Sơ Cửu Của Lục Hào

chương 93: kỳ quặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều làm cho Lục Dao cảm thấy kỳ quặc nhất là, trong khoảng thời gian này toàn bộ những người bí ẩn đó đều xuất hiện, Lục Dao nhớ đến người bí ẩn được gọi là “thầy” trước đây...

Hung thủ sát hại Trương An An và thủ pháp phong thủy trên công trường của Tập đoàn Tinh Thần rất giống nhau, bao gồm cả việt Mã Khắc dụ giết Ngũ Gia Mẫn kia, thủ pháp dương trạch của những người này có chỗ giống nhau, giống như do cùng một người dạy. Lẽ nào, người đó chính là người được gọi là “thầy” kia sao?

La Phượng Linh tuy đã sớm chuẩn bị, cô ta nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai đứa trẻ vốn đang líu lo nói chuyện vì ăn kem trộn thuốc ngủ mà bây giờ đã dựa vào nhau chìm vào giấc ngủ.

Ô tô đi xuyên qua trung tâm thành phố, càng đi càng nhanh, La Phượng Linh đạp phanh, dừng xe lại, nhanh chóng xuống xe, ôm hai đứa trẻ xuống. Cô ta muốn đổi một chiếc xe khác ở đây, mục đích là cô ta muốn đề phòng mình bị tóm, những thứ dùng để liên lạc như di động đều bị bỏ lại trong chiếc xe cũ, cô ta mang theo hai đứa trẻ, một lần nữa biến mất trong màn đêm.

Mười mấy phút sau, một chiếc xe tuần tra chạy đến, hai sĩ quan cảnh sát lái xe chạy chậm lại, cẩn thận xem xét chiếc xe đó, phát hiện ở bên trong có kem ăn chưa hết đã tan chảy, cùng với các đồ vật của La Phượng Linh như điện thoại, túi xách…

Nhìn tình trạng này thì có lẽ là đã bị vứt bỏ, một cảnh sát lão luyện đi đến gần mui xe, áp tay lên chiếc xe, tuy không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút độ ấm, anh lấy di động ra rồi nhanh chóng quay số.

Hạ Thần Phong bị thương chưa khỏi, cho nên lần này vẫn là Hầu Tử lái xe, anh lấy điện thoại ra, phía trên là một số lạ, đầu số quen thuộc lại làm cho Hạ Thần Phong đoán ra đây là số của cảnh sát tuần tra khu vực địa phương.

“Đội trưởng Hạ, đã tìm được xe và đi động của La Phương Linh, nhưng cô ta đã biến mất rồi, có lẽ đã đi được mười lăm đến ba mươi phút.”

Đầu lông mày Hạ Thần Phong nhíu lại, “Vị trí phát hiện ở đâu?”

Sĩ quan cảnh sát tuần tra bật đèn pin lên nhìn xung quanh, nơi này có mấy công trình xây dựng tiêu biểu vẫn có thể thấy được, “Vị trí nơi này nằm trong quãng từ đường Vu Dương đến Ngư Hồ, đội trưởng Hạ, tôi gửi định vị địa chỉ cho anh.”

“Được, anh kiểm tra xem, La Phượng Linh dẫn theo hai đứa trẻ, nếu là đi bộ, có lẽ là chưa đi được xa, chắc chắn vẫn có phương tiện giao thông khác.”

Hạ Thần Phong cúp máy, anh mở định vị vừa mới nhận được, vị trí đó cách nơi Lục Dao chỉ ra rất gần, nếu La Phượng Linh để chiếc xe ở chỗ đó, có ba con đường đến Ngư Hồ, trong đó một con đường là không có camera giám sát...

Nghĩ đến đây, Hạ Thần Phong đột nhiên bấm số gọi điện thoại, “Tiểu Quách, cô đi kiểm tra xem, gần Ngư Hồ có nhà máy nào trước đây sản xuất loại vải gai, bây giờ đã ngừng sản xuất, hơn nữa khoảng thời gian này lại sử dụng điện…”

Cảnh sát vốn đã bắt đầu sắp xếp kiểm tra các nhà máy sử dụng điện gần Ngư Hồ rồi, bây giờ lại thêm manh mối “vải gai” nữa, phạm vi càng ngày càng thu hẹp lại.

Hầu Tử vừa bắt đầu lái xe đến Ngư Hồ vừa thắc mắc, “Anh Phong, vì sao lại là nhà máy vải vậy?”

Vì sao vậy?

Bởi vì sợi dây thừng siết cổ bốn nạn nhân trước đây đều có chứa sợi gai, lại thêm mảnh vải bịt mắt nạn nhân, mảnh vải trên thân thể nạn nhân... Tuy màu sắc và độ mới cũ không giống nhau, nhưng bộ phận kỹ thuật có thể xét nghiệm ra, tỉ lệ thuốc nhuộm trên vải rất giống nhau, có lẽ là cùng một nơi sản xuất.

Sau khi nhận được những thông tin này, Tiểu Quách thật sự tìm được một xưởng gia công vải gai đã bỏ hoang ở gần Ngư Hồ, mà hơn hai tháng trước, điểm gia công này được một người mua lại, mở lại điện nước lần nữa.

Hạ Thần Phong cất điện thoại đi, “Số 1127 đường Ngư Hồ.”

Mà mặt khác, Lục Dao nhìn chấm đỏ nhỏ thể hiện phạm vi của mình, thở phào nhẹ nhõm, cô quay người, cười tự tin với bốn người nhà nạn nhân đang tuyệt vọng, “Yên tâm đi, con các vị sẽ bình an vô sự…”

Tuy ấn đường bốn người vẫn có màu đỏ xám, nhưng chỉ cần Hạ Thần Phong tìm ra La Phượng Linh, vậy thì có thể cứu vãn tất cả, mà Lục Dao thì tin tưởng Hạ Thần Phong.

***

La Phượng Linh bịt mắt hai đứa trẻ lại, không phải cô ta sợ nạn nhân nhìn thấy mình, mà sợ mình nhìn thấy ánh mắt đứa trẻ đang khóc sẽ mềm lòng, cũng vì thế, cô ta định bịt miệng đứa trẻ lại, như vậy cô ta sẽ không nhìn thấy ánh mắt hy vọng của đứa trẻ, cũng không nghe thấy đứa trẻ xin tha.

Cô ta luôn luôn nhìn đồng hồ, nhưng thời gian trôi qua rất chậm, lúc này kim giờ mới vừa chạm đến số mười. Trong tay La Phượng Linh có một chiếc la bàn rất nhỏ, rất tinh xảo, cô ta nhẩm tính, chỉ có đến mười một giờ đêm, âm khí nơi này mới mạnh nhất, thời điểm đó cũng chính là lúc mặt trăng lớn nhất mà trên mạng thường nói, tất cả phong thủy từ trường đều bị ảnh hưởng.

Tiểu Ngọc và Kỳ Kỳ từ từ tỉnh lại, nhưng lại phát hiện mình bị trói lại, hai đứa trẻ cố gắng vùng vẫy. Nhưng dù sao thì hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, lại vừa bị cho uống ít thuốc an thần, lúc này toàn thân đều không có sức lực, mà dây thừng của La Phượng Linh rất chắc chắn, hai đứa trẻ căn bản không vùng vẫy ra được.

La Phượng Linh nhìn miếng vải gai bị ướt vì nước mắt, cô ta ngồi xổm xuống, sờ đầu hai đứa trẻ, “Tiểu Ngọc, Kỳ Kỳ, đừng trách cô, cô cũng chỉ muốn con cô khỏe lên…”

Nhà máy gia công này nằm ở nơi rất hẻo lánh, xung quanh không có đèn đường, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào cửa sổ, La Phượng Linh đứng dậy, chạy đến cửa sổ nhìn, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy vào trong tầm mắt. Cô ta cúi đầu xuống, thời gian vẫn chưa đến mười giờ rưỡi, mặt trăng trên bầu trời ở bên ngoài vẫn như trước.

Hạ Thần Phong và vài nhân viên cảnh sát xuống xe, vừa nhìn đã thấy La Phượng Linh đứng trong phòng, mái tóc dài uốn xoăn của cô ta lúc này đã rơi tán loạn trên vai, bộ đồ công sở cũng nhăn nheo.

Đối mặt với vòng vây của cảnh sát, La Phượng Linh không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn có cảm giác được giải thoát, cô ta nhắm mắt lại, kéo Tiểu Ngọc đến trước ngực mình, dí con dao rọc giấy vào cổ Tiểu Ngọc, “Không được tiến vào!”

Cảnh sát vốn muốn phá cửa vào lập tức dừng bước, Hạ Thần Phong vươn một tay ngăn Hầu Tử lại, đầu ngón tay điểm mấy cái lên cánh tay anh ấy. Hầu từ vốn rất giận dữ lập tức hiểu ý, từ từ lùi trở lại trong xe, nhìn có vẻ như đang muốn từ bỏ, thực tế là ở trong xe chuẩn bị tấn công.

“La Phượng Linh, không cần biết lý do của cô là gì nhưng đứa trẻ vô tội, cô thả hai đứa bé ra trước đã…” Trong lòng Hạ Thần Phong đã bình tĩnh lại, chỉ cần hai đứa trẻ vẫn còn sống, chắc chắn anh sẽ không để đứa trẻ lại bị uy hiếp nữa.

Nói đến trẻ con, dường như kích thích đến La Phượng Linh, cô ta điên cuồng ngẩng đầu, trong mắt toàn là nỗi đau đớn, không kiềm chế được mà rơi nước mắt, “Con của bọn họ vô tội, lẽ nào con tôi có tội sao! Bảo bối của tôi vẫn còn nhỏ như thế, bây giờ lại nằm trong bệnh viện… Chỉ cần qua ngày hôm nay… Chỉ cần qua ngày hôm nay thôi, bảo bối của tôi liền có thể sống tiếp rồi…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio