Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

chương 84: tiến gần hơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên rồi bật mở, Doãn Bằng bước vào nói

"Ta đã nói việc đó rồi, họ đã thống nhất và đồng ý với ý kiến của ngươi. Bây giờ ngươi chỉ việc đi làm sư giả và gửi người tới huấn luyện với bọn ta"

"Ông có nói danh tính tôi ra không thế? " Hạo Thiên hỏi

"Không! Nhưng ta có nói về việc người đi làm sứ giả là ngươi. Ngươi biết đấy, cha ngươi chắc chắn cũng sẽ có mặt ở đấy và ông ấy kịch liệt phản đối đấy. Có vài người cũng thế nhưng ta đã nói tất cả về ngươi, về thân phận, sức mạnh thực lực của ngươi. Cả việc.... Ngươi đánh bại cả ta" Doãn Bằng nói tới đây thì hạ giọng xuống rồi thét lên

"Ngươi có biết là quê lắm không hả!"

"À rồi rồi. Quê cái gì, dù sao đó cũng là sự thật, với lại họ đồng ý đúng không? Có yêu cầu đặc biệt gì từ cha ta không? " Hạo Thiên quơ quơ tay cho qua

"Có đấy! Ông ấy nói sẽ cử người đi theo để bảo đảm an toàn"

"Không cần. Ông nói với họ là không cần và quay về đi. Sau khi xong cuộc đấu giá ta sẽ đi." Hạo Thiên nói, mắt từ từ nhắm lại

Doãn Bằng cũng gật đầu một cái và rời khỏi.

"Thiên Thiên, con hôm nay khỏe không? "

Hạo Thiên chìm vào cơn mộng và giọng nói quen thuộc lại vang lên. Cậu lại đứng ở nơi đó, một không gian tối đen và giọng nói đầy uy mãnh xem lẫn chút ấm áp đó lại vang lên.

"Khỏe. Mà sao ông cứ xuất hiện hoài thế? Nếu ông không thể chứng minh được mình thì đừng có mà gọi tôi là con? " Hạo Thiên ngồi xuống đất

Rồi, cậu thấy không gian xung quanh cậu ngày một thay đổi, một màu xanh mướt của cỏ cây, màu xanh đậm của những cây cổ thụ và một cánh đồng cỏ trải dài bất tận, đặt ở giữa là bộ bàn ghế và một tách trà cùng ly. Ở đấy, Hạo Thiên thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế, khuôn mặt bị khăn chùm đầu che phủ, chỉ thấy một lọn tóc màu xanh biển rơi ra khỏi khăn chùm đầu. Cậu đứng dậy và tiến lại đó. Kéo ghế ra và ngồi xuống. Người đàn ông gót cho cậu một ly trà và nói

"Con uống đi"

Hạo Thiên cậu cũng không chần chừ gì, quơ lấy uống thuốc. Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, cũng không thể nói là mơ được. Mà, nói chunh là không sao cả nên cứ uống thuốc.

Cậu đặt ly nước xuống, nhìn ngắm xung quanh và nói

"Khung cảnh thật đẹp. Thế, bây giờ sao đây, không lẻ mỗi lần còa trong giấc mơ của tôi ông lại nói mấu câu nhảm như vậy thôi à? "

"Ta chỉ muốn gặp con thôi"

"Haizzz."

"A. Bây giờ ta phải đi đây, tạm biệt con"

"Khoan.... đã"

Không gian biến mất, người đàn ông cũng biết mất. Hạo Thiên mở trừng mắt ra và thấy đám nhóc đang ngơ ngác nhìn. Tay Hạo Thiên thì đang nắm chặt lấy cổ tay của tiểu Siêu khiến cậu phải nhăn mặt lại. Hạo Thiên nhanh chóng bỏ tay ra và nói

"xin lỗi cậu"

"Không sao" tiểu Siêu cười nói "Chúng ta ăn thôi. À mà, Thanh Kỳ gửi này, thẻ của cậu là đặc biệt đấy, còn lại là vip"

"À, cảm ơn"

Hạo Thiên cười nhận lấy, lại bàn ăn với đám nhóc. Đang trong bữa ăn, Minh Kỳ tò mò hỏi

"Boss này, lúc sáng cậu làm cách nào mà thu phục được chúng thế? "

"Đó là giao ước nô lệ! Một loại kĩ năng bị cấm rát lâu rồi. Nhưng chắc chắn bây giờ trong thế giới ngầm vẫn con sử dụng nó đấy"

"Giao ước nô lệ? Tên như ý nghĩa ạ"

"Đúng vậy" Hạo Thiên cười nói

Sau bữa ăn. Tất cả lại bị lôi đi tập tiếp, lần này Hạo Thiên không tập cùng nữa, cậu ghé sang chỗ Lý gia. Lựa ra ngoài lv theo thứ tự là , , . người này nhìn qua cũng hơn rồi, cậu sai họ đi tìm Doãn Bằng, rồi bảo họ làm theo những lời ông ta dặn. Lại lựa ra thêm người có lv hơn đến , sai họ đi tìm người gia nhập hội, yêu cầu là lv phải hơn , thời hạn là tháng, tìm càng nhiều người càng tốt, độ tuổi không quá .Rồi lại ghé vào phòng thực hành, làm vài cái cổng không gian và tìm hiểu sâu hơn về chúng.

Sáng sớm hôm sau, người của Hạo Thiên và Doãn Bằng đã lên đường đến trại huấn luyện của quân đội. Nhóm kia cũng thực hiện nhiệm vụ của mình.

Đám nhóc nằm lê lết trên sàn như mọi ngày, bầm dập khắp mình. Hạo Thiên hôm nay vẫn bình thường, mà cho dù cậu có tập luyện thì cũng không đến nỗi te tua tơi tả như vậy. Cậu ngồi trên ghế, mắt nhắm lại. Nghe tiếng cửa mở, rồi ai đó chạm vào chân mình. Mở mắt ra biết ngay là Thiên Tuyết, cô bé đang ngồi bẹp dưới đất, đầu gói lên chân Hạo Thiên. Cô nói

"Thiên ca ca, ca nghe tin gì chưa? "

"Tin gì? "

"Về phía khu rừng chết hôm qua ca đi ấy. Nghe nói chiều tối hôm qua có nhiều tiếng vang lớn phát ra từ khu rừng ấy, còn có chấn động mạnh nữa. Từ khu rừng tới thủ đô rất xa mà chúng ta còn có thể nghe rõ nữa, vậy chẳng phải bên trong đó có một thứ gì đó rất kinh khủng sao? Hay là ca đừng đi vào đó nữa" Thiên Tuyết lo lắng nói

"hahaha!" Hạo Thiên cười một cái, vuốt mái tóc dài của Thiên Tuyết và nói

"cảm ơn Tuyết đã lo lắng cho ca. Nhưng những sự việc kinh khủng đó đều do ta ra tay cả đấy"

"Đều do ca cả ư? Ca đã làm gì thế ạ? "

"Lát muội đi cùng sẽ biết" Hạo Thiên nháy mắt đứng dậy, vươn vai vài cái nói

"Mau chuẩn bị đi thôi"

Đám nhóc đang nằm nhanh chóng ngồi dậy, thay quần áo tắm rửa đàng hoàng rồi cùng Hạo Thiên đi. Quả thật, mọi người đang bàn tán rất nhiều về sự việc ở rừng chết, nhiều người còn tỏ ra vô cùng sợ hãi nói gì mà, chúng ta có phải sắp gặp chuyện không hay rồi không? Hay, chúng ta có phải sắp chết rồi không? Hừ, nực cười thật

Hạo Thiên lướt qua tất cả, rồi tiến thẳng ra khổ thủ đô, đi vào khu rừng chết. Sau chuyến đi hôm qua, thu hoạch được rất nhiều rất nhiều thảo dược quý và cả dược thảo có độc nữa. Hạo Thiên rất vui vì đều đó.

Dặn dò Thiên Tuyết cách để không bị té xong, tát cả tiến vào rừng. Trên đường đi hôm nay ít thỏ dược quá, hôm qua càn quét có vẻ hơi quá tay nên.... À mà thôi kệ đi. Tất cả lại tiếp tục tiến vào, càng tiến gần vào khu trung tâm của rừng, Hạo Thiên càng thấy có sự trống vắng. con rồng này làm hơi quá rồi đấy. Haizzz, mệt thật

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio