với tôi trở về thăm công hội và đám Lâm Phong đi. Ở đó vài ngài lại tách ra trở về thăm nhà, sau đó tụ tập ở học viện và giải quyết vấn đề của tiểu Kỳ rồi lên đường luôn một thể! "
Bọn nhóc " oh " một tiếng, nhớ tới vấn đề chưa giải quyết của Minh Kỳ từ rất lâu rồi. Đám nhóc gật đầu....
Thế là về KTX chưa được bao lâu thì lại rời đi. Trước khi Hạo Thiên đi đã nhờ người chuyển lời cho Doãn Bằng rằng " Tôi sẽ vắng mặt vài năm. Chức vị Đại tư lệnh cùng tư lệnh các người muốn giữ cũng được không giữ cũng chẳng sao. Hoặc có thể đưa Lý Thanh Kỳ lên làm Đại tư lệnh lại, mà... Làm sao tùy ông. Tôi đi đây! ". Chuyển xong thì liền rời khỏi học viện.
Cả bọn Hạo Thiên gồm có cậu, tiểu Siêu, Lăng Giang Tuyết, An Lam Nguyệt, Tử Kiệt, Vân Mộng, Thống Trung, Minh Kỳ, Di Di, huynh đệ Lưu gia, huynh đệ Mộc gia, Băng Liên, Gia Linh và Bạch Vũ. Lên đường tiến tới công hội Nghịch Thiên trong thủ đô. Bọn nhóc đi thăm quan lại, gặp lại một số người quen cũ, còn Hạo Thiên đi giải quyết một số giấy tờ, lập kế hoạch cho công hội trong vài năm tới đây, giao toàn quyền quyết định và quản lý lại cho Minh Thi và Ninh Dịch xử lý. Làm xong cũng mất ngày, lại đi tới công hội Nghịch Thiên bí mất trong rừng chết Haxjima.
Xuyên qua lớp sương mù dày đặc, tiến vào công hội bên trong. Bọn nhóc tái hợp lại cùng với nhóm Lâm Phi và Dạ Thiên Lăng. Ăn chơi vui vẻ vài ngày, trò chuyện vui vẻ suốt nhiều giờ liền, kể về rất nhiều thứ đã xảy ra. Hạo Thiên xem lại những vấn đề cần giải quyết và cũng lập ra kế hoạch huấn luyện dài hạn cho nơi này, dặn dò trợ giúp cho công hội ở thủ đô khi gặp khó khăn. Trò chuyện, làm việc và nói làm hẹn gặp lại cũng tốn ngày ở nơi này.
Ba ngày sau nhóm Hạo Thiên lại lên đường và Bạch Vũ đã ở lại nơi này cùng với tỷ tỷ Vũ Ly của cậu. Chấm dứt cuộc hành trình với Hạo Thiên, mặc dù cũng rất muốn đi cùng nhưng đành chịu. Là một đệ đệ nhỏ thì vẫn nên ở lại với tỷ tỷ củ mình thôi.
Tới đây, nhóm Hạo Thiên phân tách ra, ai về nhà nấy. Hẹn nhau ngày sau sẽ gặp lại, Hạo Thiên trở về gia tộc cùng với tiểu Siêu, An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết, Vân Mộng, Tử Kiệt, Băng Liên, Minh Kỳ và Di Di.
Bảy ngày, bảy ngày qua Hạo Thiên thường xuyên trò chuyện với cha mẹ cậu, thăm lại những người quen thuộc ở gia tộc, nói chuyện vui vẻ vài ba câu. Dặn dò những trường hợp có thể xảy ra khi cậu đi vắng vài năm với cha mẹ cậu. Cả hai đều vô cùng lo lắng khi nghe nói cậu sẽ đi đâu đó trong vài năm, liền có ý định ngăn trở. Nhưng mọi lời khuyên răng đều bị cậu gạt phăng đi bằng một nụ cười nhẹ và đầy sức thuyết phục. Cuối cùng đành chấp thuận, cả hai người đưa cho Hạo Thiên cùng tiểu Siêu một sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng, trên đó có mặt dây chuyền hình tròn, bên trong là ảnh cả gia đình cậu. Bao gồm gia gia Đường Thiên Bảo, cha cậu, mẹ cậu, tiểu Tuyết, tiểu Siêu và cậu. Cả hai mỉm cười nhận lấy, chơi vui vẻ suốt ngày. Tới lúc đi Thiên Tuyết nằng nặc đòi theo nhưng bị Hạo Thiên ngăn cấm thẳng thừng vì nơi cậu sắp tới chưa biết rằng cậu có thể giữ mạng mình khi trở về hay không.
Từ chối lời yêu cầu của Thiên Tuyết, Hạo Thiên trở lại học viên sau ngày, chờ đón bọn nhóc trở lại. Không biết rằng bọn chúng đã nói gì để có thể được sự chấp thuận của gia đình, mà... Sao cũng được. Đi theo mình rồi thì mình phải đảm bảo mạng sống cho chúng, để chúng bình an trở về.
Khi bọn nhóc tụ hội lại đông đủ, cả bọn nhanh chóng tiến thẳng về phía Hàn gia tộc, giải quyết vấn đề của hơn năm trước của Minh Kỳ và Di Di...