Edit: Kỳ Vân
Mộng Nhã chỉ cảm thấy khuỷu tay cô giống như là đụng phải tường đồng vách sắt, chứ không phải là ngực của người này.
Cô cảm thấy căn bản là người này không thể có được thể chất như vậy!
Chẳng lẽ là tang thi?
Mộng Nhã khóc không ra nước mắt. Cô không phải là vận khí kém như vậy chứ!
Cô muốn ra ngoài gặp tình lang! Chứ không phải là bị tang thi bắt trở về ăn!
Cô cũng hoài nghi người phía sau là Lục Minh.
Chính là Lục Minh một chữ cũng không nói.
Cái này làm cho Mộng Nhã không thể không nghi ngờ.
Bởi vì nếu thật là Lục Minh, hắn khẳng định sẽ ngăn cản cô lại lúc cô muốn ra tay.
Cho dù lúc ấy không kịp thì bây giờ cũng có thể nói với cô một tiếng. Mà không phải làm cho cô lo lắng đề phòng như vậy.
Mộng Nhã không biết làm như thế nào mới tốt.
Cô nghĩ nên lớn tiếng gọi.
Nhưng nơi này cơ hồ không có quân đội, thậm chí một bóng người cũng không có.
Lỡ như cô lớn tiếng gọi sẽ rước lấy nhiều tang thi chú ý, vậy còn mất nhiều hơn được.
Ở rừng cây nhỏ, Lục Minh đang ôm Mộng Nhã chạy như bay.
Hắn cũng không biết vì sao hắn lại theo bản năng phải đem theo người "nhỏ" này từ trong rừng rậm ra.
Có lẽ… Là thói quen chăng?
Nhưng tại sao lại có thói quen kỳ lạ như vậy.
Chẳng lẽ là có người luôn ở bên tai hắn nhắc mãi ——
“Rừng cây nhỏ... rừng cây nhỏ.”
Đột nhiên nghĩ tới chuyện đó, Lục Minh theo bản năng thất thần.
Sau đó, lại bị một chiêu xuất hiện thình lình của Mộng Nhã làm thiếu chút nữa xảy ra nội thương.
Hắn không nói lời nào cũng là có nguyên nhân.
Hắn sợ lỡ như hắn vừa nói ra một chữ đã không nhịn được phun ra máu.
Nhất định sẽ dọa đến cô gái nhát gan trong lòng ngực hắn.
Nhát gan?
Lục Minh cảm thấy hắn không nên theo bản năng mà dùng từ "nhát gan" cho cô gái này. Cô thật sự một chút cũng không nhát gan.
Lúc hai tang thi bò ra, trên người cô có một hơi thở kiên định, quyết tâm.
Trên người các chiến sĩ đã trải qua sinh tử, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ai có loại cảm xúc này.
Nhưng Lục Minh theo bản năng muốn bảo vệ cô.
Muốn cô không phải nhìn thấy những đồ vật âm u, dơ bẩn đó.
Một chiêu này của Mộng Nhã rất lợi hại.
Động tác mười phần xảo quyệt.
Lục Minh tin tưởng, nếu người này không phải là hắn, mà là một bộ đội đặc chủng khác ——
Vậy chắc chắn bây giờ sẽ không đứng lên nổi.
Cho dù là hắn cũng cảm thấy nội thương nhiều năm lúc trước muốn bộc phát. Hiện giờ hắn chỉ có thể chịu đựng.
Cho đến khi tiến vào một nơi xem như tương đối an toàn. Lục Minh mới thả Mộng Nhã xuống.
Hắn vừa mới thả lỏng gông cùm xiềng xích với cô đã lập tức nhìn thấy cô nhanh chóng chạy đến một khoảng cách an toàn. Sau đó cảnh giác nhìn hắn.
Lục Minh còn chưa kịp cảm thán động tác linh hoạt của cô đã thấy cô mở to hai mắt nhìn hắn. Sau đó dỡ phòng ngự xuống.
“Thiếu tá!”
Giọng nói trong trẻo, vô cùng thanh thúy, cũng… rất câu dẫn và còn một đôi mắt đào hoa diễm lệ. Thậm chí bởi vì ở trong ngực hắn sốt ruột, mà hiện ra một gương mặt đỏ ửng.
Cực kỳ xinh đẹp.
Lục Minh cảm thấy tự chủ của hắn quả thật là càng ngày càng kém. Hắn tùy tay từ trong túi móc ra một bình giải dược nhỏ. Cái gì cũng chưa nói.
Cách đấu này của Mộng Nhã vừa thấy chính là đã được luyện tập qua.
Lúc tiếp được đồ vật mười phần sạch sẽ, lưu loát.
Hơn nữa chiêu đấu này của cô cũng không có tổn hại gì.
Chiêu đấu gây tổn hại… Đây là cách đấu làm người khác phải khinh bỉ.
Bởi vì nếu ở mạt thế rồi thì toàn bộ nhân loại văn minh đều ở đây.
Tất cả mọi người đều hy vọng có thể đường đường chính chính, mặc kệ là luận võ thì vẫn phải cạnh tranh công bằng.
Những chiêu đấu gây tổn hại đó luôn bị mọi người khinh thường.
Nhưng lúc nguy cấp bảo vệ tính mạng thì vẫn phải dùng đến.
Nếu như người đó không thù không oán với mình thì nhất định phải dùng cách đấu kỹ thuật nghiêm chính.
Cách đấu của Mộng Nhã rất nghiêm chính, chắc chắn không phải là học trong quân đội.
Lục Minh bỗng nhiên có hơi tò mò với nơi dạy ra thân thủ của cô.
//