Edit: Hà
Beta: Kỳ Vân
Rừng cây nhỏ ngoài thành.
Lục Minh không đi qua trạm kiểm soát của căn cứ. Bởi nếu hắn và Mộng Nhã một trước một sau đi qua, khẳng định sẽ bị người theo dõi báo lại cho thiếu tướng.
Vì thế, Lục Minh đi từ thông đạo ngầm trong phòng mình. Thông đạo này chỉ có một mình hắn biết, vì nơi này vốn là để hắn dùng cho việc theo dõi thiếu tướng. Không nghĩ tới sớm như vậy đã phải dùng đến.
Nhưng...
Sâu trong mắt Lục Minh đột nhiên xuất hiện ánh sáng nghi ngờ.
"Rừng cây nhỏ ngoài thành."
Dường như hắn đã nghe qua ở nơi nào rồi?
Lục Minh luôn tin tưởng trí nhớ của mình. Thậm chí, hắn còn có thể nhớ được cả những sự kiện bản thân đã từng trải qua khi còn rất nhỏ.
Cũng bởi vậy, hắn vô cùng chắc chắn hắn chưa từng nghe người khác nói qua. Cứ như là hắn chỉ buột miệng nói ra.
Nhưng, không hiểu sao, hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như... Hắn đã từng ở nơi này. Chờ một người nào đó. Chờ rất lâu rồi.
Ở bên này, Mộng Nhã cũng như vậy.
Khi nghe được năm chữ "rừng cây nhỏ ngoài thành" cả người cô chấn động!
Hiệu quả mạnh mẽ của thuốc cũng không khống chế được cô.
Đây không phải là nơi cô và đại thần Trần Mặc thường xuyên hẹn hò trong trò chơi sao?
Mộng Nhã còn nhớ rất rõ, lần ấy vì hệ thống trục trặc, cho nên cô bị chuyển sai thời gian.
Sau đó, Trần Mặc ở rừng cây nhỏ kia chờ cô năm!
Suốt năm!
Ở trong trò chơi, rừng cây nhỏ cũng có một cái tên rất đẹp -- "rừng rậm đỏ."
Nhưng cô vốn thích đùa giỡn với Trần Mặc. Người này cũng vô điều kiện sủng nịch cô, cho nên hai người đều đổi ám hiệu là "rừng cây nhỏ ngoài thành."
Cảnh đời thay đổi.
Không nghĩ tới bản thân lại nghe được từ này một lần nữa. Lại còn từ chính miệng đối tượng công lược của mình.
Phảng phất như cả người Mộng Nhã đều tản ra hơi thở vui vẻ!
Cô từng cảm thấy Sở Càn ở thế giới thứ hai và Tiết Hàm ở thế giới thứ nhất có điểm giống nhau.
Sau đó, sang thế giới thứ ba, Trần Mặc cũng có nét giống Sở Càn!
Thế giới này...
Lục Minh vậy mà lại buột miệng thốt ra bí mật nhỏ của cô và Trần Mặc.
Điều này đã không thể dùng từ trùng hợp để giải thích được!
Mộng Nhã cảm thấy bản thân như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Vừa mới trải qua quãng thời gian với Trần Mặc, lại lập tức phát hiện ra một người rất giống hắn...
Không, không phải là rất giống.
Mà là... Vô cùng quen thuộc!
Mộng Nhã nhanh chóng đứng dậy, đi về phía ngoài thành.
Trải qua một màn Lục Minh bắt lấy cổ áo Mộng Nhã buổi sáng, cô đã trở thành "người quen" trong mắt thủ vệ ngoài thành.
"Mộng Nhã, cô ra ngoài nhớ trở về sớm một chút nhé. Chỉ còn hai giờ nữa là phải đóng cửa rồi."
Mộng Nhã khẽ cười cảm ơn.
Khóe mắt, lông mày cô đều là ý cười, cho dù hiện tại đang trúng thuốc. Nhưng thật vất vả phát hiện ra "bí mật" của Lục Minh, việc này xác thực là nên vui mừng.
Chẳng lẽ đây chính là "Tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc?" []
Mộng Nhã vui vẻ nghĩ.
Vừa mới ra ngoài thành, đi khỏi phạm vi theo dõi, Mộng Nhã đã bị một người ôm vào trong ngực.
Sau lưng là lồng ngực cứng rắn, phía trước cánh tay hữu lực, Mộng Nhã phản kích theo bản năng.
Không nghĩ tới... Cô thật sự đánh trúng người đàn ông này.
Người ta nói lực lượng cường đại nhất của con người là ở khuỷu tay. Một kích này đánh ra, người bị đánh nặng thì nội tạng vỡ nát, nhẹ thì bị gãy xương.
Nhưng tất nhiên người phía sau cô rất mạnh.
Một kích này tuy hắn chưa kịp đánh trả lại, nhưng lại trực tiếp bắt lấy đôi tay Mộng Nhã. Ngay cả một tiếng hừ cũng chưa hề phát ra.
[] Tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc: Nguyên văn: Tái ông thất ngựa, an tri họa phúc. Thành ngữ nổi tiếng dựa trên câu chuyện ngụ ngôn "Tái ông mất ngựa", tên khác: "Ông lão ở biên giới mất ngựa".
- Câu chuyện như sau:
Sách của Hoài Nam Tử có chép:
"Xưa có ông lão tên là Tái Ông, sinh sống ở vùng biên giới phía bắc Trung Quốc. Ông rất giỏi việc nuôi ngựa. Ngày kia ngựa của Tái Ông xổng chuồng chạy sang nước Hồ lân cận. Hàng xóm láng giềng hay tin đã đến an ủi nhưng Tái Ông lại cười mà rằng:
"Tôi tuy mất ngựa, nhưng đó có thể lại là điều tốt."
Vài tháng sau, con ngựa mất tích đột nhiên trở về cùng một con tuấn mã. Thấy thế, hàng xóm đến chúc mừng, tuy nhiên Tái Ông cau mày nói:
"Tôi được ngựa quý, sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành."
Con trai ông thích cưỡi con ngựa quý, một hôm anh ta ngã ngựa gãy chân và trở thành tàn tật. Hàng xóm đến khuyên nhủ ông đừng quá thương tâm, Tái Ông lại điềm nhiên:
"Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may."
Khi đó, hàng xóm đều nghĩ rằng ông lão do quá đau buồn nên đã bị quẫn trí.
Một năm sau, nước Hồ láng giềng đưa quân sang xâm lược. Tất cả thanh niên trai tráng đều phải tòng quân và hầu hết đều bị tử trận. Con trai ông đang bị què chân nên được ở nhà và thoát chết. Lúc này hàng xóm láng giềng mới thấy rằng những lời của Tái Ông quả thật rất thâm thúy."
Thành ngữ "Tái ông mất ngựa" chính là từ câu chuyện này mà ra. Ý nghĩa là chỉ sự họa, phúc xoay vần, khó biết trước được. Trong cái phúc thường có cái họa; trong cái họa lại có cái phúc. Vì vậy, khi được cái phúc thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần.
//