Edit: Vịt
Beta: Kỳ Vân
Ý niệm này vừa mới nghĩ ra, thân ảnh Lục Minh trong văn phòng lập tức biến mất, một lát sau mới nghe thấy tiếng khóa cửa và tiếng đóng văn kiện vang lên.
Lúc này, Lục Minh đã ở trường thao luyện. Hắn núp dưới thân cây, lợi dụng quyền hạn của mình đem máy theo dõi thay đổi phương hướng.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Mộng Nhã. Lúc này, cô đã vượt qua cuộc thí nghiệm đầu tiên. Lục Minh nghe rõ ràng tiếng kinh hô của mọi người xung quanh ——
“ giây !”
“Trời ơi!”
“Không thể tin nổi!”
“Thể chất như vậy hẳn là loại A đúng không?”
“Trời ơi, thể chất loại A, còn lớn lên đẹp như thế này!”
“Nữ thần, thật không hổ là nữ thần!”
Trong mắt Lục Minh mang theo chút sương lạnh, không tự giác được để lộ ra một chút vẻ kiêu ngạo. Giống như là đồ vật mình nhìn trúng cuối cùng cũng tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người.
Hắn là một người lãnh tình lãnh cảm. Thậm chí không biết kích động và kiêu ngạo là cái gì. Thời điểm hắn phá kỷ lục Liên Bang, mọi người đều nói hắn là thiên tài!
Cha mẹ và thầy dạy hắn rất kinh ngạc, vui mừng! Nhưng hắn lại thờ ơ lạnh nhạt, đối với việc này hắn hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Nhưng giờ phút này, Lục Minh cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
(Dân: Tim đập nhanh thì nên đến bệnh viện kiểm tra đi kẻo chết bất đắc kỳ tử nha anh =))
Hắn nghĩ… Là hắn thích nữ nhân tràn đầy sức sống này mất rồi. Hắn vì cô cảm thấy kiêu ngạo.
Mộng Nhã lại có chút uể oải. Cô nói: “Đại đội trưởng, để tôi thử lại một lần nữa đi, tôi cảm thấy tôi có thể đạt được điểm cao hơn!”
Đại đội trưởng có hơi do dự. Bởi vì loại hình thí nghiệm này, giống như là đi đánh địch thật. Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống là tinh thần suy sút, ba tiếng trống là dũng khí cạn kiệt. Thường thì lần đầu tiên đều là thành tích tốt nhất.
Ngay lúc này, một thông tin được gửi tới.
“Làm theo đi.”
Ba chữ vô cùng đơn giản, sach sẽ, lưu loát. Rất phù hợp với phong cách của Lục Minh.
Đại đội trưởng nói: “Vậy được, cô đi đi.”
Mộng Nhã lập tức chào một cái theo nghi thức quân đội. Sau đó lại chuẩn bị bước vào lần thí nghiệm thứ nhất.
Lục Minh nhìn dáng vẻ này của Mộng Nhã, chỉ cảm thấy vô cùng thuận mắt. Cô giống như biết được hắn không thấy được lúc cô vượt qua thí nghiệm thứ nhất nên muốn làm lại một lần nữa cho hắn xem.
Thiếu tá Lục Minh cảm thấy phi thường thỏa mãn.
Nếu Mộng Nhã biết được nội tâm Lục Minh đang nghĩ gì, cô chắc chắn sẽ… Nói không nên lời! Bởi vì cô thật sự không biết hắn đang xem!
Cô chỉ là cảm thấy cô còn chưa phát huy hết năng lực tiêu chuẩn của mình mà thôi!
Thân thể Mộng Nhã linh hoạt. Tránh tia hồng ngoại dày đặc trên hành lang dài. Hơn nữa cô cũng đoán chính xác phương hướng di chuyển của tia hồng ngoại.
Lúc tất cả mọi người cho rằng cô sẽ bị tia hồng ngoại đánh trúng thì cô luôn né tránh vào thời khắc cuối cùng, sau đó nhanh chóng tiến tới khoảng trống.
Lần này Mộng Nhã hoàn thành nhanh hơn lần trước! Trên mặt đại đội trưởng biểu hiện thời gian, miệng há to có thể nhét vào được một quả trứng gà.
“ giây ?”
“Thật sao?”
“Tôi cảm giác được động tác của cô ấy rõ ràng chậm hơn lần trước!”
“Đại thần!”
“Thật ngưỡng mộ!”
Mộng Nhã cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề. Vành nón của cô bị kéo cao lên, đôi mắt đào hoa kinh diễm bại lộ dưới ánh nhìn của mọi người, khóe mắt ửng hồng do vừa mới vận động kịch liệt.
Ngay lập tức đám đàn ông trong sân thao luyện đều không nói nên lời.
Thật sự là… Quá đẹp!
Lục Minh tự nhiên cũng thấy được sự tự tin dào dạt của Mộng Nhã. Hắn cũng phản ứng giống như mọi người.
Muốn đi lại gần cô…
Muốn nhìn khóe mắt ửng hồng của cô.
Muốn hôn môi cô!
Lúc này… Lục Minh sẽ trực tiếp lao xuống sao?
Hãy đón chờ chương tiếp theo nha, muahaha =))
//