Edit: Kỳ Vân
Gần như là trong nháy mắt. Chiếc lá trên ngọn cây còn chưa kịp chuyển động.
Nhưng nhìn lại, Lục Minh đã không còn ở đó.
Mộng Nhã lập tức bắt đầu trắc nghiệm thứ hai.
Trên màn hình trong văn phòng thiếu tá Lục Minh.
Giờ phút này hắn đang đoan chính ngồi trên ghế. Giống như là hắn chưa từng rời khỏi đây vậy.
Chỉ là máy tính ở trước mặt hắn đang tối đen, vẫn chưa được bật lên.
Văn kiện trước mặt cũng y như cũ, chưa bị lật xem tờ nào.
Nếu lúc này có người tiến vào, nhất định sẽ phát hiện.
Thiếu tá Lục Minh, đang.... thất thần!!!
Có thể làm cho người nghiêm túc nhất như hắn thất thần thì cũng đã vô cùng gian nan.
Rất nhanh Mộng Nhã đã làm xong ba thí nghiệm thân thể.
Lần này, tố chất của thân thể cô là cấp bậc A+.
Mộng Nhã biết, đây đã là cực hạn của cô rồi. Trừ phi có ngoại lực rất cường đại trợ giúp cô đột phá, nếu không thì cấp bậc cao nhất cô có thể đạt được chỉ có như vậy.
Nhưng cho dù là thế thì thể chất của cô cũng đã đứng thứ ba toàn đội rồi!
Đứng đầu tất nhiên là Lục Minh. Điều đó là không thể nghi ngờ.
Người đứng thứ hai thì hiện tại còn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, không biết khi nào mới có thể trở về.
Cho nên bây giờ nếu bỏ thiếu tá Lục Minh ra ngoài thì Mộng Nhã chính là chiến sĩ cấp bậc cao!
Nhưng bây giờ cô vẫn chỉ là một binh lính nhỏ, cái này có hơi không thể nói nổi.
Đại đội trưởng suy nghĩ, trực tiếp nhắn tin cho thiếu tá Lục Minh.
Lục Minh bị thông báo tin nhắn làm giật mình, hắn lập tức phục hồi lại tinh thần.
Sau đó giống như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh phân phó: "Được, gọi cô ấy tới đây."
"Vâng."
"Nhanh một chút."
Đại đội trưởng vui vẻ rạo rực vỗ bả vai Mộng Nhã. Thật ra thì anh muốn vuốt đầu cô hơn. Dù sao cũng là cô gái nhỏ anh tận mắt nhìn thấy lớn lên.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến, cấp bậc chiến sĩ bây giờ của Mộng Nhã là A+, chắc chắn là cao hơn quân hàm của anh rồi nên anh không thể vuốt đầu cô được.
"Bây giờ cô chắc chắn có thể thăng chức liền liền!!"
"Phải nắm chắc cơ hội này!"
"Thiếu tá Lục Minh đang để mắt đến cô."
Đại đội trưởng suy nghĩ, vẫn mở miệng mờ mịt nhắc nhở.
"Số liệu thí nghiệm hôm nay của cô, thiếu tá là người biết đầu tiên."
Mộng Nhã: "...."
Nhưng cô không cảm giác được có ánh mắt đang nhìn trộm cô mà!
Cũng có khả năng là kỹ năng che dấu của Lục Minh quá trâu bò đi.
Đây không phải là thế giới thứ nhất có cấp bậc đơn giản. Hệ thống ở chỗ này đều có khả năng bị phát hiện, yêu cầu thời khắc đều phải ẩn mình.
Năng lực hiện tại của thiếu tá Lục Minh không thể xem thường được.
Cho nên... Đến chính cô còn không phát hiện là hắn đến thì cũng là chuyện bình thường.
Tuy rằng không cảm giác được.
Nhưng chỉ cần Mộng Nhã tưởng tượng đến hắn quan tâm cô như thế, nagy lập tức cảm thấy cả người tràn ngập sức lực.
Lục Minh thật sự quá muộn tao!!
Nhưng rất hợp với khẩu vị cô nha.
Người như vậy công lược mới có cảm giác.
Chỉ là hy vọng cô không chơi với lửa đến mức có ngày chết cháy. Bởi vì lỡ như thật sự chọc giận người này...
Chuyện này không phải ôm ấp hôn hít đơn giản là có thể giải quyết được!
Trong đầu Mộng Nhã hiện lên một chút hình ảnh không dành cho thiếu nhi, sau đó nhanh chóng thu liễm tâm trạng của mình.
Cô cần thiết phải giả bộ cái gì cũng không biết! Nếu không mình trực tiếp đi hỏi hắn: "Có phải hôm qua anh nhìn lén tôi chiến đấu hay không?"
Chắc chắn Lục Minh sẽ nghiêm túc trừng mắt nhìn lại cô.
Cô cảm thấy là đại đội trưởng vì an ủi cô nên mới nói vậy.
Mộng Nhã ở trong lòng giơ nắm đấm nhỏ lên! Lúc này cô nhất định không thể đem ý nghĩ trong lòng xuất hiện lên mặt!
Cô muốn lửa nhỏ chầm chậm!
Chậm rãi công lược người thiếu tá lời ngoài miệng không giống với trong lòng này!
Trước cửa văn phòng Lục Minh. Mộng Nhã nhẹ nhàng nâng tay gõ ba lần.
"Báo cáo!"
Thanh âm thanh thúy, vang dội.
//