Cả bọn làm một đường tới Hàn gia tộc, một trong những đại gia tộc của nước Gone này.
Trên đường đi, Hạo Thiên chợt nhớ ra cái nhiệm vụ mà từ rất lâu, rất rất lâu về trước đã nhận được, là nhiệm vụ giúp Minh Kỳ trả thù, phần thưởng: tinh tệ, lọ exp lv . Cái nhiệm vụ này mình bỏ xó lâu lắm rồi, bây giờ chợt nhớ ra không biết xong rồi có được nhận không nữa.
Còn Minh Kỳ một mặt lầm lỳ, không nói năng gì nhiều. Chỉ im lặng mà hướng về phía trước, đi một quãng đường cũng không dài. Chỉ một chút là tới nơi, mặc dù trận chiến đã trôi qua rất nhiều ngày nhưng sự tưng bừng, náo nhiệt và sôi nổi ở các nơi vẫn chưa giảm bớt là bao nhiêu. Trái lại càng thêm sôi trào, hễ đi tới đâu cũng điều nghe nhắc đến cái tên Đường Hạo Thiên và đồng bọn. Về một chiến lược, kế hoạch tài tình hoặc là sự khéo léo, khôn ngoan giấu mình của đám nhóc Hạo Thiên.
Tất cả được ca tụng như một vị thần sống, gương mặt mỗi người đều được khắc ghi vào tâm trí người dân. Chính vì thế nên đi trên đường nhóm Hạo Thiên phải đeo lên cho mình một chiếc mặt nạ để che giấu đi gương mặt của bản thân.
Tới trước cửa Hàn gia, hai người canh gác cổng thấy nhóm cậu liền nhăn mặt nhăn mày nhìn với vẻ khả nghi, cho đến khi cả bọn cởi bỏ lớp mặt nạ. Hai tên gác cổng thoát run rẩy mà quỳ rạp xuống đất, hô lên
" Thần... Thần tại thế... Cầu mong ngài giữ bình an cho nhân dân... "
Hạo Thiên nhăn mày nói
" Chúng ta có thể vào không? "
Hai tên lính không cần theo quy tắc là phải vào thông báo gia chủ hay gì cả, trực tiếp gật đầu lia lịa đồng ý ngay tức khắc. Nói
" Được được, được chứ. Mời ngài vào! "
Cả bọn cất bước vào trong, mọi hoạt động nơi này diễn ra bình thường, ai làm việc nấy. Minh Kỳ đưa cả bọn đến sảnh chính, nơi tiếp đón khách.
Hạo Thiên ngồi vào vị trí chủ, bọn nhóc cứ thế thay phiên nhau ngồi hai bên. Trong sảnh chính các ghế ngồi đều được ngồi kín chỗ. Minh Kỳ để Di Di ngồi cạnh Hạo Thiên, còn mình thì đứng. Bảo với một tên lính canh
" Ngươi, đi thông báo cho toàn thể trưởng lão và gia chủ đến đây cho ta! Sẵn tiện gọi luôn vợ của nhị trưởng lão vào đây "
Tên lính canh gật đầu lia lịa, vội vội vàng vàng đi thông tri các vị trưởng lão cùng với gia chủ. Chốc lát sau liền thấy một đoàn người kéo đến, khuôn mặt ai nấy đều tươi vui, vui vui vẻ vẻ mà hướng về phía nhóm Hạo Thiên ở sảnh chính. Mà người đi đầu ở đây là Hàn Chi Phúc không hề vui vẻ, mà trái lại là gương mặt lo lắng, hoang mang trước những gì sắp diễn ra đây.
Nhóm người vào trong sảnh liền hơi khom người hành lễ, các vị trưởng lão lại là lấy lòng một lão trung niên, đầu tóc lấm chấm bạc, một thân ốm o gầy mò mà vuốt chòm râu bạc cười hả hê. Bên cạnh lão một bà cô tuổi ngoài những vẫn ăn mặc như những cô gái mới ngoài , son phấn đầy mặt, đứng cạnh lão già mà cười ha ha nhỏ nhẹ nhận những lời tán dương
" Nhị trưởng lão chúc mừng a. Chúc mừng ông có một đứa con tài ba như vậy "
" Đúng vậy đúng vậy, chúc mừng nhị trưởng lão cùng nhị phu nhân nha. Hai người thật có phúc mà, có được một người con trai mạnh mẽ như vậy "
" Thật ghen tỵ với hai người nha, con trai hai người bây giờ được rất nhiều người ngưỡng mộ, lập đền thờ, lại còn được ca tụng muôn nơi nữa chứ "
..............
Tiếng ồn ào vẫn cứ vang lên không ngớt cho đến khi....
" Câm miệng! "
Minh Kỳ lạnh giọng quát, đôi mắt sắc nhọn của cậu lướt ngang dòng người, lạnh lừng trừng từng người một.
Hàn Chi Phúc cảm thấy chuyện không hay sắp đến, liền dùng giọng nhỏ nhẹ, khuyên ngăn, nói
" Có... Có gì từ từ nói! "
Nhị trưởng lão cười nói
" Con có chuyện gì sao tiểu Kỳ? "
Nhị phu nhân lại là tiến về phía cậu, vươn tay muốn vịn vai cậu nhưng Minh Kỳ chính là ghê tởm mà nhích người lùi về sau một bước, khinh thường nói
" Đừng có đụng vào người tôi. Bà khiến tôi thật kinh tởm! "
Câu nói của Minh Kỳ khiến tất cả những trưởng lão phải kinh ngạc, trố mắt nhìn khó hiểu. Còn Hàn Chi Phúc chỉ là lắc đầu, lúc trước khi từ học viện Hoàng Long trở về. Ông đã cho người điều tra kĩ càng, nhưng mọi sự việc điều được đám người thông đồng với nhau mà giấu nhẹm đi. Nói tới thì chối phăng không có làm, nên cho đến nay vẫn chưa có thành quả gì...
Hạo Thiên nhíu mày nhìn Hàn Chi Phúc, nói
" Hàn gia chủ, ông lại ngồi đi. Đường đường là một gia chủ thì làm sao có thể đứng như vậy chứ! "
Hàn Chi Phúc rất muốn lắc đầu từ chối, nhưng dưới ánh mắt của Hạo Thiên và đám nhóc, ông đành gật đầu tiến lại ngồi.
Nhị phu nhân lúc này lại bày bộ mặt lo lắng, ngơ ngác nhìn Minh Kỳ nói
" Con bị làm sao vậy? Sao con lại nói như thế? Chúng ta đã làm gì sai sao, nếu vậy thì cho ta xin lỗi, con tha lỗi cho chúng ta đi "
Khuôn mặt Minh Kỳ chính là phần kinh tởm cùng khinh thường con người trước mặt đây, nói
" Tha lỗi? Ha, muốn tha lỗi cũng được thôi. Bà tìm muội muội lại cho tôi đi! Tìm nó lại cho tôi đi.... "
Cả nhị phu nhân cùng nhị trưởng lão đều giật mình, nói đúng hơn là tất cả đám trưởng lão đều giật mình. Trong lòng bắt đầu dâng lên một nỗi sợ hãi, bất an không thôi.
Nhị trưởng lão tiến tới nhăn mặt nói
" Muội muội con chết rồi. Nó bị bệnh chết từ rất lâu rồi, bây giờ kêu chúng ta trả, chúng ta làm sao trả đây "
Minh Kỳ khuôn mặt càng thêm kinh tởm, cười ha ha rất lớn, ánh mắt lạnh càng thêm lạnh, quát
" Chết rồi? Ha, đúng, chết rồi. Con các người chết cả rồi, không còn ai cả. Đứng trước mặt các người chỉ là Minh Kỳ mà thôi. Không phải con của các người đâu, vì thế đừng có mà đứng trước mặt tôi gọi con ơi con à gì cả. Tôi cảm thấy kinh tởm lắm đấy "
Minh Kỳ khuôn mặt càng nói càng tỏ vẻ tức giânn, sự kinh tởm cứ tăng dần lên mà không bớt chút nào. Nhiều tiếng xì xào vang lên
" Này, Minh Kỳ nói gì vậy chứ? Chẳng lẽ nó biết gì rồi sao? "
" Đừng nói với tôi là nó biết sự thật rồi đấy. Chúng ta cũng không xong đâu "
" Minh Kỳ hành xử lạ thật đấy... "
............
Nhị trưởng lão trước còn cười nói vui vẻ nhận lời tán thưởng của mọi người, sau liền lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại là nhăn nhó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lão nói
" Minh Kỳ, con bị làm sao vậy hả? Gì mà chết rồi, chẳng phải con còn sống đây sao? Chúng ta nuôi con từ nhỏ đến lớn, bảo bọc con mình rất kĩ, làm sao có thể chết cơ chứ!? "
Minh Kỳ cười khinh một tiếng, nói
" Ha, bảo bọc tôi rất kĩ sao? Bảo bọc tôi rất kĩ vậy mà để tôi lúc nào cũng bị bà ta hành hạ mỗi ngày, bảo bọc con mình rất kĩ sao? Vậy sao không bảo bọc muội muội tôi rất kĩ đi, tại sao lại đem bán muội ấy đi? Hả? "
Nhị trưởng lão cùng nhị phu nhân cứng họng, mồ hôi hột, mồ hôi lạnh cứ mãi tuôn rơi. Nhị phu nhân cố gắng nở nụ cười ngượng, nói
" Con... Con nói gì kì vậy hả? Chúng ta nào làm... "
" Bà câm miệng cho tôi! Đã bảo đừng gọi tôi là con, bà không xứng! "
Minh Kỳ quát lên một tiếng thật to, đám trưởng lão xanh mặt sợ hãi, Hàn Chi Phúc bồn chồn không yên. Đám nhóc thì lạnh mặt mà liếc nhìn từng tên một. Hạo Thiên lúc này lại bảo
" Hàn gia chủ thật là có phúc phần khi có những vị trưởng lão đoàn kết như vậy. Cùng nhau giữ riêng cho mình một bí mật chung mà gia chủ không biết, thật có phúc mà! "
Hàn Chi Phúc lúc này chỉ biết câm nín mà nhìn đám người đang cãi vã qua lại, thật không dám hé răng nửa lời khi bị đôi mắt sắc lạnh ấy nhìn qua. Cuộc đời ông chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, với cương vị là một gia chủ của các đại gia tộc nước Gone, đi tới đâu ai ai cũng phải cúi đầu hành lễ trước ông, cũng phải phần kính trọng. Thậm chí Thiên đế và Thiên nữ cũng phải kính ông phần, nhưng ngay lúc này đây, ông chưa bao giờ phải khúm núm như lúc này đây. Thậm chí phải sợ hãi, ngồi yên một chỗ mà không có chút phản kháng nào cả.
Nhị trưởng lão nhăn mặt nói
" Hỗn xược, chúng ta tốn tiền nuôi ngươi lớn, bây giờ ngươi dùng thái độ đó nói chuyện với chúng ta sao? "
Đám nhóc nhăn mặt, liếc nhìn lão....