Anthony căng chặt gương mặt: “Không phải cậu có camera à, đi xem camera ấy.”
“Anh cũng biết camera không thu âm thanh, chỉ thu hình ảnh.” Hạ Dư vẫn ngắm nghía con rồng lửa nhỏ kia như cũ, ngón tay vuốt ve qua nụ cười nứt vỡ của nó, “Nói đi, bản thân chủ động nói ra sẽ tốt hơn chút đấy.”
“Tôi không có gì để nói hết!” Anthony nổi giận, “Hạ Dư, cậu đừng quên mất thân phận của bản thân! Giờ Tạ Thanh Trình là người của bên Người Phá Mộng, nếu cậu còn dây dưa mập mờ với anh ta nữa, cậu có tin Đoàn tổng sẽ——“
Lời còn chưa dứt, Anthony đã bị Hạ Dư kéo lại đập từ bên bàn tới trên tường, Hạ Dư bỗng tới gần anh ta.
“Đoàn Văn với tôi chẳng qua chỉ đang lợi dụng lẫn nhau để cùng thực hiện mục tiêu của bản thân mình mà thôi, tự tôi và hắn ta đều hiểu rõ trong lòng, anh tưởng nhắc tới hắn thì có ích gì?”
Hạ Dư nói xong, lại đập trán Anthony lên tường tàn nhẫn một lần nữa, đồng thời cậu cũng khiến tay mình đang túm tóc Anthony cọ mạnh vào mặt tường thô ráp, làm tay mình bị cọ rách, máu trào ra.
Anthony ngửi thấy mùi máu tươi của cậu, chợt mở to hai mắt bắt đầu hốt hoảng, lần tìm muốn lấy thứ gì đó từ trong túi ra.
Nhưng đã quá muộn rồi.
“Nói đi.” Hạ Dư đã gằn từng chữ một đưa ra mệnh lệnh, “Khi nãy anh đã nói gì với Tạ Thanh Trình! Nói cho rõ ràng vào!!”
Chuyện này chẳng qua chỉ là vài lời bịa đặt vụng về, lúc nhìn thấy hiện trường xung đột Hạ Dư cũng đoán ra được phần nào, nhưng cậu lại muốn biết tình huống cụ thể hơn nữa.
Sức mạnh của Huyết Cổ giờ đã hết sức bá đạo, cũng có cả hiệu quả nhất định lên người bình thường, Anthony không kịp đề phòng, cuối cùng Hạ Dư cũng ép được lời nói thật ra khỏi miệng anh ta.
Chờ tới khi Anthony nói ra hết toàn bộ xong, trong căn phòng ở biệt thự đã trở nên im lặng tựa cái chết.
Hạ Dư ngồi về lại ghế trước bàn sách, ngón tay vuốt ve qua vết máu Tạ Thanh Trình ở góc bàn còn chưa khô.
Ngực cậu như nghẹn lại, ùa cơn phẫn nộ ra, trên mặt chẳng có chút biểu cảm, nhưng vẻ chẳng đổi sắc này còn đáng sợ hơn cả nổi giận đùng đùng.
Anthony hoàn thành mệnh lệnh Huyết Cổ đưa ra.
Dần dần, cũng khôi phục khỏi sự khống chế.
Hạ Dư lại nhìn anh ta chằm chằm, môi khẽ động nhẹ: “Lại đây.”
Anthony nhất thời lại bị khống chế lần nữa, hoảng hốt đi về phía trước.
Hạ Dư: “Quỳ xuống rồi đến đây.”
Người bị Huyết Cổ khống chế chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, ánh mắt Hạ Dư u ám nhìn anh ta quỳ xuống bò tới trước mặt mình, sau đó vươn tay ra, vỗ vỗ đầu Anthony, khóe miệng cong thành một nụ cười lạnh ớn người.
Nụ cười kia chỉ lướt nhẹ qua, ngay sau đó thái dương Anthony đã bị Hạ Dư tàn nhẫn đập mạnh lên góc bàn gỗ cứng rắn, lúc Anthony giãy giụa muốn tỉnh lại khỏi Huyết Cổ, lại bị đạp một phát hung dữ, “rầm” một phát đạp Anthony ngã văng vào giá đồ trang trí bên cạnh!
Làm xong việc này, Hạ Dư rút khăn tay trắng tuyết ra, lau máu trên đầu ngón tay của mình.
“Anh chán sống rồi đấy, dám dựa vào danh tiếng của tôi để ra ngoài lừa gạt?”
Sức mạnh của Huyết Cổ cuối cùng đã hết, Anthony ho ra máu giãy giụa đứng dậy khỏi đất, hai mắt đỏ đậm trừng Hạ Dư: “Cậu dám dùng dị năng với người trong tổ chức?!”
Hạ Dư nheo mắt lại: “Dám?”
“…”
“Tôi có dùng hay không là quyền tự do của tôi.
Không phải mấy người vẫn luôn đề phòng Huyết Cổ của tôi à? Thế nên mới phát minh ra cái thứ đồ đó.” Hạ Dư nhìn lướt qua tay Anthony, “Tiếc là anh không lấy ra đeo kịp thôi.”
“Cậu——!”
“Đi mà tố cáo với Đoàn Văn đi.” Hạ Dư lạnh nhạt bảo, “Đi đi.
Tôi với hắn ta chẳng phải quan hệ chủ tớ, anh thì chưa chắc đâu.
Muốn tôi nói lại với hắn ta anh đã lãng phí thời gian để lấy việc công trả thù riêng thế nào không?”
Anthony nghiến răng nói: “Cậu đang lấy oán trả ơn đấy, là tôi đã cứu cậu, hai năm đó——“
“Hai năm đó tôi lên giường với anh mỗi ngày, ân ái hàng đêm khi nào?” Ánh mắt Hạ Dư chợt sắc bén.
Anthony: “…”
Không khí trong phòng cứng đờ, áp suất cũng thấp.
Anthony nhìn gương mặt Hạ Dư chằm chằm, tựa như đang nhanh chóng suy nghĩ làm sao để khiến cậu tổn thương ngược, mà lại là cách có thể ngăn cản ảnh hưởng của chuyện này lại giữa chừng.
Cuối cùng, anh ta nghĩ ra.
Anthony lau máu ở khóe miệng mình đi, nuốt nước bọt, thở hồng hộc, mở miệng nói: “Thế giờ cậu muốn làm gì?”
“Cậu muốn đi giải thích rõ ràng với anh ta à? Thế thì cậu đi đi!” Mắt Anthony ngập vẻ giễu cợt, “Cậu tưởng là anh ta sẽ quan tâm ư? Tạ Thanh Trình cũng đã ở bên Trần Mạn luôn rồi, cậu tưởng là anh ta sẽ để ý tới việc cậu lên giường cùng với ai à?”
Sắc mặt Hạ Dư càng u ám.
“Cậu có thể xem camera mà, Hạ Dư, cậu có thể đi xem cho rõ sau khi anh ta nghe nói tôi với cậu làm mấy việc đó đã có phản ứng thế nào, bình tĩnh tới đâu, tới cả mắt anh ta còn không chớp lấy một cái đấy!”
“Máu anh họ tôi lạnh ngắt, trong mắt anh ta vốn không hề có cậu, cậu lên giường với tôi cũng được, cậu có đè hay tán tỉnh cả trăm ngàn người cũng thế, tới liếc anh ta cũng sẽ không liếc nhìn cậu lấy một cái.
Cậu đáng thương biết bao nhiêu, cậu nói thật cho anh ta đi? Cũng như ba năm trước ấy, dâng sự thật lòng của cậu lên trước mắt anh ta để anh ta tùy ý chà đạp đi?”
“Cuộc đời này Tạ Thanh Trình giỏi nhất là coi thường lòng người, cho dù cậu có nói với anh ta, bảo tôi đang lừa anh ta, người trong lòng cậu hay người cậu lên giường ngoại trừ anh ta ra sẽ không có người thứ hai có thể thay thế đi nữa thì anh ta cũng sẽ chẳng có chút cảm xúc gì hết.
Cậu vì thứ chính nghĩa của anh ta mà từng có thể hi sinh cả tính mạng của cậu đấy, sự chấp nhất của cậu trong mắt anh ta chẳng qua cũng chỉ là trò cười của con nít mà thôi!”
“Mẹ nó tôi đang giữ mặt mũi cho cậu, để cậu không tới mức trông như một con chó rẻ rúng trước mặt Tạ Thanh Trình, cậu không cảm ơn tôi lại còn đối xử với tôi như thế đấy à?”
“Cút ra ngoài.” Hạ Dư lạnh lùng nâng mắt lên, cắt ngang lời nói không ngớt của Anthony.
“…”
“Tôi đã không còn thích Tạ Thanh Trình từ lâu rồi, nhưng người có thể tra tấn anh ta chỉ có một mình tôi mới được làm mà thôi.
Đoàn Văn cũng biết rõ đây là yêu cầu của tôi.” Giọng điệu Hạ Dư còn lạnh như băng hơn cả lúc trước.
“Anh ấy là thứ gì nằm trên thớt của tôi đi nữa cũng không tới lượt anh phải làm thay tôi.
Cách xa con mồi của tôi ra một chút, nếu còn có lần sau nữa, anh ấy mà mất một sợi tóc nào thì tôi sẽ chặt một ngón tay của anh đấy.”
Ánh mắt cậu u ám như bầu trời bị nhuộm mực, cậu ném khăn tay lau máu trên đầu ngón tay mình tới trước mặt Anthony, răng trắng tuyết cắn nát thành hai chữ cuối cùng:
“Cút đi.”
“…” Anthony tựa như còn muốn nói gì nữa, nhưng anh ta đối diện với đôi mắt của Hạ Dư cuối cùng vẫn thấy hoảng sợ, lại nuốt cả nước bọt lẫn máu xuống.
Xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi rồi, Hạ Dư lại lấy con rồng lửa nhỏ đã cũ kia ra lần nữa… Cậu nhìn gương mặt tươi cười vỡ nát lẫn chiếc đuôi từng được sửa lại của nó.
Cậu nhắm mắt lại, nâng nó lên, hai tay nắm lấy nhau, đặt giữa hàng mày nhíu chặt.
“Vì sao vậy…”
Cậu khẽ thầm thì, thống khổ lại mỏi mệt.
Vì sao vẫn còn giữ nó… Nếu đã giữ, vì sao lúc trước lại che chở Trần Mạn, sau đó lại ở bên Trần Mạn…
Vì sao vậy… Tạ Thanh Trình…
Thật ra trong lòng anh vẫn còn có em… Phải không? Anh không hề lạnh nhạt thờ ơ như anh biểu hiện ra ngoài… Là vậy… Có phải không?
Cậu siết chặt con búp bê đã vỡ nát, như thể đang giữ chặt lấy yêu hận triền miên đã vỡ vụn tới mức không thể hàn gắn lại giữa cậu và Tạ Thanh Trình.
Cậu cứ ngồi cứng đờ như thế, như chú rồng lửa nhỏ, như một con rồng bệnh canh giữ ánh sáng ấm áp mờ nhạt cuối cùng trong cơn mưa rào chẳng ngừng.
Cậu nhớ tới ngọn lửa bản thân đã không thể nào giữ nổi lúc ở trong cơn mưa lớn ấy.
Mà trận mưa này kéo dài suốt ba năm.
Cậu không hề nói cho mọi người biết, thậm chí cũng chẳng bằng lòng nói với mình—— Sâu trong lòng cậu, thật ra vẫn đang chờ đợi.
Tạ Thanh Trình về nhà.
Mấy ngày ban đầu cũng không ổn lắm, liên tục có người đến hỏi chuyện không ngừng, hoặc là tới hỏi thăm, mà người thăm hỏi phần lớn đều ôm mục đích muốn dò chuyện.
Những người thật sự có thể hiểu cho anh, có thể biết điều khiến anh bớt lo lắng cũng chỉ có đám Tạ Tuyết và Trần Mạn thôi.
Tạ Tuyết biết tình hình cụ thể, hơn nữa biết rằng vết thương trên trán Tạ Thanh Trình là do Tạ Ly Thâm ban tặng, nhất thời nổi giận đùng đùng thiêu cháy cả nội tạng.
Cô cắn răng nói với Trần Mạn: “Lễ cưới của tôi mà tôi còn giấu anh tôi để mời anh ta nữa… Vì thật ra anh ta cũng là anh em họ của bọn tôi… Anh ta đối xử với tôi không tệ bạc như anh tôi, tôi tưởng là ít nhất anh ta… Ít nhất anh ta cũng có thể nể mặt tôi là quan tâm tới tình cảm anh em một chút, nào ngờ anh ta, thế mà anh ta…”
Cô bực bội giậm chân.
Trần Mạn: “Cô có qua lại với anh ta nhiều không?”
Tạ Tuyết lắc đầu: “Lúc trước thì nhiều, anh ta đối xử với tôi tốt hơn mấy người khác một chút, nhưng sau khi anh ta cãi lộn với nhà tôi xong thì cũng không thấy về nữa, cũng chẳng chủ động liên lạc lại với anh tôi.
Cơ mà…”
“Cơ mà?”
“Cơ mà năm mới Tết đến anh ta còn có thể gửi tin nhắn cho tôi, lúc trước tôi suýt nữa gặp chuyện không may ở viện tâm thần Thành Khang, anh ta biết chuyện còn gọi điện cho tôi, hỏi thăm tình hình của tôi.
Tôi vốn tưởng là lương tâm anh ta không hỏng bét đến như thế chứ.”
Tạ Tuyết dừng một chút, nhẹ giọng hỏi Trần Mạn: “Anh ta… Tạ Ly Thâm anh ta, cũng là… Người của tổ chức Mandela ư?”
Trần Mạn có hơi ậm ừ.
Cậu chàng cảm thấy không nên nói nhiều về chuyện tổ chức Mandela với Tạ Tuyết, biết càng nhiều về việc này thì lại càng bất lợi cho Tạ Tuyết, hơn nữa Tạ Tuyết còn là em gái Tạ Thanh Trình, mà hành động phạm pháp của đám Đoàn Văn bùng nổ sau sự kiện của Vệ Dung đã lan truyền ra xã hội.
Vì thế giờ cô đang rơi vào trạng thái nửa rõ nửa không, cô rất lo lắng, mắt nhìn Trần Mạn chằm chằm, mong rằng cậu chàng cho cô một đáp án.
Trần Mạn nghĩ một lát, cuối cùng bảo: “… Bọn tôi vẫn chưa xác định được rõ, Tạ Tuyết, rất nhiều chuyện mới chỉ là phỏng đoán thôi.”
Ánh mắt Tạ Tuyết ảm đạm hẳn.
Trần Mạn: “Sự thật này sớm hay muộn gì cũng sẽ điều tra ra chân tướng, trước khi ấy phải tự bảo vệ bản thân cô cho tốt vào, đừng để anh cô lo lắng.
Còn cả… Đừng hỏi thăm tình hình qua anh ấy, có biết chưa?”
“Ừ, việc này anh cứ yên tâm, tôi không làm thế đâu.”
Bọn họ cố gắng tránh nhắc tới mấy vấn đề này trước mặt Tạ Thanh Trình, không nhắc tới chuyện Anthony, cũng hoàn toàn không nói đến Hạ Dư, bọn họ đều cảm thấy hai cái tên này như cái gai trong lòng Tạ Thanh Trình, người đàn ông này chịu đủ giày vò rồi, bọn họ không nên để anh khổ sở hơn nữa.
Thật ra vì thu hút sức chú ý của Tạ Thanh Trình, mấy ngày nay Tạ Tuyết còn thường đưa Nha Nha tới đầy mưu tính.
Bé cưng đúng là không phụ lòng mong đợi của mọi người, sau khi thấy bác, chỉ tốn nửa giờ đã khiến Tạ Thanh Trình mấy ngày trời không buồn mở miệng nói hẳn một câu dài: “Đừng có lấy tay sờ chân rồi lại cho vào miệng nữa.”
Phản ứng của Nha Nha là cười khanh khách, lảo đa lảo đảo đi dọc theo trước giường, nhào vào lòng Tạ Thanh Trình đang nghỉ ngơi trên giường ôm lấy cổ anh, hôn anh một cái đầy mùi sữa.
“Bác ui… Ôm một cái.”
Tạ Thanh Trình thở dài, ôm lấy cô bé.
Lúc này Nha Nha còn đang quấn lấy Tạ Thanh Trình trong phòng kể chuyện cho cô bé nghe, mà ngoài phòng, Tạ Tuyết và Trần Mạn vẫn đang tiếp tục nói chuyện.
Tạ Tuyết: “Trần Mạn, dù sao đi nữa thì lần này… Cũng thật lòng cảm ơn anh…”
“Không có gì, chuyện tôi nên làm thôi.”
Tạ Tuyết do dự một chốc, có hơi chần chừ tiếp tục bảo: “Thật ra tôi, tôi vẫn luôn biết anh dành cho anh tôi…”
Trần Mạn cứng đờ lại.
“Nhưng mà anh chưa từng làm chuyện gì giống như Hạ Dư hết cả, hiện giờ Hạ Dư cậu ta thật sự rất…” Cô nghĩ tới Hạ Dư từng đánh đổi tất cả vì gia đình bọn họ, cuối cùng cũng không nói ra hết, nhưng cảm xúc lại vô cùng phức tạp.
Trần Mạn không tra hỏi thêm.
Cậu chàng biết thật ra mình cũng suýt nữa đã làm vậy.
Năm ấy sau hôn lễ, suýt nữa cậu đã phạm phải lỗi lầm tương tự, nhưng cuối cùng cậu chàng vẫn tỉnh táo lại.
Mấy năm gần đây, cậu luôn cố gắng để mình thay đổi so với khi đó.
Ba năm Tạ Thanh Trình rời đi ấy, cậu trưởng thành nhanh hơn bất cứ lúc nào, rèn luyện cũng nhiều hơn hẳn.
Cậu vốn muốn vượt qua chính bản thân, trở thành một người có thể để Tạ Thanh Trình nhìn tới.
Nhưng trong quá trình ấy, cậu chàng cũng dần hiểu ra được có những chuyện không thể cưỡng cầu, cậu từng thấy Hạ Dư si mê yêu Tạ Thanh Trình say đắm thế nào, mà hiện giờ lại trở nên lòng như tro tàn, lạnh lùng ra sao.
Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, liệu cậu có thể trả một cái giá đắt như Hạ Dư để theo đuổi Tạ Thanh Trình hay không? Ba năm trước cậu tưởng là có thể, sau đó, cậu ở trong mưa bom bão đạn, trong hàng loạt nhiệm vụ liên tiếp nhau, trong sự hi sinh của đồng đội, cậu hiểu rằng bản thân không phải là một hòn đảo cô độc giống như Hạ Dư.
Cậu có ân tình của cha mẹ, sự kỳ vọng của dòng họ, trên vai có hoa bạc, mũ cài huy chương.
Cậu có rất nhiều thứ cần để ý, không thể vì yêu một người mà dứt khoát từ bỏ được.
Vì thế cậu biết mình không theo đuổi Tạ Thanh Trình nổi, nhưng cậu vẫn yêu anh.
Vì thế cậu biết tình yêu của mình không sâu đậm bằng Hạ Dư, nhưng vẫn là yêu, chỉ là không chấp niệm đến thế, chẳng si mê tới vậy.
Năm trước mẹ ruột cậu đổ bệnh nặng, lúc ốm đau vẫn nhắc tới việc mong rằng Trần Mạn tìm đối tượng, không cần phải mạo hiểm dầm mưa dãi nắng đến vậy nữa.
Khi ấy Trần Mạn nhìn mặt mẹ mình tái nhợt, cậu lại nghĩ, bà đã từng là mỹ nhân xinh đẹp hơn người, tựa như mới chỉ là ngày hôm qua, chớp mắt đã mang bao nếp nhăn cùng với tóc bạc rồi.
Khi đó lòng cậu rất khó chịu, cha mẹ cậu đều là người có tư tưởng vô cùng cổ hủ, nhất định không chấp nhận được chuyện cậu thích đàn ông.
Năm ấy cậu còn mấy lần nghĩ tới sau khi theo đuổi được Tạ Thanh Trình rồi sẽ cố gắng lấy dũng khí thông báo cho cha mẹ biết, báo lại tình hình.
Nhưng Tạ Thanh Trình cũng chẳng yêu cậu, hiện giờ cậu đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, hiểu được rất nhiều điều mới trong cuộc sống, cậu không thể vì mong muốn cá nhân của mình mà khiến người nhà bị tổn thương sâu sắc đến thế được.
Trần Mạn nhìn Tạ Tuyết, không tiếp tục chủ đề này, cậu chàng nói: “Cuối tuần tôi bắt đầu có nhiệm vụ phải rời đi, lúc tôi không có mặt, cô phải để ý anh Tạ đàng hoàng, tốt nhất là là đưa anh ấy về nhà họ Vệ đi, ở địa bàn nhà họ Vệ, ít nhất Hạ Dư sẽ không làm được chuyện gì quá phận.
Nếu anh cô không chịu phối hợp, thế cô để…”
“Để Nha Nha khuyên nhủ anh ấy.” Tạ Tuyết và Trần Mạn có chút tâm linh tương thông.
“… Ừm.
Đúng vậy.”
Tạ Tuyết nói: “Được, thế anh đi làm nhiệm vụ cũng nhất định phải cẩn thận chút nhé, anh tôi vẫn coi anh là người nhà của bọn tôi, nếu anh có chuyện gì…”
Cô nhìn gương mặt Trần Mạn, đã làm cảnh sát hình sự ba năm, hơn nữa còn luôn theo dõi đám tội phạm có liên quan tới tổ chức Mandela của Đoàn Văn, gương mặt Trần Mạn đã có một vết sẹo rồi.
“Nếu anh có chuyện gì, anh ấy cũng đau lòng lắm.”
Trần Mạn khẽ gật đầu.
Cậu chàng đứng trong sân, nhìn vào phòng qua cửa sổ thủy tinh, thấy sườn mặt mệt mỏi của Tạ Thanh Trình, cậu nghĩ thầm: Anh à, nếu hết thảy đều thuận lợi, mấy chục năm tranh đấu với đám tội phạm này… Rồi sẽ kết thúc… Nhanh thôi.
Em và anh, cả những người dưới suối vàng, cuối cùng chúng ta cũng có thể đợi được sự công bằng rồi.
Anh, nhiệm vụ bí mật lần này, em hi vọng em có thể thành công quay về.
Sau đó em sẽ ở bên cạnh anh giống như đã từng viết lên tấm thiệp chúc mừng vậy, như anh em, làm bạn bè, thế thôi cũng tốt lắm rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chỉ chớp mắt đã tới cuối tuần.
Trong phòng họp cục cảnh sát Hỗ Châu——
Phần lớn những người phụ trách tham gia “hành động Phá Mộng” đều tập trung ở đó, trong số bọn họ có cảnh sát hình sự, lực lượng vũ trang, cán bộ quân đội, chuyên gia y học, nhà nghiên cứu khoa học, các nhân viên quản lí hành chính, vân vân… May mà phòng họp đủ rộng, hoàn toàn có đủ chỗ cho mọi người.
“Trong hai năm đấu trí so tài với Đoàn Văn, chúng ta đã dần nắm được lượng lớn tình báo về căn cứ của bọn chúng.
Những tình báo này có được sau bao lần chiến đấu, từ từng giọt máu tươi, thậm chí là đổi lấy từ từng mạng người.”
Đứng trên bục của hội nghị là viên chỉ huy tổng bộ Hỗ Châu.
Ông đứng trên bục nói đầy khí thế vang vọng để cổ vũ đồng đội trước cuộc chiến.
Ánh mắt ông như chim ưng, vẻ mặt như sói, tay chống trên bục lớn màu kim loại, phía sau là màn hình chiếu thay đổi liên hồi, trên màn hình chiếu đủ thông tin liên quan tới tổ chức Mandela.
“Ba năm trước, chúng ta đã từng giao thủ trực tiếp với tổ chức Mandela lần đầu tiên trong trận hải chiến Quảng thị, tuy rằng nhận được định vị về hòn đảo nhỏ của bọn chúng, cũng lấy được một vài tư liệu, nhưng khi chúng ta phái quân đổ bộ tới hòn đảo nhỏ thần bí ấy gần như đã phải chịu đả kích mang tính hủy diệt, chiến hữu của chúng ta thương vong nặng nề, mà người còn sống, lưng mang hi vọng của đồng bào, đưa tin tức của tiền tuyến quay về——“
Ông dừng một lát, máy điều khiển trên tay chuyển động, hình ảnh phản chiếu ngừng lại ở hình một hòn đảo như bản đồ sóng nhiệt.
“Đảo Mandela trang bị lượng lớn thiết bị chặn tín hiệu, là một “hòn đảo vàng bạc” gần như tách rời hoàn toàn với thế giới hiện tại.”
“Nếu như không phải chúng ta đột phá được hệ thống điều khiển của bọn chúng thì sẽ vĩnh viễn không thể tìm được vị trí cụ thể của chúng.
Khi ấy chúng ta đã quá liều lĩnh, chỉ coi những kẻ này là một tổ chức tội phạm bình thường, vì thế chúng ta phải trả lại một cái giá đau thương quá đắt.
May mà các chiến sĩ còn sống quay về báo lại, hòn đảo ấy hoàn toàn vượt xa dáng vẻ xã hội bình thường nên có, nó tựa như là một thế giới tương lai, có đủ loại vũ khí thiết bị chúng ta chưa từng gặp trước kia.
Ví dụ như là——“
Viên chỉ huy lại chuyển hình ảnh trên màn hình.
“Robot dạng chiến đấu.”
“Chó máy chiến tranh—— Tôi nghĩ chúng lấy cảm hứng từ chó địa ngục của 《 Resident Evil 》.”
“Cả một dòng Huyết Hà (sông máu) hóa chất đến chim bay qua cũng sẽ chết.”
Mỗi câu ông ta nói sẽ ấn nút điều khiển trên tay mình một cái, hình ảnh đổi thành hồ sơ phác thảo về vũ khí vật lí hay hóa học tương ứng.
“Cùng với.” Cuối cùng viên chỉ huy lại ấn nút lần nữa, Huyết Hà biến mất, trên màn hình chậm rãi xuất hiện một khoảng rừng rậm, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đó không phải khu rừng rậm bình thường, mà là một khoảng đen ngòm nối tiếp đất trời…
“Lưới mê cung rừng tối.”
“Tới % đất đai hòn đảo này đều được tận dụng địa thế thiên nhiên để thiết kế thành mê cung, % còn lại là tòa thành căn cứ trung tâm của bọn chúng.” Viên chỉ huy nói, “Ba năm trước người của chúng ta luôn cố gắng thử đột phá, nhưng phần lớn lại hi sinh dưới nòng súng của đám vũ khí vượt xa hiện thực này.
Mà lí do hòn đảo này có thể biến thành Quỷ vực của nhân gian, tôi nghĩ quan trọng nhất chính là bởi vì tổ chức nghiên cứu khoa học là nguồn gốc của tổ chức Mandela kia.”
“Phía trên hòn đảo đó là mấy nhà khoa học điên bậc nhất từ khắp các quốc gia trên thế giới đang cư trú, hiện tại tôi phải gọi bọn chúng như thế là vì bọn chúng chưa từng dùng tài trí của bọn chúng để tạo phúc cho nhân loại, mà chỉ từng có tội là đã tiến hành các thí nghiệm khoa học vô cùng tàn ác ở quốc gia của bọn chúng.”
Hình ảnh lại thay đổi, lúc này biến thành hồ sơ truy nã.
“Hiện tại chúng ta đã biết có Zoya người thiết kế ra robot chiến tranh.
Là kẻ đã bị đưa vào danh sách tội phạm trốn tù vào năm do đã bắt cóc trẻ em làm thí nghiệm phóng xạ ở khu không người Chernobyl.”
“Ivan, có quá nhiều người Nga mang tên này, vốn không thể điều tra, hơn nữa chưa từng có ai gặp được gương mặt thật của kẻ đó, chỉ là người của chúng ta lúc chiến đấu với Zoya đã từng nghe cô ta nhắc tới, Ivan và Zoya là đồng hương vừa gặp đã thân, vì thế phối hợp với thiết kế của đối phương tạo ra chó máy linh hoạt hơn hẳn.”
“Còn cả Tuệ Trân.”
Sau hai cái tên ngoại quốc bất chợt xuất hiện tên một người Trung Quốc, mà còn là tên cổ điển của Trung Quốc, kì thật có hơi quái đản, nhưng nhóm Người Phá Mộng ở đây chẳng ai bật cười.
Bọn họ đều hết sức nghiêm túc xem lí lịch của người phụ nữ kia.
“Cũng như Ivan, chưa từng có ai trong chúng ta gặp gương mặt thật của Tuệ Trân.
Nhưng trong vài chục năm trước, trong nước đã từng xuất hiện những vụ án giết người khủng bố không thể giải thích được theo khoa học thông thường, người chết biến thành một đống máu nhầy trên đất, mà hung thủ tới giờ vẫn chưa bắt được.
Cảnh sát điều tra vụ án đó miêu tả lại dáng vẻ của hung thủ kia, phác thảo bà ta là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ có tư tưởng, văn hóa hay trình độ đều rất cao, bà ta là nhà khoa học… Cảnh sát hình sự cũ của chúng ta đã đặt cho bà ta cái tên mang đầy dấu ấn của niên đại ấy, nên gọi là “Tuệ Trân”.”
Viên chỉ huy dùng ánh mắt nghiêm túc liếc qua quanh hội trường: “Vụ án Tuệ Trân vướng phải tới đầu những năm thì đã kết thúc, giờ đã qua bốn mươi lăm năm, không còn xuất hiện vụ án giết người biến thành máu nhầy nào nữa, thậm chí chúng ta còn bắt đầu cho rằng Tuệ Trân đã chết trong thầm lặng… Hoặc là rửa tay gác kiếm, không phạm tội nữa.
Mãi cho tới năm ngoái khi chúng ta đổ bộ lên đảo Mandela lần thứ tư, có một vị sĩ quan xâm nhập vào sâu trong mê cung rừng tối bị súng máy tự động trên đỉnh ngắm vào… Sau đó biến thành một đống máu.
Chúng tôi đã nhận được video ghi lại trước khi cậu ấy chết gửi về, quá trình này gần như chỉ kéo dài có năm giây.”
“Vậy nên, rất có thể Tuệ Trân vẫn còn sống, hơn nữa hiện tại bà ta còn đang sống trên hòn đảo tựa như quái vật giữa biển này.”
Viên chỉ huy ngừng lại một lát.
Ông nhìn ánh mắt từng người ở đây, tựa như đang xác nhận ý chí trong mắt bọn họ.
“Nhưng không có trận chiến nào là chính nghĩa không chiến thắng, không có sự hi sinh đổ máu nào là vô ích.
Những tình báo này… Những thứ…” Ông trượt máy điều khiển, màn hình bắt đầu tách ra như băng tuyết, vô số số liệu câu chữ tụ rồi tán xung quanh màn hình như gió tuyết thổi qua, viên chỉ huy sôi trào nhiệt huyết trong lồng ngực, ông nói, “Ba năm qua, chúng ta đã nhận được thông tin tình báo cả lớn cả nhỏ, giúp chúng ta có được đầy đủ biện pháp để đối phó với đám vũ khí trên hòn đảo nhỏ này—— Hiện giờ, cuối cùng chúng ta cũng có thể phát động đợt hành động cuối cùng—— Hành động lần này phải là cuối cùng.
Chúng ta phải nhân lúc tổ chức Mandela còn chưa mang thuốc phạm pháp, chưa đem ác mộng, chưa đem nghiên cứu khoa học điên cuồng của bọn chúng xâm nhập vào xã hội bình thường của chúng ta hoàn toàn, phải triệt để tiến công vào bọn chúng.”
“Ba năm.” Hốc mắt viên chỉ huy dưới ánh đèn màn hình chiếu có hơi ươn ướt, “Cũng nên kết thúc rồi.”
Sau khi tan họp, viên chỉ huy mệt mỏi quay về trong văn phòng của mình.
Lần động viên trước trận chiến này rất thành công, tất cả mọi người đều biết lần hành động này của bọn họ mới chính là chiến dịch thật sự nối tiếp sau lần tiến công đầu tiên hồi ba năm trước của họ, là cuộc chiến sau khi bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, phải đánh một trận xoay chuyển hết toàn bộ kết cục.
Nhưng mà…
Ánh mắt viên chỉ huy dừng lại trên máy tính trong văn phòng mình.
Nơi ấy vẫn đang xoay chuyển mô hình lập thể bản đồ đảo Mandela, những khu chiến lực đã biết đều được tô thành màu đỏ, mà vị trí bên cạnh tòa thành trung tâm vẫn còn một khu vực để trống…
Viên chỉ huy không nhịn được lấy tay day day giữa mày mình.
Nơi này không có bất cứ quân sĩ hay thiết bị gì điều tra tới cả, các biện pháp ứng phó của họ gần như hoàn toàn không có hiệu quả, mà bọn họ phải đối mặt chính là kết quả nghiên cứu khoa học không thể tưởng tưởng nổi theo lẽ thường, ông thật sự rất lo lắng về % nguy cơ này sẽ khiến toàn quân của bọn họ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ông cần số liệu.
Trước khi hạm đội của họ xuất phát, ông phải có được số liệu này…
“Cốc cốc cốc.”
Cửa chợt bị gõ vang.
Viên chỉ huy ngẩng đầu lên, như dự đoán được điều gì.
Thư kí vừa bước vào, mới chỉ mở miệng nói một câu: “Thưa sếp, bên ngoài có người muốn gặp ông, anh ấy——“
“Mau cho cậu ta vào đi.” Viên chỉ huy cắt ngang lời nói của thư kí luôn.
Cửa hoàn toàn được mở ra, trong bóng tối, một người đàn ông dáng cao gầy, gương mặt điển trai đi tới, đeo một chiếc kính bạc khung vuông, đứng trước bàn của viên chỉ huy.
Viên chỉ huy ngẩn cả người: “… Giáo sư Tạ?”
Tạ Thanh Trình: “Tôi đến đây là để đưa ông tư liệu về hòn đảo nhỏ của Đoàn Văn, thưa ông.
Tôi mong rằng những thứ trên tay tôi sẽ là thứ ông cần tới.”
Anh nói xong, đưa cho viên chỉ huy một chiếc điện thoại thu nhỏ công nghệ cao tỏa ánh kim loại lạnh lẽo.
“Đều nằm trong này cả.”
——
Hóa ra, Tạ Thanh Trình cũng không thật sự dưỡng bệnh trong nhà Hạ Dư.
Thật ra Hạ Dư nói cũng không sai, những ngày đó tuy là Tạ Thanh Trình bị giám sát, nhưng Hạ Dư cũng không giam lỏng anh thật, không hề hạn chế tự do đi lại của anh.
Nếu Tạ Thanh Trình muốn trốn thật thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Tạ Thanh Trình không đi, cũng không phải vì anh chấp nhận dây dưa với Hạ Dư, mà là vì—— Thứ nhất khi ấy anh thật sự rất suy yếu, không có dư sức mà lằng nhằng nhiều.
Thứ hai——
Anh đang cố quan sát lỗ hổng của camera theo dõi trong quãng thời gian ấy, cuối cùng cũng tìm ra được vài thông tin liên quan đến tổ chức Mandela trong đống thông tin tư liệu của Hạ Dư!
Cho tới tận giờ anh cũng không thật sự cam lòng rơi xuống biến thành một bệnh nhân hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, mặc kệ người ta sắp xếp, chẳng chút sức sống.
“Cậu lấy mấy thứ này từ đâu…” Vẻ mặt viên chỉ huy lộ nét cứng đờ, giống như cảm thấy gì đó, nhưng ông vẫn vươn tay qua lấy.
Ngay lúc đầu ngón tay ông sắp chạm tới điện thoại trên bàn, hai ngón tay thon dài trắng lạnh lại chợt đè điện thoại xuống.
Viên chỉ huy nhìn lên theo ngón tay kia, đối diện với ánh mắt Tạ Thanh Trình: “Cậu có ý gì.”
Mặt Tạ Thanh Trình mang vẻ khó dò, anh nói với viên chỉ huy: “Trước khi ông nhận chỗ tư liệu này, tôi có một chuyện rất quan trọng mong được ông xác nhận.”.